Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Ngọc Đình Liệu Sự Như Thần, Ban Đêm Có Kẻ Tập Kích

Phiên bản Dịch · 1827 chữ

"Lăng Phong võ quán này chẳng có cái gì tốt lành cả." Ở một gian phòng trong tửu lầu tại Thành Thanh Dương, Lý Quý ngồi cạnh cửa sổ, vừa uống rượu vừa bực bội than trách.

Dựa theo suy nghĩ của Lý Quý, tất cả mọi người đều phải vây quanh gã, lấy gã làm trung tâm.

Gã hao tâm tổn sức ở Lăng Phong võ quán còn chưa tính, nào ngờ lại bị phát hiện, bây giờ còn phải mang tội trên người.

"Hừ!" Lý Quý hừ lạnh một tiếng.

"Lộc cộc lộc cộc!"

Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có một người mặc toàn thân y phục đều là màu đen nhanh chóng đi tới bên người Lý Quý, nhẹ tay gõ gõ vào mặt bàn của gã.

“Ngồi một mình?"

Thanh âm vang lên.

"Đừng làm phiền ta, tâm trạng của lão tử đang không vui!" Lý Quý không chút khách khí đáp lại.

"Ồ? Thật sao? Ngươi ngẩng đầu nhìn một chút." Người vừa tới nói.

Hả?

Nghe vậy, đôi mắt Lý Quý khẽ nhíu lại, hắc cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt hơi ửng đỏ vì ngà ngà say, mất mấy giây, hắn mới định thần nhìn kỹ lại, nhất thời, cả người tỉnh táo hơn hẳn. "Ngươi là... Vương Hằng?"

Đông Phong võ quán, Vương Hằng!

"Chủ quán, mang tới cho ta một bầu rượu." Vương Hằng cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Lý Quý, chủ động bắt chuyện: "Lăng Phong võ quán Lý Quý, hôm nay vừa mới bị võ quán xử phạt đúng không, cảm giác thế nào?"

Lý Quý nghe lời gã nói, nhất thời cơn tức lại bùng lên.

Ta bây giờ đã thảm như vậy, thế mà vẫn còn có người tới giễu cợt ta?

"Mắc mớ gì tới ngươi?"

Phải biết, Lăng Phong võ quán và Đông Phong võ quán luôn ở thế đối đầu.

Đương nhiên Lý Quý mặc dù tham tiền tham bạc, thế nhưng gã vẫn có nguyên tắc của riêng mình, đó giờ chưa từng cùng người của Đông Phong võ quán qua lại.

Vương Hằng khẽ mỉm cười, hắn ngược lại không thèm để ý đến câu chất vấn của Lý Quý, tiếp tục nói: "Ngươi trước đừng có gấp, không phải ta đến đây để tranh cãi với ngươi."

"Theo ta được biết, Lâm Bảo Bảo hẳn là đang ở trong Lăng Phong võ quán của các ngươi." Vương Hằng nói.

Nhắc tới ba chữ Lâm Bảo Bảo, sắc mặt Lý Quý tối sầm lại, những hình phạt và tổn thất mà ngày hôm nay hắn phải chịu, hết thảy đều là do thằng oắt Lâm Bảo Bảo kia.

Nếu không có gia hỏa chết tiệt đó, có lẽ Lý Ngọc Đình sẽ có chút hảo cảm đối với hắn, thậm chí biết đâu còn phát sinh một ít những chuyện khác.

Thế nhưng bây giờ, trong mắt Đại tiểu thư chỉ có một mình Lâm Bảo Bảo.

Mà hắn thì lại rơi vào kết quả tồi tệ như thế này!

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Lý Quý mất kiên nhẫn, khó chịu hỏi thẳng.

Vương Hằng khẽ cười một tiếng, không trực tiếp trả lời. "Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người."

"Gặp ai?"

Nét mặt Vương Hằng không đổi sắc. "Cứ đi đi, người đó ngươi cũng biết."

...

Bên ngoài quán rượu, trong một hẻm nhỏ tối tăm.

"Vương Hằng, kẻ ngươi nói là đây ư?" Đường hẻm vừa tối hù vừa chật chội, tầm nhìn quét ra không đến mười mét, ở nơi đây thật sự quá âm u, một giọng nói uy nghiêm chợt vang lên.

Lý Quý đứng ở ngoài đầu hẻm, nghe thế bất giác không rét mà run.

Trong này rốt cuộc có cái gì?

Đúng lúc ấy, từ trong hẻm nhỏ âm u, một người thần bí mặc áo bào màu đen, đeo một cây hắc kiếm trên lưng, người nọ cúi đầu khiến Lý Quý không thấy rõ mặt mũi, tuy nhiên Lý Quý vẫn có thể cảm giác được trên thân kẻ vừa đến mang theo một cỗ Chiến Khí cường thịnh.

Người nọ, là một Chiến Giả!

"Vị này chính là người mà ta đã giới thiệu qua với ngươi: Lý Quý." Vương Hằng nói với hắc y nhân kia.

Hắc y nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, bấy giờ Lý Quý mới nhìn thấy, trên trán của y có đánh dấu một chữ Thiên vô cùng rõ ràng.

Thiên?

"Chẳng lẽ vị huynh đài đây là người của Kình Thiên Tông?" Lý Quý kinh hô.

"Không sai, y chính là nội môn đệ tử của Kình Thiên Tông - Trần Tường, phụng mệnh tới bắt Lâm Bảo Bảo về. Chỉ cần ngươi có thể mang bản đồ bên trong của Lăng Phong võ quán đưa cho y, y nhất định có thể thành công bắt Lâm Bảo Bảo đi, giải trừ mối hận cho ngươi." Vương Hằng nói với Lý Quý.

