Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật Sảng Khoái

Tiểu thuyết gốc · 2637 chữ

Chương 17: Thật Sảng Khoái!

Nhảy nhót mấy ngày, cuối cùng Chử Thiên Long cũng tìm được một nơi thích hợp, một hang động ở trong lòng của thác nước.

Thật khó có thể diễn tả được cảm xúc khi hắn tìm đến nơi đây, sau mấy ngày không được ăn uống tử tế, tuy đã là người tu luyện có thể chống đói, chống khát, nhưng nó cũng chỉ ở một mức độ nhất định, cảnh giới của hắn không cao, không ăn không uống quá lâu hắn sẽ chết.

Sau khi hắn điều trị thương thế xong, linh lực dự trữ trong cơ thể hắn đã không nhiều, năng lượng cũng xuống mức báo động đỏ, đã vậy hắn lại phải duy trì liên tục trạng thái đi đường.

Trong lúc di chuyển có nhiều lúc hắn thoát lực trượt chân ngã xuống đất, lại có lúc thì hoa mắt đâm sầm vào cây, cơ thể quá yếu thì đành phải nghỉ lại một lúc.

Muốn kiếm cái gì đó bỏ bụng, nhưng tiếc thay là xung quanh lại chẳng có gì ăn được, có lúc quá mệt hắn phải đi gọt vỏ cây để ăn kiếm chút protein, có thể nói lúc ấy hắn khổ không thể tả được, cứ di trì hoàn cảnh đi đường như vậy tầm hai ngày.

Tại sao hắn không nghỉ ngơi tu dưỡng thể lực hồi phục hoàn toàn thì mới xuất phát, hắn cũng muốn như thế lắm chứ bộ, nhưng điều kiện thật không cho phép hắn làm vậy, nếu nghỉ quá lâu biết đâu lại có yêu thú đến tấn công như vừa rồi.

Rừng rậm, không một điều gì là chắc chắn, cái gì cũng có thể xảy ra, chính vì vậy mà hắn chỉ nghỉ ngơi một tí là phải tiếp tục lên đường. Tìm một nơi an toàn, lúc ấy hắn mới được an toàn nghỉ dưỡng.

Đang trong cái lúc khổ sở đấy, hắn lại thấy được một con suối, hắn kiểm tra sơ qua xem xung quanh có nguy hiểm không.

Nhìn trước, nhìn sau, kiểm tra một lượt, thấy nơi đây có vẻ an toàn, hắn buông bỏ căng thẳng, reo mình xuống dòng suối, uống lấy uống để nước, thấy cá bơi qua hắn nhanh chóng tóm lấy, bỏ luôn vô miệng nhai lấy nhai để, chẳng cần biết cá chín hay không, có cái bỏ bụng là tốt rồi.

Sau khi ăn lo uống đẫy, hắn cũng hồi phục lại thể lực, tinh thần, ngẫm nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, nếu mà không gặp được con suối này có khả năng hắn thật chết.

Tinh thần đã hồi phục, trí lực lại trở về, biết khu rừng này rộng lớn, nhưng sông, suối, ao, hồ lại khó tìm như vậy, hắn cũng không muốn bỏ con suối này để đi chỗ khác, thế là hắn quyết định dọc theo con suối đi nên thượng nguồn.

Chính tại đi đến thượng nguồn, hắn bất ngờ phát hiện một cái thác nước, không chỉ vậy còn có kinh hỉ đi theo, phía sau thác nước thế mà lại có hang động, cạnh thác nước cũng có vài cây ăn quả.

Cũng may đây chỉ là cây ăn quả bình thường, nếu là thiên địa dị quả, hắn chỉ có nước rời bỏ nơi này, di chuyển đi nơi khác.

Đừng nhìn thấy dị quả là ngon ăn, có thể hái, nhưng theo kinh nghiệm sư phụ để lại: “Nơi có dị quả ắt hẳn có dị thú”, đấy chính thế, muốn hái dị quả cũng phải có thực lực, không có thực lực thì tốt nhất là lượn trước cho nó nhanh không kẻo lại bồi cái mạng vào.

Vì nơi này hoàn cảnh phụ hợp, lại có vẻ tương đối an toàn, có hoa có quả, có nước có cá, có chỗ ẩn thân, quả là một nơi tuyệt diệu với tình cảnh bây giờ của hắn.

