Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hả? Còn Có Thể Loại Chủ Động Yêu Cầu Này?

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

Ngày kế tiếp, Giang Tiểu Bạch bước vào trường học, đi đến dãy nhà của lớp mình, ánh mắt nhìn đến đâu, âm thanh hệ thống vang lên đến đó.

Bỗng nhiên, một nữ sinh không biết từ đâu chạy tới trước mặt Giang Tiểu Bạch, khuôn mặt đỏ bừng.

Một giây sau, trong tay Giang Tiểu Bạch đã có thêm một phong thư màu hồng phấn.

"Thư tình sao?" Nhìn phong thư trong tay, Giang Tiểu Bạch cũng hơi ngại ngùng.

"Đến mà không trả lễ thì không hay." Nhưng khi liếc qua nữ sinh kia, quỷ thần xui khiến không hiểu sao Giang Tiểu Bạch tự dưng nảy ra ý nghĩ này trong đầu, đồng thời thuận tiện phóng một phát kỹ năng qua, vô cùng trôi chảy.

Cùng lúc đó, nữ sinh kia đang chạy về phía bạn mình, không hiểu sau thân thể bỗng nhiên run lên một cái, tay không tự chủ đặt ở vị trí kia.

Trong nháy mắt khi âm thanh hệ thống vang lên, Giang Tiểu Bạch mới lấy lại tinh thần, trong lòng vã mồ hôi.

Dùng kỹ năng nhiều thành ra quen tay, trong lúc nhất thời không để ý thuận tay dùng ra, tốt xấu gì cũng người thích mình, làm như vậy hình như có hơi quá đáng.

Giấu đi áy náy trong lòng, Giang Tiểu Bạch lại tiếp tục hao lông dê từng học sinh xung quanh.

Thới điểm đi đến cầu thang gần lớp, tinh lực cũng gần như cạn kiệt, Giang Tiểu Bạch mới dừng lại, chậm rãi ung dung tiến vào lớp học.

Viên Dương nhìn thấy phong thư hồng phấn trong tay Giang Tiểu Bạch, cực kỳ hâm mộ nói: "Lại nhận được thư tình, hình như đây là cái thứ bảy trong tháng thì phải!"

"Nếu ngươi thích thì ta cho?" Giang Tiểu Bạch lườm liếc lại hắn.

"Ha ha" đáp lại bằng nụ cười vui vẻ, Viên Dương mới sực nhớ ra: "À, đúng rồi, tối hôm qua ta đã thử hỏi ý kiến chị gái, nàng đồng ý, giữa trưa sau khi tan học ta sẽ dẫn ngươi đi."

"Đồng ý sao?" Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc hỏi lại.

Có thể trở thành học sinh đại học Giang Nam, tiêu chuẩn thấp nhất cũng là cấp chín tinh lực học đồ.

Mà Viên Dương cũng đã nói qua, đẳng cấp Viên Hiểu Ngưng càng đạt đến Tinh Trần cảnh tầng thứ ba, đã cao hơn nhiều giáo sư trong trường trung học Vũ Thành này.

Cho nên, đối với việc nhờ Viên Hiểu Ngưng tự mình đi huấn luyện cách đấu, Giang Tiểu Bạch cũng không mong đợi lắm.

Không nghĩ đến đối phương lại còn đồng ý.

Viên Dương giải thích: "Đáng lẽ chị gái ta đã không đồng ý, nhưng khi nói kỹ năng thiên phú của ngươi là có thể khiến người khác quỳ xuống, nàng bỗng nhiên hứng thú."

Nghe vậy, nghi hoặc trên mặt Giang Tiểu Bạch càng nhiều.

. ..

Đợi đến khi tan học buổi sáng, thu hoạch tiếp một đợt điểm thành tựu, Giang Tiểu Bạch mới đi theo Viên Dương bắt một chiếc xe taxi đến khu biệt thự nhà hắn.

Tiến vào trong nhà Viên Dương, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, một bóng người đã bước từ trên cầu thang xuống.

