Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Tử Là Lão Hổ

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Từng sợi, từng sợi dương khí từ sau lưng Tống Thạch tuôn ra, giống như khói lửa lượn lờ, bị nàng nuốt vào, sắc mặt ngay lập tức càng trở nên hồng nhuận, mềm mại tựa hồ có thể nhéo ra nước.

"Nàng không phải là thân thể không thoải mái sao, sao vẫn tới đây?"

Có lẽ tinh thần lực mạnh lên rất nhiều rồi nên Tống Thạch cũng không hoàn toàn bị bản năng khống chế.

"Người ta ái mộ Thất công tử như thế sao có thể để nữ nhân khác hầu hạ ngài chứ."

Tuyết Nhi nũng nịu đáp lại, môi đỏ mọng như có như không chạm nhẹ hai má Tống Thạch, trong mắt mang theo tình ý triền miên.

Làn da nhẵn nhụi dưới lớp sa mỏng màu hồng nhạt khiến cho Tống Thạch thất thần trong khoảnh khắc.

Thoáng chốc, cảnh đẹp trong phòng chở nên phấp phới.

Ngoài cửa, Đại Thông Minh bị gió thu thổi qua một lúc, lửa nóng trên mặt cũng tản bớt đi, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

"Mẹ nó, nữ nhân này thật là đáng sợ, ta mới chỉ liếc mắt một cái mà suýt chút nữa không nhịn được rồi."

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, lầm bầm nói: "Thiếu chút nữa thì phá hỏng nghiệp lớn rồi , nữ nhân này có thân phận gì nhỉ, trước kia Yêu Nguyệt Lâu này cũng không có nhân vật nào lợi hại như vậy." Quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng.

"Đáng sợ, nữ nhân thật sự là lão hổ mà, sư phụ không có lừa ta!"

Ánh mắt hắn sợ hãi, bỏ chạy thật xa.

Ban ngày qua đi, chạng vạng tối, Tống Thạch chống đôi mắt gấu trúc vịn vào lan can mới đứng vững. Ánh mắt lại mang theo thâm ý.

Quả nhiên, thông qua lần tiếp xúc này, hắn xác định Liễu Như Tuyết không phải người tu tiên mà là hồ ly tinh.

Trước mắt đây là sự tồn đại đặc thù duy nhất mà hắn được tiếp xúc!

Phải thâm nhập thêm một bước nữa mới được, xem xem có thể đạt được tiên pháp hay không.

Dưới lầu đèn đuốc đã sáng trưng, không ít người qua lại, một số ngồi ở đại sảnh uống rượu, cực kỳ náo nhiệt.

"Có nghe nói không? Sau khi thuyền của Cẩm Nguyên Tự bị lật buổi sáng, buổi chiều nơi đó lại chết thêm hai người nữa."

"Ta nghe nói là hai hộ vệ của Tống Gia phải không?"

"Đúng vậy, bọn họ vốn là đi xử lý việc cao tăng bị lật thuyền, kết quả cũng lại lật thuyền !"

"Có phải là có quỷ nước làm loạn không nhỉ."

"Gần đây không yên ổn đâu, nghe nói trong núi có quái vật hoang dã xuất hiện, bây giờ ngoài cửa thành đều được không sạch sẽ."

"Đâu chỉ ngoài thành, ngay bên trong thành gần đây cũng chết vài người nguyên nhân không rõ ràng kìa."

Tiếng thảo luận ồn ào truyền vào tai Tống Thạch, khiến hắn dần phục hồi tinh thần .

"Này, mau nhìn xem, trên lầu có phải là Tống gia Lão Thất không, Chậc, trong nhà xảy ra chuyện, vẫn còn sung sướng ở đây được sao?"

"Chậc chậc, ngươi nhìn bộ dạng của hắn đi, có khi đã ngốc ở đây cả ngày rồi đấy !"

"Đúng là người có tiền có khác, chúng ta chỉ có thể gọi thị nữ bình thường tiếp rượu, theo tiểu tử này bồi ngủ lại là cái tên đứng đầu bảng."

Một tràng âm thanh châm chọc khiêu khích mang theo cả hâm mộ ghen tỵ, nhưng phần lớn đều nói rất nhỏ, rõ ràng là không dám đắc tội với tống thạch.

Nhưng mà Tống Thạch từ khi tinh thần lực tăng mạnh, những tiếng thì thầm này đều bị hắn nghe được rành mạch.

"Trong gia tộc đấy lại chết người rồi, vẫn là dưới sông Cẩm Hà sao?"

Tống thạch không để ý những người này đem hắn ra bàn luận, chỉ chú ý đến việc quỷ nước làm loạn hư hư thực thực. Đây hình như là đối tượng tốt để hắn tìm đường chết.

"Thiếu gia!"

Đại Thông Minh vội vàng chạy tới, đỡ lấy Tống thạch, nhìn đến tống Thạch suy yếu đến sắp ngã, nói thầm: "Ai, lại tổn hại thân thể rồi, thiếu gia người như thế này mà còn muốn luyện võ, nói đùa à, trong cơ thể tinh nguyên không đủ, căn bản không có cách nào tu luyện cả."

"Không có việc gì, vui vẻ là tốt rồi."

Tống thạch sắc mặt mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn.

Vất vả cả ngày nay, hắn không chỉ được hưởng thụ tư vị khác của mỹ nhân vừa xác định được một chuyện. Tuyết Nhi này tuyệt đối không phải người bình thường.

Nữ nhân này dường như dùng thuật mê hồn làm cho hắn mất đi lý trí, sau đó hấp thu năng lượng nào đó trên người hắn.

Dựa vào số liệu trên giao diện hệ thống, hẳn là hút đi dương khí rồi, làm hắn vốn dĩ có 16 điểm dương khí thế mà bây giờ tụt xuống còn 0.1!

"Thật tham cmn lam, chỉ lưu lại cho ta có chừng này dương khí, nếu mà có nữ quỷ nào lại sờ một cái, chắc ta tèo luôn mất."

Tống thạch mắng thầm trong lòng, đúng là một mỹ nhân độc ác.

Bộ dáng thì xinh đẹp nhưng không có một chút tình cảm nào, hoàn toàn coi hắn là công cụ hình người.

"Ta phải sớm chết một lần để khôi phục chút sức lực thôi, lại suy nghĩ xem lát nữa đối phó với nàng như thế nào. . . . . ."

Hắn ra lệnh: "Đại Thông Minh, đi, mang ta ra bờ sông Cẩm Hà."

Bạn đang đọc Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ (Bản Dịch) của Vô Tẫn Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.