Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Cũng Đầu Hàng!

Tiểu thuyết gốc · 1880 chữ

Chương 25: Ta Cũng Đầu Hàng!

“Uỳnh”

Tiếng vang của hai nguồn lực lượng va vào nhau, nắm đấm của Phong đã hoàn toàn bị cản lại, thấy cảnh này, con ngươi hắn co rụt, thật không thể tin vào mắt mình, ấy vậy mà có một người cùng cảnh giới mà có thể trực tiếp ngạnh kháng một quyền của mình bất động, từ xưa đến nay chưa từng có một ai làm được, cho dù hắn chưa dùng toàn lực, nhưng đó cũng đã là tám phần thực lực.

Đâu chỉ có mình Long có cảm nhận như vậy, mà là toàn trường cũng có ý nghĩ như thế, “Không thể nào, tên tiểu bạch kiểm này cũng là một mãnh nhân.”

Tại sao bọn họ đều có ý nghĩ như vậy, điều này cũng là bình thường thôi, từ trận đầu tới giờ, thiếu niên áo bào trắng này chưa từng sử dụng sức mạnh mà chỉ dùng đến tốc độ với kỹ xảo mà hạ đo ván đối thủ, cho nên chưa một ai thấy hắn phát lực thật sự cả.

- Không thể nào!

Phong kinh hoảng thốt lên, sự thật này đối với hắn rất có lực trùng kích, thật sự khiến hắn hơi hoang mang.

Chính là thời khắc này, thiếu niên áo bào trắng xoay quạt, một cỗ kình phong nổi lên, quạt đẩy nhẹ nắm đấm của phong ra, tay vung lên, xoay tròn, xoay tròn, quạt bay thẳng đập vào lồng ngực của Phong.

Một cú trời giáng, Phong đang trong lúc hoang mang mất tập trung, tình huống chuyển biến quá nhanh, khiến hắn ngay lập tức không kịp làm ra phản kháng, quạt đập vào lồng ngực, đập một phát thật mạnh, nặng tựa như ngàn cân khiến cả người Phong bị đập bay ra xa.

“Uỳnh, uỳnh”

Tiếng va đập mạnh của thân hình to con của Phong va vào kết giới, rơi đập mạnh xuống dưới đất.

Tay ôm lồng ngực, miệng chảy ra máu tươi, Phong mở to mắt kinh hoàng nhìn về phía thiếu niên áo bào trắng, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. “Không thể nào, phòng ngự của ta lại bị phá, không, đây không phải sự thật!”, Trong lòng hắn điên cuồng gào thét.

Điều này cũng thật là bình thường, một người sinh ra đã đứng trên vạch đích, từ lúc tu luyện đến nay chưa từng gặp được một tia chở ngại, đánh khắp thiên hạ cùng cảnh giới mà không có bại, luôn luôn mang trên mình hai tiếng thiên kiêu như hắn lại đột nhiên cảm thấy có một người mạnh hơn, xuất thân thấp hơn, lại có thể tùy ý hóa giải một chiêu gần như chưa thất bại này của hắn, cho dù là có là ai đi nữa, ở vào tình cảnh của hắn thì cũng sẽ đều có phản ứng như vậy.

Nhưng một kích này, lại nhìn xem vẻ mặt kia, một vẻ mặt bình thản, ung dung, điều này đã chứng tỏ một kích của người này chắc chắn chỉ là hời hợt, cho dù không kịp phản ứng, nhưng chỉ với một đòn đó, hắn vẫn không tin vào nó có thể phá được phòng ngự, Phong tự nhiên sẽ phá vỡ tam quan, tâm cảnh nhiễu loạn.

Thấy cảnh này toàn trường khán giả lại tiếp tục được thêm một phen kinh ngạc, vãi shit, hắn ta mạnh như vậy.