Mặc dù trước đó đã là thấy qua ảnh chụp của Viên Hiểu Ngưng, nhưng khi nhìn thấy người thật, Giang Tiểu Bạch vẫn đơ một hồi, nhìn không chớp mắt.

So sánh với Chu Giai và Giang Tiểu Hinh, Viên Hiểu Ngưng có vẻ giống như hợp thể của cả hai người, chẳng những bề ngoài duyên dáng, dáng vóc hoàn mỹ, khuốn mặt lại càng vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên trên người Viên Hiểu Ngưng vẫn toát ra vài phần lười biếng, dụi dụi mắt, đi từ trên lầu xuống, đồng thời thuận tay tiếp nhận bình sữa bò trong tay người giúp việc, Viên Hiểu Ngưng mới lại ngồi trên ghế sofa đối diện Giang Tiểu Bạch.

Một ngụm tu hơn nửa bình, sau đó nàng liếm môi vài vòng.

Viên Dương thì không sao, nhưng Giang Tiểu Bạch ngồi đối diện nhìn từng cử chỉ của Viên Hiểu Ngưng, bỗng nhiên có cảm giác gì đó.

"Chị gái, đây chính là huynh đệ chí cốt của em, Giang Tiểu Bạch." Lúc này, Viên Dương bên cạnh đột nhiên ôm bả vai Giang Tiểu Bạch giới thiệu với Viên Hiểu Ngưng.

Vừa nói xong, Giang Tiểu Bạch cũng lập tức mở miệng: "Xin chào Học tỷ."

Căn cứ theo thông tin biết được, trước kia Viên Hiểu Ngưng cũng từng là học sinh trường trung học Vũ Thành.

Xưng hô một tiếng học tỷ là bình thường.

Nghe vậy, Viên Hiểu Ngưng cũng gật đầu chào lại Giang Tiểu Bạch sau đó hỏi: "Nghe Tiểu Dương nói kĩ năng thiên phú của Tiểu Bạch học đệ là có thể khiến người khác quỳ xuống, có phải không?"

Nghe xưng hô của Viên Hiểu Ngưng với Viên Dương, Giang Tiểu Bạch không khỏi kinh ngạc nhìn qua hắn.

Tên này nhìn thì khá to con, có vẻ khỏe mạnh thế mà lại gọi là Tiểu, nghe cứ hài hài.

Chú ý tới ánh mắt Giang Tiểu Bạch, Viên Dương cũng hơi ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, sắc mặt đỏ lên.

Nhìn Viên Dương cười một chút, Giang Tiểu Bạch mới quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ nói với Viên Hiểu Ngưng: "Không sai, cũng bởi vì cái kĩ năng thiên phú này, cho nên em mới muốn luyện một ít kỹ xảo cách đấu dùng để phòng thân."

Viên Hiểu Ngưng trầm ngâm một hồi sau hỏi: "Không biết học đệ có thể cho chị xem qua cái kỹ năng thiên phú này không?"

"Hả? Còn có thể loại chủ động yêu cầu này?"

Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng Giang Tiểu Bạch lại hơi lúng túng nói: "Như vậy không tốt đâu!"

"Không sao đâu, chị cũng chỉ hơi hiếu kì, huống chi chị đây không phải đang ngồi êm đẹp sao?" Viên Hiểu Ngưng cười đáp.

Mặc dù trong lòng Giang Tiểu Bạch rất có hứng thú đối với việc khiến một đại mỹ nữ như Viên Hiểu Ngưng quỳ trước mặt, nhưng dù sao đối phương cũng là chị ruột Viên Dương.

Nghĩ một hồi, Giang Tiểu Bạch vẫn nhắc nhở một câu: "Chuyện này, học tỷ có thể không biết, nhưng kỹ năng này của em, có vẻ như còn mang theo tính chất cưỡng chế."

Ngụ ý là cho dù ngươi ngồi cũng vô dụng.

Nhưng khi nghe vậy, hai mắt Viên Hiểu Ngưng lại càng sáng lên, tò mò: "Em nói như vậy, chị lại càng thêm hiếu kì."

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.