Chử Thiên Long quyết định ở lại đây tu luyện, bao giờ đột phá Khai Hợp cảnh có thể phi thiên thì mới rời khỏi đây.

Trong động, từng hạt nước nhỏ trên trần hang tí tách tí tách rơi xuống mặt đất, Long đang ngồi hấp thu thiên địa linh khí, từng đường, từng đường khí điên cuồng tụ tập xung quanh, quấn lấy hắn, cơ thể hắn cũng đang nhanh chóng hấp thu lượng lớn linh khí, quang cảnh này thật không hổ là người tu luyện đến khí mạch cảnh tầng mười năm.

Cứ như vậy, Long hấp thu điến khi linh khí xung quanh bắt đầu loãng, linh khí càng dần càng mỏng, hắn cũng bắt đầu từ từ mở mắt. Long đứng dậy ưỡn người ngáp lớn:

- A à….! Thật sảng khoái!

Hắn nhắm mắt lại kiểm tra tình trạng cơ thể mình, giờ đây lượng linh khí trong cơ thể hắn có thể nói là đã dày đặc, linh lực từ chuyển hóa linh khí cũng đã tụ lại ở một vị trí càng ngày càng nhiều, xoáy thành một vòng xoáy rộng. Long hài lòng đánh giá gật đầu:

- Linh lực trong cơ thể ta cũng sắp đến giới hạn, chẳng mấy chốc là sẽ đột phá!

Nghĩ đến sắp đột phá lại làm hắn phấn khởi, hắn chống tay xuống éo, ngửa mặt cười to:

- Ha ha! Đến lúc đó ta sẽ có thể rời khỏi khu rừng này, đến nơi có người sinh sống, thật sự là không chịu nổi, sống ở đây một tháng trời không có người, chán đến phát hoảng rồi.

Đúng vậy hắn đã ở hang động một tháng rồi, tóc hắn cũng đã dài ra, râu thì cũng mọc xum xuê, có thể là do hấp thu linh khí khiến tóc với râu của hắn mọc nhanh vậy, cộng thêm cách mặc giờ nhìn hắn không khác gì Tarzan, đứa con của rừng xanh cả.

Muốn đột phá Khai Hợp cảnh thì rất đơn giản cũng không có gì khó khăn, chỉ cần hấp thụ linh khí chuyển hóa thành linh lực, hội tụ linh lực lại về một chỗ, vận chuyển công pháp, gia tăng tốc độ xoáy của linh lực, cô đặc lại linh lực, xoáy đến một mức độ nhất định thì sẽ khai mở ra đan điền, có đan điền chính là đã bước vào Khai Hợp cảnh.

Nhìn thì đúng thật đơn giản, nhưng thực chất cũng chẳng đơn giản như vậy, người không có thiên phú thì cả đời chưa chắc đã có thể mở ra đan điền.

Tu hành là dựa vào tư chất, tư chất không đủ dẫn đến tốc độ hấp thụ linh khí không đủ, mà hấp thụ linh khí không đủ sẽ dẫn tới chuyển hóa linh lực không đủ, mà linh lực đã không đủ thì sao cô đọng, với vận chuyển được, không vận chuyển thì sao khai sinh ra đan điền.

Có những trường hợp khác cho dù tư chất đủ cũng có thể tiến giai thất bại, có thể bọn họ do chưa chuyển hóa đầy đủ linh lực đã tăng tốc vòng xoáy dẫn đến đan điền không ổn định, tự khắc sụp đổ, hoặc đủ linh lực nhưng tốc độ vòng xoáy không đủ cũng không thể khai mở đan điền.

Mà cái trước nguy hiểm hơn cái sau, nếu đan điền sụp đổ nó sẽ dẫn đến căn cơ bị ảnh hưởng, nhẹ thì bị dao động tĩnh dưỡng vài ngày, vài tháng, vài năm thì không sao, nhưng nếu bị nặng sẽ dẫn đến căn cơ sụp đổ cả đời không thể tu luyện. Tình trạng này thường rất phổ biến ở khoảng thời gian hai trăm nghìn năm trước, cái thời gian loạn thế, đói khát.

Đúng là người không có kiến thức thật đáng sợ, nhưng không sao, hắn có kiến thức nên không sợ.

