Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Ăn Mười Lăm Rương Đan Dược? Không Thể Nào!

Phiên bản Dịch · 1616 chữ

"Ngưng Nhi, tìm ra Bảo Bảo chưa?"

Trong vườn hoa tại Lăng Phong võ quán, Lý Ngọc Đình sốt ruột đi qua đi lại, sau đó vội vội vàng vàng đi về phía một cái đình nhỏ, gấp gáp dò hỏi.

"Không thấy, muội đã tìm khắp vườn hoa bên này rồi, từ tối ngày hôm qua đã mất tích, thậm chí ngay cả một người trông thấy hắn cũng không có." Nói tới đây, giọng Ngưng Nhi đã nhỏ đi rất nhiều.

Bảo Bảo! Rốt cuộc ngươi đi đâu?

Lý Ngọc Đình hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy sự nóng nảy.

Chẳng lẽ hắn không thích ta cho nên mới lựa chọn ra đi không từ biệt?

Nhưng hắn có ấn tượng không tệ với Ngưng Nhi, dù có muốn đi thì cũng sẽ cáo biệt với Ngưng Nhi một tiếng mới phải.

Rốt cuộc... ta đã làm sai điều gì?

Lý Ngọc Đình luôn cảm thấy nàng không có tư cách sinh hoạt chung một chỗ với Lâm Bảo Bảo.

Dù sao, Lâm Bảo Bảo cũng giống như thiên sứ từ trên trời hạ xuống, bất luận xem xét ở phương diện nào hắn đều vô cùng hoàn mỹ.

Trong lương đình giữa vườn hoa, hai vị đại mỹ nữ an tĩnh ngồi trên ghế đá, đưa mắt nhìn nhau.

Mặc dù các nàng sống chung với Bảo Bảo chỉ mới được một thời gian rất ngắn, nhưng loại cảm giác mất mát không tên này vẫn một mực bủa vây các nàng.

Hoặc có lẽ đây là một loại tư niệm đi!

...

Trước cửa võ quán, bọn hạ nhân vẫn đang bận bịu tứ phía tìm kiếm Lâm Bảo Bảo.

"Lâm Bảo Bảo là tiểu hài tử Đại tiểu thư mang về sao?" Một lão giả tóc hoa râm nhẹ giọng dò hỏi.

"Không sai, chính là hắn." Một nha hoàn trả lời.

Tiểu tử kia....

Đạt thúc vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm suy nghĩ một chút.

Tiểu tử này không giống như đám trẻ nít không hiểu chuyện. Chắc sẽ không chạy loạn.

Vậy tiểu tử kia đã đi đâu rồi?

"Đạt thúc! Đạt thúc! Có việc xấu xảy ra!" Đột nhiên, một nha hoàn kinh hoảng thất thố chạy tới, thở hồng hộc nói.

Đạt thúc cả kinh, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Mấy người Lý Quý trở lại, tất cả đan dược của Lăng Phong võ quán chúng ta đều bị cướp sạch, ngài mau qua xem một chút đi." Nha hoàn nọ vội vàng bẩm báo.

Cái gì?

Những đan dược kia chính là một tháng chi tiêu của Lăng Phong võ quán!

Nếu như đan dược bị cướp thì sẽ gây ra tổn thất rất lớn đối với bọn họ.

Có điều Đạt thúc không phải đang nghĩ tới chuyện này.

Ở lân cận thành Thanh Dương rất hiếm võ giả cường đại nào ngoài Lăng Phong võ quán, đội quân đi lần này là do Cửu Tinh Chiến Đồ Lý Quý dẫn đường thì đan dược làm sao lại bị cướp?

Ánh mắt Đạt thúc lạnh lẽo: "Đây không phải là chuyện nhỏ, ngươi nhanh thông báo cho tiểu thư, Lý Quý đang ở đâu? Mang gã tới gặp ta!"

"Vâng."

...

"Bảo Bảo! Bảo Bảo! Tìm thấy ngươi rồi. Ngươi đi đâu vậy? Ngươi làm tỷ tỷ lo lắng chết mất!"

"Ta... Ta..." Lâm Bảo Bảo dẩu dẩu môi nhỏ.

Ta đi tới chỗ kia cũng không thể để các ngươi biết a!

Ta cũng không thể nói chuyện ta ăn đan dược của Lăng Phong võ quán cho các ngươi biết được!

Nói thật, chuyện này khiến Lâm Bảo Bảo khá áy náy, cảm giác việc mình làm dường như có chút không đúng.

Nhưng mà nếu Lâm Bảo Bảo không đụng tới những đan dược đó, đám Lý Quý sau này sẽ tiếp tục được giao nhiệm vụ vận chuyển đan dược, Lăng Phong võ quán sẽ tổn thất không biết bao nhiêu mà nói.

Nghĩ như vậy thì chuyện ta làm còn là việc tốt nha!

Lâm Bảo Bảo cười một tiếng: "Không có gì… giờ chẳng phải Bảo Bảo đã trở lại sao?"

"Bảo Bảo..."

Lý Ngọc Đình ôm chặt Lâm Bảo Bảo vào người, Lâm Bảo Bảo nhất thời cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm thoang thoảng, vị đại tỷ này thật tốt.

Lúc có Lâm Bảo Bảo ở đây, Lý Ngọc Đình không có cảm giác nhớ nhung quá mãnh liệt như vậy, nhưng Lâm Bảo Bảo rời đi rồi thì lòng nàng lại đau đớn lợi hại.

