Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Tàm Bảo Thuật (2)

Phiên bản Dịch · 855 chữ

Mộ Dao Thần ngừng nói, trên khuôn mặt tinh xảo thoáng xuất hiện vẻ oan ức. Nàng vốn kiêu căng ngạo mạn, nếu không gặp Lục Vô Trần thì tuyệt đối không cam nguyện cúi đầu làm tỳ nữ.

Nhưng cho dù là thế…

Nếu buộc phải tự mình nói ra những lời này, trong lòng nàng vẫn có tranh đấu.

Nhưng đáng tiếc trước mặt nàng là Lục Vô Trần vốn không thương hoa tiếc ngọc, con mắt lãnh đạm chỉ hờ hững đặt trên người Mộ Dao Thần.

Ánh mắt lạnh băng bình thản này không có bất kỳ hơi nóng nào.

Mộ Dao Thần thầm thấy rùng mình, trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.

Đúng rồi…

Nàng chỉ là một thị nữ của điện hạ mà thôi, bây giờ còn muốn mặt mũi tôn nghiêm gì nữa.

Nghĩ vậy, Mộ Dao Thần chân thành quỳ gối trước mặt Lục Vô Trần, giọng nói trong vắt vang lên: “Mộ Dao Thần cam nguyện trở thành tỳ nữ của điện hạ, mong điện hạ thương tiếc.”

Đường đường là thánh nữ Thiên Thủy, giờ khắc này lại hoàn toàn thần phục, không còn bất kỳ dao động nào nữa.

Thấy cảnh này, Lục Vô Trần khẽ mỉm cười, vẻ mặt dịu hơn rất nhiều.

“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Một khi đồng ý là không còn thuốc hối hận.”

“Đã nghĩ kỹ.” Thánh nữ Thiên Thủy hơi ngẩng đầu, cần cổ thon dài như thiên nga hiện ra màu ngọc lộ: “Kể từ hôm nay, Dao thần chỉ nghe theo lời của điện hạ.”

“Đứng lên đi.”

Lục Vô Trần mỉm cười.

Mộ Dao Thần ngoan ngoãn bước đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng: “Công pháp điện hạ đưa, Dao thần có thể tu luyện rồi chứ?”

“Tùy ngươi.” Lục Vô Trần gật đầu: “Nếu đã đưa cho ngươi, ngươi cứ nỗ lực tu luyện là được.”

“Vâng.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dao Thần thoáng ửng màu hồng phấn, nhẹ giọng: “Dao thần thề sẽ khắc khổ tu luyện, sớm ngày đạt đến cấp độ Hàn Băng Ngọc Tủy, để cùng điện hạ… Song, song tu.”

Nói ra hai chữ cuối, con ngươi nàng long lanh nước, ngượng nghịu không thôi.

Dù ai thấy cảnh này đều vô cùng đau lòng.

Đường đường là thánh nữ Thiên Thủy, mỹ danh vang khắp Đại Thiên Đạo vực là băng sơn nữ tử, hóa ra cũng có dáng vẻ ngượng ngùng thân thiết như vậy.

Lục Vô Trần cũng không khỏi thoáng dao động tâm tư, nâng cằm đối phương lên, thoáng chốc đã tỉnh táo, mỉm cười: “Vậy ta sẽ chờ.”

Hai người chuyện phiếm một lúc, Lục Vô Trần nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi, còn có một chuyện muốn ngươi đi làm…”

Bên trong hành cung, Lục Vô Trần cẩn thận dặn dò Mộ Dao Thần.

Nghe được càng nhiều, Mộ Dao Thần khẽ nhếch môi đỏ, con ngươi hiện lên vẻ kinh sợ, gật đầu liên tục.

Mấy phút sau, Mộ Dao Thần rời khỏi hành cung.

Nàng đi vội vã, lúc ra tới hành lang không khỏi ngoảnh đầu nhìn về phía hành cung, nhớ đến chuyện mà Lục Vô Trần dặn dò, trong lòng nghiêm túc, càng thêm quyết tâm cao hơn.

Quả nhiên…

Nam nhân này, dù có xảy ra chuyện gì cũng không nên đối địch!

Cùng lúc đó.

Phía sau núi thánh địa Thiên Thủy.

Nơi này có một cái hang tự nhiên, bên trong có địa hỏa, là một nơi khép kín tuyệt hảo, được thánh địa Thiên Thủy dùng làm nơi giam giữ kẻ phạm tội.

Bên trong địa lao nham thạch nóng rát, Lâm Phong ngồi im trên mặt đất, hai mắt vô thần.

Hắn ta giờ đây không còn hăng hái như lúc trước, vẻ mắt xám trắng, tóc tai rối bời giống như một kẻ điên.

“Tại sao lại như vậy…”

Lâm Phong nỉ non, giọng nói mang theo sự oán độc và không thể lý giải.

Không phải là vậy!

Mình không nên ở nơi này!

Hắn ta chính là thiên chi kiêu tử, xuất thân thấp kém nhưng trên người mang theo đại khí vận, bằng không sao được một thần vật như Thần Phù Thạch Bia gia thân?

Trên hành trình tu luyện, Lâm Phong gặp phải vô số cản trở và thách thức, nhưng dù đối mặt với đối thủ mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng hắn ta vẫn lấy yếu địch mạnh, chuyển bại thành thắng!

Mỗi lần đạp lên mặt nhân vật phản diện, trên mặt Lâm Phong tỏ vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nhưng trong lòng lại không ngớt mừng thầm.

Đây mới là cuộc sống phù hợp với hắn ta nhất.

Nhưng lần này…

Trong đầu hắn ta hiện lên đôi mắt rực rỡ màu vàng lúc trước.

Đứng trên cao nhìn xuống, không mang theo bất kỳ cảm xúc này, giống như một thần linh.

Thời khắc đó, trong lòng Lâm Phong run rẩy, tâm thái kiên quyết tiến về phía trước lại xuất hiện một tia biến hóa.

Bạn đang đọc Ta Là Đại Siêu Cấp Phản Phái (Dịch) của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hạ_Mộc_Nguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.