Không quan tâm đến ánh mắt người ngoài, thiếu niên áo bào trắng nhẹ nhàng bước đi lại gần Phong, khuôn mặt ôn hòa, miệng mỉm cười, tay cầm quạt phe phẩy, nói nhẹ:

- Khi chiến đấu thì tâm phải tĩnh, không chỉ vì một chút sơ sót mà bị kinh hoàng, cường giả chiến đấu chỉ một chiêu phân thắng bại, khi đó, chỉ cần sơ sẩy một ly thì bất kỳ tình huống nào cũng có thể mất mạng, trận này có thể sẽ là một bài học đắt giá sau này của ngươi.

- Nhớ kỹ, núi cao thì ắt có núi cao hơn, trời xanh biển rộng không có tận cùng.

Thiếu niên áo bào trắng nhẹ nhàng quay mặt về phía trọng tài, giơ tay lên hô:

- Tại hạ Soái Vô Địch xin đầu hàng!

Trọng tài vẫn còn đang ngơ ngác trước cảnh giao phong vừa rồi thì lại nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng nhưng kình bạo, xin hàng? Mé nó, đây là cái gì thao tác, đánh thắng xin hàng? Ngươi định khinh thường đối thủ, nếu là vậy thì cũng thối quá đi, ta khinh.

Cùng với suy nghĩ của trọng tài, gần như toàn bộ người trên khán đài đều có ý nghĩ như vậy, đây mé nó thật sự là khinh người quá đáng.

Tuy số người ở đây đều có ý nghĩ như vậy, nhưng nhóm tiểu mê muội lại hoàn toàn khác, nhóm này đã bị soái khí đầu độc không thể cứu nổi nữa, nhóm điên cuồng hò hét cổ vũ.

Người ngoài so thế nào cũng chỉ là người ngoài, thân ở trong cuộc Lê Hùng Phong lại không bị như vậy. Mới đầu khi bị đánh bay hắn đã hoài nghi nhân sinh của mình, hắn không thể chịu được sự đả kích lớn như vậy, ý chí hắn đang điên cuồng dao động tùy thời sụp đổ.

Trong lúc hoang mang đó, hắn lại chợt nghe thấy những câu nói của thiếu niên áo trắng, tâm tình hắn không hiểu làm sao lại định trụ không còn sao động nữa, “đúng vậy, ta sao có thể phạm một sai lầm cơ bản như vậy được, núi cao ắt sẽ có núi cao hơn, sưa nay ta đã thật sự quá kiêu ngạo với bản thân mình rồi.”

Phong lắc đầu thở dài, tuy vậy trong ánh mắt của hắn đã không còn mơ hồ như vừa rồi, mà là một ánh mắt cực kỳ kiên quyết.

- Khụ! Khụ!

Pha vừa rồi thật có chút ngoài sức chịu đựng của hắn, ho thêm vài cái, Phong đừng dậy, trên người hắn khí tức đã hoàn toàn biến đổi, không còn nông nổi như lúc mới lên đài, mà giờ đây nó trầm ổn đến đáng sợ.

Phong hướng về phía thiếu niên áo bào trắng thi lễ, sau lại hướng về phía trọng tài nói:

- Ta cũng đầu hàng!

Đúng vậy, hắn đã không còn thiết tha gì ở đây nữa, mục đích lần này hắn đến đây là để tìm đối thủ xứng tầm rồi quyết chiến với hắn, mục đích đã đạt đến, bây giờ cũng là lúc rời đi, tâm cảnh đã thành, Phong muốn trùng kích cảnh giới cao hơn.

Toàn trường khán giả: …

Trọng tài: …

Trước bao ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Phong bước xuống đài đi về phía lối ra.

Trên phòng vip, Hải, Việt Ca cũng đã chứng kiến toàn cảnh thì vô cùng kinh ngạc, “Chẳng lẽ hắn bị sốc quá lên điên rồi?” Hai người trong lòng tự hỏi.

Thấy Phong rời đi đài thi đấu, hai người bọn họ cũng lập tức ngồi dậy, đi ra phong vip, hướng về phía Phong mà đi.

Sự kiện trùng kích thật nhiều, mọi người còn chưa kịp tiếp thu, người thắng cuộc lại tự xin hàng? Đây lại là cái mé gì thao tác, định trêu nhau à.