Mà lại hỏi vì sao Long không ngồi tu luyện một mạch cho đến khi đột phá rồi mới ngừng, ồ không, điều này hắn lại không làm được, nếu làm được thì hắn cũng muốn lắm nhưng điều kiện lại không cho phép hắn làm như vậy.

Nơi đây linh khí đã bị hắn hút cạn, cần đợi từ từ khôi phục, nếu mà hắn tiếp tục tu luyện, tuy nhiên vẫn có linh khí từ từ khôi phục để hắn hút nhưng mà rất tốn thời gian, nên hắn đành đợi nó hồi phục hoàn toàn rồi một lần nữa hấp thu, thời gian còn lại hắn có thể luyện tập thêm vũ kỹ, củng cố thực lực của bản thân.

Thời gian này hắn cũng đã học được vài môn vũ kỹ với một môn thân pháp, gần như tất cả đều đã luyện đến tiểu thành, nhắc đến cảnh giới công pháp này thì cũng là từ trong đống tri thức sư phụ hắn để lại cho hắn.

Người tu luyện công pháp, vũ kỹ, thân pháp có thể đạt đến cảnh giới: sơ ngộ, nhập môn, tiểu thành, tinh thông, điêu luyện, đại thành, nếu tư chất ngộ tính cao còn có thể tu luyện tiến thêm một bước đó là đột phá, cảnh giới này đã gần như chạm đến ‘Đạo’ của một môn vũ kỹ.

Mà vũ kỹ thân pháp còn có phẩm cấp phân chia,

Nhân: người phàm, nhập khí cảnh có thể học và sử dụng;

Hoàng: Khí Mạch, Hoá Đan;

Huyền: Tụ Thần, Độ Thân;

Địa: Động Thai, Phá Đan;

Thiên: Thần Anh, Phá Toái, Hư Không:

Cấp độ cảnh giới cao hơn thì lại ít sử dụng tới vũ kỹ.

Cấp độ phân chia này là do “năng lượng” tiêu hao mà mỗi công pháp, vũ kỹ sử dụng, nhập khí cảnh với phàm nhân là không thể tu luyện vượt cấp công pháp, nhưng từ Khí Mạch cảnh trở lên nếu tự tin với lượng linh lực của mình có thể tu luyện vũ kỹ vượt cấp như Địa hoặc Thiên chẳng hạn.

Còn về công pháp thì tùy theo độ dày, cô đọng của linh lực, và tốc độ hấp thụ linh khí, chuyển hóa linh lực mà phân chia, cũng phân theo bốn cấp độ: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.

Bình thường thiên tài sẽ tu một bộ vũ kỹ vượt cấp làm áp đáy hòm sử dụng, điều này sẽ khiến đối thủ trở tay không kịp, còn tu sĩ bình thường thì chẳng hơi đâu thừa linh lực mà tu vượt cấp, trong lòng bọn họ cũng muốn tu lắm nhưng lực bất tòng tâm.

Vũ kỹ mà trong khoảng thời gian này Long tu luyện được cũng chỉ có ba bộ. Một bộ đã sử dụng trước đó là Một Quyền Phá núi, tu luyện đến đỉnh cao, một đấm với linh lực ít ỏi cũng có thể phá núi, đây là mộ bộ Hoàng cấp vũ kỹ.

Bộ tiếp theo là Tử Vong Mười Hai Đấm, chiêu này là sử dụng tốc độ lớn nhất, lực đạo lớn nhất đấm liên hoàn vào mười hai vị trí điểm kinh mạch, tu luyện đến đỉnh phong tốc độ ra tay được tăng tốc tối đa, mỗi đấm như cái máy khoan xuyên thẳng qua độ phòng thủ của kẻ địch, đây là một chiêu cận chiến chết chóc, một khi ra chiêu ắt có người chết, Đây là một bộ Huyền cấp vũ kỹ.

