Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện này cũng có thể xảy ra sao?

Phiên bản Dịch · 1053 chữ

Trong ba người ở đây, cho dù là Vương Chí Dương yếu nhất cũng có thực lực mạnh hơn hẳn những học sinh bình thường.

Trong nháy mắt khi Giang Tiểu Bạch phóng thích kĩ năng thiên phú, Vương Chí Dương, Sở Thiên Tường và Triệu Đức Lương đều nhìn thấy rõ ràng hai mũi tên lam sắc đang được ngưng tụ từ tinh lực.

Thấy vậy, Sở Thiên Tường liền "a" một tiếng.

Trước đó đã từ trong miệng Giang Tiểu Bạch biết được tên kĩ năng thiên phú là "Mũi tên nhắm vào đầu gối".

Lại không nghĩ rằng thời điểm sử dụng kĩ năng thiên phú, thật sự ngưng luyện ra kiểu dáng mũi tên.

Cùng lúc nhìn thấy hai mũi tên xanh thẳm xuất hiện trước mặt Giang Tiểu Bạch, Vương Chí Dương nhanh chóng ngưng tụ tinh lực bao quanh thân thể để phòng ngự.

Gần như là trong nháy mắt khi Vương Chí Dương chuẩn bị sẵn sàng, hai mũi tên đã hóa thành hai đạo lưu quang hiện lên không trung, hoàn toàn giống như trước đây, vô cùng chính xác bắn trúng hai đầu gối của Vương Chí Dương.

"A, sao lại yếu như vậy?"

Lúc bị hai mũi tên công kích trên đầu gối, Vương Chí Dương cảm giác cũng không quá đau, chỉ khiến cho chân mình tê rần.

Thế nhưng ngay lập tức, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Dù sao mình cũng đã vận chuyển tinh lực phòng ngự, theo lý thuyết Giang Tiểu Bạch vừa mới thức tỉnh, căn bản không thể đột phá lớp phòng ngự mới đúng.

Làm sao có thể khiến mình xuất hiện cảm giác?

Cảm giác có chút không hiểu, rất quỷ dị.

Nhưng mà, lúc trong lòng Vương Chí Dương nghi hoặc lại hoàn toàn không chú ý tới.

Sau khi hai cây mũi tên bắn trúng đầu gối Vương Chí Dương, một cỗ tinh lực lặng lẽ lẻn ra sau lưng hắn, gảy ghế sa lon một cái rồi đập vào lưng Vương Chí Dương.

Ngay lập tức, khi cỗ này tinh lực chạm tới lưng Vương Chí Dương, giống như có người bỗng nhiên đẩy từ phía sau một cái.

Dưới tác động của lực đạo mạnh mẽ, Vương Chí Dương vẫn còn đắm chìm trong nghi hoặc theo bản năng muốn dùng đùi chống lại, ngừng lực đẩy trên lưng truyền đến.

Nhưng Vương Chí Dương có lẽ đã quên, thời điểm hai đạo mũi tên ngưng tụ từ tinh lực công kích trên đầu gối mình, hai chân hắn đã hoàn toàn tê mỏi.

Kết quả, dưới lực đẩy này, thân thể Vương Chí Dương không tự chủ nghiêng về phía trước, sau đó thuận thế quỳ trên mặt đất.

Giống như Vương Chí Dương vì hôm nay đã ngầm luyện tập động tác này hơn ngàn lần.

Thuần thục khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Không đơn giản như thế, lực đẩy kia còn khiến cho hai tay Vương Chí Dương chống trên mặt đất.

Sở Thiên Tường: . . . ..

Triệu Đức Lương: . . . ..

Vương Chí Dương: "Chuyện này cũng có thể xảy ra sao?"

Hai đầu gối quỳ xuống đất, hai cánh tay chống trên sàn nhà, cúi đầu xuống, hiện tại cả người Vương Chí Dương đều như mộng.

Vì phòng ngừa chính mình một người đàn ông chân chính ba mươi mấy tuổi phải quỳ xuống, Vương Chí Dương chẳng những ngồi trên ghế sa lon, đồng thời trong quá trình đó còn lấy tinh lực chống cự.

Cuối cùng, tất cả đều là vô dụng, tự mình vẫn phải quỳ.

Mà quỳ còn trôi chảy như thế?

Trong lúc nhất thời, cả người Vương Chí Dương cảm giác không tốt, góc miệng run rẩy ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Bạch, đau khổ nói: "Cái kĩ năng thiên phú này của ngươi thật độc."

"Rít, rít. . . ."

Không nói Vương Chí Dương, một bên Sở Thiên Tường thậm chí Triệu Đức Lương đều nhịn không được hít mấy ngụm khí lạnh.

Vốn cho rằng khi mà Vương Chí Dương ngồi xuống rồi, coi như kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch là khiến người khác quỳ xuống, đoán chừng cũng vô dụng.

Thế mà không nghĩ đến vẫn khiến cho Vương Chí Dương phải quỳ.

Bởi vậy có thể thấy được, cái kĩ năng thiên phú này của Giang Tiểu Bạch, có vẻ như rất không đơn giản.

Chẳng những có thể khiến người khác quỳ xuống, mà còn cưỡng ép phải quỳ cho bằng được.

Nghĩ tới đây, bất kể là Triệu Đức Lương hay Sở Thiên Tường đều run lên, lúc nhìn lại bộ dáng vô hại bên kia của Giang Tiểu Bạch, không tự chủ lui về sau vài bước, mới lấy lại một chút cảm giác an toàn.

Đồng thời, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác may mắn mà sợ hãi.

Còn tốt trước đó bọn hắn không khinh thường chủ động tiến lên để Giang Tiểu Bạch khảo thí.

Bằng không, giờ phút này quỳ trên mặt đất, cũng không phải là Vương Chí Dương mà là bọn hắn.

Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên Tường và Triệu Đức Lương đều không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vương Chí Dương.

"Ừm, ủy khuất ngươi rồi."

Bên này, sau khi Vương Chí Dương quỳ xuống, lông mày Giang Tiểu Bạch liền chống lên, trong mắt mang theo vài phần mừng rỡ.

Không vì cái gì khác, chính là vì mới đây thời điểm Vương Chí Dương quỳ xuống, Giang Tiểu Bạch bỗng nhiên thu hoạch được bốn ngàn điểm thành tựu.

Số điểm này khiến trong lòng Giang Tiểu Bạch rung động thật sâu.

Nhìn lại Vương Chí Dương đang quỳ trên mặt đất hoài nghi nhân sinh, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động muốn tiếp tục thả kỹ năng.

Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch trầm ngâm một cái, nhịn không được hỏi: "Thưa thầy vừa rồi em cảm thấy mình phóng thích kĩ năng thiên phú có vẻ như không đúng tiêu chuẩn lắm, hay là chúng ta thử lại lần nữa?"

Thời điểm nói chuyện, trong mắt Giang Tiểu Bạch mang theo vài phần mong đợi.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 5
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.