Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Phách thần phù (2)

Phiên bản Dịch · 893 chữ

Nàng vốn tưởng rằng, Lục Vô Trần tìm nàng là để đẩy Lâm Phong vào chỗ chết.

Nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy…

Nghĩ đến đây, Lâm Nhu mới lắc đầu.

Rốt cuộc điện hạ muốn làm gì cũng không quan trọng.

Quan trọng là, nàng ta đã có được Thái Nguyên tiên đan, số tiên đan này đủ để Lâm Phong tu luyện, đột phá Linh Hải cảnh.

Nhiều năm đi theo hầu hạ Lâm Phong cần cù chăm chỉ đến mấy nhưng cũng chẳng nhận được kết quả tốt đẹp gì. Mà bây giờ ngược lại …… Chỉ cần hạ quyết tâm, nàng ta lại tự nhiên nhận được một lọ Thái Nguyên tiên đan. Những cảm xúc phức tạp trong đó cũng chỉ có Lâm Nhu tự biết.

Sau đó, nàng khom người rời khỏi hành cung.

Cộp cộp.

Mộ Dao Thần bước ra từ phía sau.

“Lâm Nhu cũng là một nữ tử đáng thương.” Mộ Dao Thần thở dài.

“Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.”

Lục Vô Trần bình đạm: “Là Lâm Phong đưa nàng ra ngoài, cho nàng cơ hội mở mang tầm mắt, nhưng đồng thời, Lâm Phong cũng hại nàng. Nếu nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, cả đời sống bình thản ở tiểu thành kia thì đã không phải phiền não như hiện tại.”

Mộ Dao Thần gật đầu đồng ý, nàng ta bỗng hỏi: “Điện hạ, ta có một chuyện không rõ, tại sao ngài không giết chết Lâm Phong?”

Chuyện này đã khiến Mộ Dao Thần suy nghĩ từ lâu.

Nàng biết, hoàng tử điện hạ rất coi trọng cái người tên Lâm Phong này, ngay ngày đầu tiên đến thánh địa Thiên Thủy, điện hạ đã dò hỏi về người đó là đủ biết được người đó quan trọng ra sao.

Nhưng kỳ lạ là…

Cho dù Lâm Phong bất kính với điện hạ nhiều lần, nhưng điện hạ lại chưa bao giờ có ý định giết chết hắn.

Nếu như nói Lục Vô Trần có tấm lòng nhân hậu, hoàn toàn không để ý đến khiêu khích của Lâm Phong, thì cũng không phải.

Mặc dù Mộ Dao Thần tiếp xúc với điện hạ không được bao lâu, nhưng cũng đủ để biết được, Lục Vô Trần vốn là một con người lạnh nhạt khó gần, nếu có người dám uy hiếp hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.

“Lâm Phong sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng không phải là hiện tại.”

Lục Vô Trần mở miệng: “Giữa ta và hắn chưa hết chuyện đâu.”

Nói đến đây, hắn không giải thích gì thêm.

Về những số kiếp hư vô mờ mịt kia, cho dù Lục Vô Trần có giải thích, Mộ Dao Thần cũng không hiểu.

Nghe Lục Vô Trần nói xong, Mộ Dao Thần cũng biết ý không hỏi thêm.

Dù sao thì, nàng đã quyết định đi theo Lục Vô Trần, những chuyện khác đều không quan trọng.

Miễn cưỡng trả lời câu hỏi của Mộ Dao Thần, Lục Vô Trần di chuyển ánh mắt đến nhẫn ngọc trong tay.

"Xem khí vận chi tử của chúng ta đã tích lũy bao nhiêu đồ vật đây.”

Linh nguyên độ nhập, thần thức của Lục Vô Trần nhập vào ngọc giới chỉ trong nháy mắt.

Bên trong ngọc giới là một không gian phương giới tử với phạm vi rộng lớn, bên trong ngọc giới có đủ các loại đồ vật thượng vàng hạ cám khác nhau.

“Quả nhiên là khí vận chi tử!”

“Cất đồ cũng kinh người đấy!”

Lục Vô Trần kinh ngạc.

Bên trái là đủ các loại linh đan diệu dược, chồng chất như núi, trong đó còn có cả một ít bình sứ cũ kỹ, hiển nhiên đây không phải là vật thời này, không biết những thứ này có từ năm nào.

Bên phải là đủ loại pháp khí khác nhau, phát ra ánh sáng lộng lẫy, hắn quét mắt một vòng, trong đây không thiếu trân phẩm cổ xưa.

Phía trước là sách cổ ngọc giản, nhưng mà phẩm giai của những công pháp này đều không cao, hắn suy ngẫm kỹ là biết, những thứ tốt chắc hẳn là đã sớm bị Lâm Phong tu luyện rồi.

Thứ khiến Lục Vô Trần chú ý nhất, vẫn là khối ngọc phù đang lơ lửng bên trong ngọc giới.

Ngọc phù chỉ có một màu trắng tinh khôi, vuông vức hình chữ nhật, lớn chỉ bằng một bàn tay, mặc dù không có linh nguyên dao động, nhưng lại có thể treo lơ lửng trên không trung, hơn nữa nó còn đang chuyển động.

Lục Vô Trần chỉ cần liếc qua là đã nhận ra ngay lập tức.

Băng Phách thần phù!

“Quả nhiên, Lâm Phong không thể luyện hóa thần phù nên mới để nó ở trong ngọc giới.”

Lục Vô Trần hài lòng mỉm cười.

Đây đúng là thứ hắn cần.

Băng Phách thần phù, một trong mười hai thần phù, uy lực khó lường. Thứ bảo bối này để cho Lâm Phong thật là đáng tiếc.

“Để ta xem.”

Lục Vô Trần tâm niệm vừa động, thần thức đã nhanh chóng chạm vào ngọc phù.

Giây tiếp theo, dị biến xảy ra.

Bạn đang đọc Ta Là Đại Siêu Cấp Phản Phái (Dịch) của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hạ_Mộc_Nguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.