Bộ thứ ba mà hắn luyện Phòng Ngự Tuyệt Đối, chiêu này là chiêu sử dụng linh lực cô đọng linh khí, liên kết phân tử ở xung quanh lại thành một mạng lưới siêu dày, tạo thành một lớp phòng thủ, tùy cách ứng biến mà có thể sử dụng để tấn công. Nhưng vì tiêu hao linh lực rất nhiều để duy trì, nên thường được sử dụng làm tấm chắn để phòng thủ lúc nguy cấp, tu luyện đỉnh cao có thể dùng bọc toàn bộ người thành một lớp áo giáp, đây là một bộ Thiên cấp vũ kỹ, riêng chỉ có môn này là hắn mới bước vào sơ ngộ vì linh lực tiêu hao quá nhiều.

Còn về thân pháp hắn luyện Di Hình Hoán Ảnh đây là một bộ thân pháp thiên về tốc độ chứ không phải độ khéo léo, tu luyện tới đỉnh cao tốc độ được tăng phúc tối đa, tạo ra các tàn ảnh để đánh lừa kẻ thù, đây là một bộ Huyền cấp đỉnh cao lên khá tốn linh lực, chính vì vậy đa phần thời gian Chử Thiên Long chính là tu luyện thân pháp.

Long gạt tay một cái, một luồng linh lực bắn ra, chia thác nước trước mặt rẽ ra một đoạn, hắn từ từ bước từ trong sơn động ra ngoài. Một tháng này hắn không phải chỉ tu luyện với học vũ kỹ không thôi đâu, hắn còn rèn luyện điều khiển linh lực nữa, giờ hắn đã sử dụng linh lực khá thành thạo, so với một tháng trước thì hắn đã mạnh hơn rất nhiều.

Nếu mà để cho hắn gặp lại con Rắn Đuôi Chuông cấp hai kia một lần nữa, hắn tự tin có thể tự lực xử lý được nó mà không cần phải dùng tiểu thủ đoạn nữa, nếu gặp phải con cấp bốn kia hắn cũng dư lực để thoát thân một cách nhẹ nhõm không phải chật vật như trước.

Phía bên ngoài phong cảnh có thể nói là hơi kỳ quái, cây to gãy đổ ngổn ngang trên đất đã mọc rêu, nấm khắp thân, nhưng chỗ mấy cái gốc cây bị đổ đấy ấy thế mà không phải là gốc mà giờ nó đã hoàn toàn trở lại thành một cây cổ thụ.

Mới mấy hôm đầu Long gặp cảnh này khiến hắn sửng sốt kinh ngạc không thôi, trong tri thức của sư phụ hắn không giải thích điều này, chính vì vậy điều này làm hắn nổi nên tính hiếu kỳ quyết định dành thời gian tìm hiểu.

Mới đầu hắn luyện các vũ kỹ lên trên cây to, dùng nhiều vũ kỹ khiến cây to gãy, sau đó hắn lại quan sát, ngồi quan sát hắn thế mà thấy được một điều thần kỳ, chỗ gốc cây bị gãy dần dần hiện lên các đốm sáng xanh nhỏ, qua một lúc lâu, cứ như thế một cây non mọc lên tại ngay thân nó, mà tốc độ sinh trưởng của nó thật thần kỳ, sinh trưởng cực nhanh, qua một ngày cây non đấy đã mọc thành một cây trưởng thành cao khoảng hai mét, qua một tuần nó lại trở về thành một đại thụ. Thật kì diệu, chính vì vậy Long quyết định về sau tìm được nơi người sinh sống phải tìm hiểu về vấn đề này, biết đâu đây chính là cầu nối dẫn đến mộc chi đại đạo, hoặc sinh chi đại đạo.

Cứ như thường ngày, ra cây to luyện vũ kỹ, khát xuống suối uống nước, đói bắt cá lên ăn, thế là hết một ngày hắn lại vào tu luyện, thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi.

Lại bảy ngày trôi qua, Long bây giờ đang đến thời điểm trọng yếu, hắn sắp sửa đột phá. Đúng vậy, hắn đang chuẩn bị đột phá, linh lực ở trong cơ thể hắn lúc này đã đạt đến giới hạn, hắn đã bắt đầu tăng nhanh tốc độ vòng xoáy, khai sinh ra đan điền.

Với người khác có thể là khó, nhưng đối với hắn chuyện này thì chỉ dễ như ăn kẹo, có mớ kiến thức của sư phụ hắn không phải lo thiếu tri thức về đột phá.

Bạn đang đọc Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân sáng tác bởi dkaizz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dkaizz
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.