Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Ánh Mắt Là Đủ (1)

Phiên bản Dịch · 1008 chữ

Lâm Phong đang nghĩ làm thế nào mới được thể hiện bản thân, vừa vặn thánh tử Kim Đao ra tay, mang đến cho hắn ta cơ hội.

Ánh mắt hắn ta lóe sáng, vẻ mặt hưng phấn.

Chỉ thấy Lâm Phong đạp xuống một bước, đối mặt với chưởng kình mênh mông của thánh tử Kim Đao vẫn không hề lùi bước, cũng đấm ra một quyền.

Một khắc sau, linh nguyên bùng nổ, kình khí khủng bố nổ ầm ầm, tạo thành một con rồng cuộn.

Thánh tử Kim Đạo vốn đang chiếm ưu thế lại run rẩy, bị một quyền này đẩy lùi.

Mà trước mặt hắn ta, Lâm Phong đứng sừng sững như một dãy núi, linh nguyên hàn sương từ bốn phía hình thành dòng xoáy, tôn lên sự uy vũ kiên cường của hắn ta, ngang nhiên trùng thiên.

Luồng khí thế này, luồng tinh thần này thật làm người khác chấn động.

“Cái gì?”

“Hắn dĩ nhiên chặn lại được!”

“Lâm Phong này lợi hại như vậy sao?”

Mọi người xung quanh sửng sốt.

Sức mạnh của Lâm Phong có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Thánh tử Kim Đao chính là cao thủ cảnh thứ năm Động Thiên cảnh, vốn mạnh hơn Lâm Phong một bậc. Mà trên người hắn ta còn mang thánh thể Kim Đao, thể chất đặc thù, vận dụng pháp quyết thánh thể Kim Đao uy lực càng mạnh hơn.

Với thực lực của thánh tử Kim Đao, dù chiến đấu với cường giả cảnh thứ sáu vẫn có sức đánh lại.

Nhưng bây giờ, một chiêu tung ra, ngược lại Lâm Phong lại mạnh mẽ hơn một phần!

Phải biết, mấy ngày trước hắn ta chỉ ở cảnh thứ tư Bàn Sơn cảnh, chênh lệch rất lớn với thánh tử Kim Đao.

Không ngờ chỉ trong thoáng chốc đã đạt được trình độ này!

Đông đảo đệ tử trưởng lão vừa nãy còn căm ghét Lâm Phong, bây giờ đều chấn động tinh thần.

Đây chính là nhân tài mà thánh địa Thiên Thủy bồi dưỡng ra sao?

Trong đám đông, người duy nhất không thấy bất ngờ cũng chỉ là mình Lục Vô Trần.

Dù sao cũng là khí vận chi tử.

Chút chiến tích ấy có đáng là gì?

Với tiềm lực và thủ đoạn của Lâm Phong, chiến đấu vượt cấp là chuyện bình thường.

“Lục Vô Trần, ngươi đã thấy chưa?”

“Đây chính là sức mạnh của ta!”

Lâm Phong đầy mặt ngạo nghễ: “Ta xuất thân tầm thường thì sao, chỉ cần ta chăm chỉ nỗ lực, ngày ngày khổ tu thì ngươi căn bản sẽ không sánh được!”

“Thứ ngươi mạnh hơn ta, chỉ đơn giản là có gia thế mà thôi!”

“Nếu chúng ta đặt ở vị trí ngang nhau, ta nhất định sẽ đột phá cao hơn ngươi!”

Ngữ khí của hắn ta vô cùng oanh liệt.

Cảnh tượng một quyền đã đẩy lùi được thánh tử Kim Đao vừa nãy, cộng thêm những lời nói này, quả thực đã có hiệu quả khích lệ lòng người rất lớn.

Thánh chủ Thiên Thủy mới nãy còn nổi giận, bây giờ ánh mắt khẽ biến.

Thiên tài bực này thật làm người ta thương tiếc.

“Vô liêm sỉ!”

Thánh tử Kim Đao giận dữ: “Vừa nãy ta chỉ nhất thời lơ đang mà thôi, bây giờ mới cho ngươi biết được sự lợi hại của ta!”

Linh nguyên khắp người hắn ta phun trào, muốn tìm về chút mặt mũi.

Lúc này Lục Vô Trần mở miệng.

“Được rồi.”

Hắn đứng dậy, ống tay áo dài, y sam như tuyết, phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ đã kéo lại những ánh nhìn vừa bị Lâm Phong hấp dẫn.

Lục Vô Trần lãnh đạm nhìn đến.

“Lời ngôn luận vô tri của ngươi, nghe ra cũng khá thú vị.”

“Chỉ có điều…”

“Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng bản thân có tư cách đánh đồng với ta.”

Âm thanh nhàn nhạt vang lên, cùng lúc đó, hai con ngươi của Lục Vô Trần từ màu đen chuyển thành vàng kim trong nháy mắt.

Hai mắt hắn đã biến thành thụ nhãn long đồng, uy thế khung bố ầm ầm phát bạo.

Cùng lúc đó, cuồng phong nổi lên trong thánh địa Thiên Thủy, đất trời sụp đổ, bên tai mọi người vang lên tiếng chấn động ầm ầm.

Rầm rầm!

Trên đỉnh đầu, mây đen xếp dày đặc như muốn đập nát thành trí, lôi xà xoáy vòng trong tầng mây.

Sức mạnh khủng bố kéo xuống ào ào.

Rầm!

Kình lôi vang rền, sức mạnh của một ánh nhìn rơi xuống người Lâm Phong.

Lâm Phong chỉ thấy như bị núi cao đè xuống, hai đầu gối mềm nhũn, mặt đất vỡ nứt.

Hắn ta sử dụng cả tứ chi, mới miễn cưỡng chống đỡ cả ngươi không ngã khuỵu xuống mặt đất.

Giờ khắc này, sắc mặt Lâm Phong trắng bệch.

Trong một chớp mắt, người hắn ta nhìn thấy không phải Lục Vô Trần, mà là một con Tổ Long khủng bố xé nát trời xanh, nuốt chửng nhật nguyệt.

Bên trong mắt rồng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, chọc thẳng vào tâm linh Lâm Phong.

Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy triệt để thất bại.

Nhỏ bé, giun dế.

Chênh lệch giữa hai người như ngọn cỏ với trời mây!

“Sao lại thế…”

“Sao hắn lại cường đại như thế…”

Lâm Phong trợn trừng mắt, vận dụng sức lực toàn thân nhưng vẫn không ngẩng đầu lên được.

Thực lực giữa hai người chênh lệch nhau quá lớn, thậm chí hắn ta còn không có cơ hội phản kháng, mặc dù có thể đứng dậy, nhưng một khi giao thủ sẽ chỉ còn một con đường chết!

Mọi người xung quanh cũng tê dại da đầu, cơ thể run rẩy.

Chuyện này…

Đây là sức mạnh của hoàng tử sao?

Quả thật mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng!

Bạn đang đọc Ta Là Đại Siêu Cấp Phản Phái (Dịch) của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hạ_Mộc_Nguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.