Phần đông khán giả đều không hiểu, nhưng vẫn có nhiều người ở cảnh giới cao hơn có thể đều đã nhìn ra, Phong bây giờ đã hoàn toàn khác trước, phá rồi lại lập, tâm cảnh đề cao, vũ trụ lại sắp sinh ra một vị kiêu hùng.

Phong đã đi, đi một cách dứt khoát, điều này lại khiến đối thủ của hắn lại ngơ ngác, “Đây là cái gì thao tác?” Thiếu niên áo bào trắng trong nội tâm nghi vấn.

Sự thật là vừa rồi hắn đã bị uy hiếp, đúng vậy bị uy hiếp nên mới bất đắc dĩ nhận thua, còn mấy câu trước đó chỉ là hắn nghĩ bừa rồi nói, cố gắng làm màu mà thôi, ai biết đâu tên Phong này lại đột phá tâm cảnh, tâm cảnh đạt thành dứt khoát rời đi, điều này đến cũng quá vội vàng hắn cũng chưa kịp làm ra phản ứng.

Nội tâm thì nghi vấn, bên ngoài vẫn bình thản, phất quạt che, không để cho nhóm tiểu mê muội nhìn thấy thấy mặt, hắn hướng về phía trọng tài nhỏ giọng nói:

- Trận này ta thắng?

Nghe được câu này trọng tại sầm mặt lại, ngươi muốn thắng? Mơ đi cưng!

Tiếng trọng tài hô to:

- Soái Vô Địch thủ đài thất bại, loại!

Đây đúng là một trận đấu kỳ hoa, không phải là hòa mà là cả hai cùng bại, trong lịch sử đấu trường chưa từng có sự việc này, tuy vậy trận này nhà cái khu cơ bạc miệng lại cười nở hoa, bên nào cũng ăn tiền, lời to lời to.

“Thôi! Thua thì thua, chỗ này không được thì ta đi chỗ khác.” Soái Vô Địch trong lòng thầm nghĩ. Hắn cũng chưa biết tiếp theo sẽ đi đâu, lần này hiếm có lắm mới có một cơ hội chuồn ra ngoài, không chơi vui thì thật đúng là lãng phí.

Đang trong lúc trầm tư không biết tiếp tiếp theo sẽ đi đâu thì đột nhiên thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, miệng cười nở hoa, tiểu Hải nha, sao đứa nhỏ này cũng xuất hiện ở đây.

Muốn đi thì trước cũng phải làm màu cái đã, hất nhẹ áo bào trắng, xoay người hướng nhóm tiểu mê muội, Soái Vô Địch mỉm cười thi lễ:

- Haha! Nếu tại hạ đã thua thì cũng không còn việc gì ở đây nữa, đa tạ các vị cô nương đã cổ vũ tại hạ trong suốt thời gian vừa qua.

Nói xong hắn đạp nhẹ phi người bay lên không trung, hướng cửa ra bay đi, trước khi đi hắn còn vẩy một đám ảnh hướng về nhóm tiểu mê muội.

- Không có gì hữu lễ, đây là số của tại hạ, trời đất bao la, có ngày gặp lại.

Những tấm ảnh tung bay rơi xuống, trên mặt ảnh chính là chân dung của Soái Vô Địch cùng một dãy số điện thoại, mọi người trên đài thấy cảnh này, khóe miệng điên cuồng co giật, khinh bỉ không thôi.

Trái lại với đó, nhóm tiểu mê muội thấy đây là chân dung và số điện thoại của Soái Vô Địch thì vô cùng kích động, một cuộc bạo động nhỏ nổ ra, cách tiểu mê muội tranh nhau cướp tấm ảnh.

Soái Vô Địch qua đi, mọi người lại trở về bình thường, ánh mắt lại tiếp tục chú ý các đài chiến đấu khác.

@-@ Để mọi người đợi lâu, tác thật sự xin lỗi! Cầu đề cử, cầu gạch, cầu xe, cầu nhà, cầu động lực. Buff cho tác càng nhiều thì văn phong của tác sẽ càng lên cao, hãy buff cho tác với!!!!
Bạn đang đọc Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân sáng tác bởi dkaizz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dkaizz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.