Lý Ngọc Đình cũng không biết tại sao.

"Sau này không nên biến mất như vậy nữa, có được không, tỷ tỷ sẽ lo lắm đấy." Lý Ngọc Đình nói.

"Đúng vậy! Ngươi nhỏ như thế, chạy ra bên ngoài bị người xấu bắt đi thì biết làm sao?" Ngưng Nhi cũng nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Bảo Bảo, hai vị đại mỹ nữ một trước một sau, thiếu chút nữa khiến cho Lâm Bảo Bảo có cảm giác bay bổng lên trời.

Quả nhiên, ngượng ngùng, khả ái, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

"Ta biết rồi!" Lâm Bảo Bảo cười lớn, ôm chặt cả hai vị đại mỹ nữ này.

Thật không nghĩ tới, địa vị của ta ở trong lòng các nàng lại cao đến thế.

Không chỉ Lâm Bảo Bảo không nghĩ tới, thật ra thì Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi cũng không biết tại sao, mất đi Lâm Bảo Bảo, các nàng lại hoang mang đến nhường này.

Lâm Bảo Bảo ở trong vườn hoa, cả hai nàng đều nói cười vui vẻ hẳn lên.

Lúc này, Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi cũng sẽ không tranh chấp lẫn nhau nữa.

Là khung cảnh vô cùng vui vẻ và hòa thuận.

Nhưng đúng lúc đó, một tên người làm chạy đến từ dưới đường đá, nhìn thấy Lý Ngọc Đình và Ngưng Nhi, chắp tay một cái cúi chào, sau đó y thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện, Đạt thúc mời người đi qua xem một chút."

"Ồ?" Lý Ngọc Đình ngạc nhiên cau mày.

...

"Đạt thúc! Tiểu tử kia là tai họa của Lăng Phong võ quán, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục lưu lại đây nữa!"

"Hắn không chỉ ăn đan dược của chúng ta, còn đánh chúng ta thành bộ dáng này, Đạt thúc, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta!"

"Đạt thúc, Lý Quý ta nhiều năm qua vất vả ở võ quán, không nói công lao thì cũng có khổ lao! Huống chi, thực lực của ta ở Lăng Phong võ quán cũng có thể đứng hàng đầu, Lý Quý ta lúc nào mà chịu loại ủy khuất thế này?"

Trên đại sảnh, đám người Lý Quý sưng mặt sưng mũi đến tìm Đạt thúc cáo trạng.

Muốn âm thầm ám toán Lâm Bảo Bảo thì không quá thực tế. Nếu như người của Lăng Phong võ quán phát hiện, gã có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Thà mạo hiểm, không bằng tuần tự nói ra sự thật rồi tìm Đạt thúc phân xử còn hơn.

"Cái gì? Ngươi nói Lâm Bảo Bảo một người ăn mười lăm rương đan dược, còn đánh bại ba mươi tư Chiến Đồ của Lăng Phong võ quán?" Đạt thúc ngạc nhiên lặp lại.

Thật hoang đường!

"Làm sao có thể?" Đạt thúc lắc đầu, tức giận quát: "Lý Quý, ngươi không bảo vệ tốt đan dược thì thôi, còn muốn đổ tội lên người Lâm Bảo Bảo, bịa ra lý do hoang đường như thế, ngươi quá làm cho ta thất vọng!"

Cái gì?

Đây là sự thật mà!

"Đạt thúc, lời ta nói từng câu từng chữ đều là lời thật, nếu có một tia gian dối, Lý Quý ta sẽ bị trời đánh tan xác!" Lý Quý nói.

"Không thể nói lý với ngươi." Đạt thúc thất vọng thở dài.

Một hài tử sáu bảy tuổi đừng nói ăn một rương đan dược, mà chỉ cần ăn hai mảnh linh sam thôi, phỏng chừng thân thể cũng sẽ không chịu nổi dược lực mạnh như thế, thất khiếu sẽ chảy máu, chớ nói chi là ăn một rương đan dược nhất phẩm và vô phẩm.

Đây quả thực là chuyện cười hoang đường!

Lý Quý ơi là Lý Quý! Lý Mạnh Đạt ta quả thật là nhìn lầm ngươi!

Lý Mạnh Đạt lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Quý, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đạt thúc!"

Đạt thúc không tin gã! Tại sao lại như vậy?

Cả người Lý Quý run rẩy, gã nhớ tới việc mình bị một đứa bé đánh sưng mặt sưng mũi, không tìm được phương hướng, một loại cảm giác nhục nhã mãnh liệt bỗng ùa tới.

“Bộp!”

Lý Quý cắn răng, khụy hai chân, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Mạnh Đạt: "Đạt thúc! Cầu xin ngươi tin tưởng ta, Lý Quý này nói tất cả đều là sự thật!"

Lý Mạnh Đạt khiếp sợ nhìn gã.

Lý Quý làm sao có thể làm ra hành động như vậy, chẳng lẽ...

Đúng lúc đó, một giọng nữ thanh thúy truyền tới: "Lý Quý, câu chuyện này bịa ra không tệ lắm!"

Thanh âm vang lên, ánh mắt tất cả mọi người đều bị giọng nói ấy hấp dẫn, chỉ thấy một bóng người cao gầy mặc áo trắng nắm tay nhỏ của Lâm Bảo Bảo, từng bước một đi vào trong gian phòng.

-------

Chương sau: Hóa Ra Chân Tướng Lại Là Như Vậy

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 609

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.