Bản đồ bên trong Lăng Phong võ quán?

Đó là đồ vật mang tính cơ mật, rất khó để chạm tới tay.

Cho dù Lý Quý là võ giả có vị trí nhất định tại Lăng Phong võ quán, thế nhưng có một ít đình viện gã vẫn không được phép tiến vào.

"Lý Quý, sau khi chuyện thành công, ta cho ngươi một vạn lượng bạc." Giọng nói của Trần Tường khàn khàn vang lên.

Nhất thời chung quanh lan tỏa Chiến Khí, một cỗ khí tức uy nghiêm từ trên người Trần Tường tản ra, đây là Trần Tường đang muốn nói cho Lý Quý biết, y tuyệt đối có thừa thực lực để hoàn thành việc này.

Lâm Bảo Bảo!

Nhớ tới tiểu thí hài chết tiệt đó, trong mắt Lý Quý liền nhá lên sát ý.

Đạo lý ở trên đời này là vậy, nếu ngươi muốn có được thứ gì đó, vậy nhất định phải phá hủy một thứ khác đi.

"Được, ta đáp ứng với các ngươi, ta sẽ đi trộm bản đồ."

...

Lăng Phong võ quán, trong căn phòng của Lâm Bảo Bảo.

"Bảo Bảo, ăn nhiều một chút, tỷ làm cho ngươi toàn là đồ ngon đấy."

Ánh đèn ấm áp, âm thanh ấm áp, ánh mắt của tỷ tỷ xinh đẹp lại càng ấm áp, Lâm Bảo Bảo ở trong căn phòng đầy đủ mọi tiện nghi, cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều ấm áp như vậy.

Trên tấm khăn trải vuông vức trên bàn ăn, những món ăn nóng hổi thơm phức được bày đầy trên đó.

Lâm Bảo Bảo cầm chặt đũa, trong miệng nhồi đầy đồ.

"Hai vị tỷ tỷ, sao các ngươi lại không ăn?"

Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn hai nàng.

Hai cô nương này, quyết định cứ ngồi đó nhìn ta hoài sao? Bộ ta đẹp dữ vậy à?

"Ăn, tỷ tỷ ăn cùng ngươi." Vừa nói, Ngưng Nhi vừa vươn tay sờ cái đầu nhỏ của Lâm Bảo Bảo, miệng tủm tỉm cười.

"Bảo Bảo, ăn ngon không?" Lý Ngọc Đình quan tâm hỏi.

"Rất ngon, tỷ tỷ nấu là ngon nhất." Lâm Bảo Bảo trả lời.

"Đó là dĩ nhiên, bởi vì những thứ này đều là linh mễ từ Nhạc Linh Vũ Phủ." Lý Ngọc Đình khanh khách cười đáp. (Mễ = gạo)

Ba năm qua, trong thời gian đi lịch luyện, Lý Ngọc Đình đã từng ghé qua không ít địa phương, cũng đã ở lại Nhạc Linh Vũ Phủ tu luyện một đoạn thời gian, cho nên mới có cơ hội lấy được đồ vật từ Nhạc Linh Vũ Phủ.

Nhạc Linh Vũ Phủ?

Lâm Bảo Bảo cả kinh, để đũa xuống.

Cái tên này, thật giống như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó.

… Âu Dương Tuyết!

Đúng rồi! Âu Dương Tuyết là thủ tịch đại đệ tử của Nhạc Linh Vũ Phủ Nam Uyển!

"Tỷ tỷ, Nhạc Linh Vũ Phủ rất mạnh sao?" Lâm Bảo Bảo không khỏi hỏi.

"Dĩ nhiên! Ngươi biết Vân Châu thành đúng không? Nhạc Linh Vũ Phủ tọa lạc tại Vân Châu thành, nơi đấy là học phủ có thực lực võ đạo mạnh nhất trong số các thành trì quanh đây. Bên trong Nhạc Linh Vũ Phủ, bảo vật cực kỳ phong phú, giống như linh mễ vậy, ở thành Thanh Dương của chúng ta căn bản không mua được, thế nhưng ở Nhạc Linh Vũ Phủ, những thứ linh mễ này chính là thức ăn một ngày ba bữa dành cho những đại đệ tử chỗ họ." Nói tới đây, Lý Ngọc Đình thoáng hồi tưởng lại thời gian chính mình ở Nhạc Linh Vũ Phủ.

Bởi vì Lý Ngọc Đình không thể thông qua kỳ khảo hạch của Nhạc Linh Vũ Phủ, cho nên nàng chỉ có thể ở đó bảy ngày, nhưng bảy ngày ngắn ngủi ấy đã đủ khiến cho Lý Ngọc Đình mở mang tầm mắt rất nhiều.

"Nguyên lai là như vậy." Lâm Bảo Bảo gật đầu một cái.

Lúc trước hắn là một trạch nam, thường xuyên nằm ở nhà xem tiểu thuyết, Lâm Bảo Bảo tự nhiên biết, muốn đạt được càng nhiều điểm kinh nghiệm, thì hắn phải đi đến những địa phương mạnh hơn, tiếp xúc với những người càng thêm cường đại thì mới được.

Có cơ hội, hắn nhất định phải đến Nhạc Linh Vũ Phủ nhìn một chút.

Bữa ăn hôm đó cả ba người ăn uống đến là vui vẻ, tới chập tối mới tàn bữa.

"Bảo Bảo, đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai tỷ tỷ tới gọi ngươi." Trước khi đi, Lý Ngọc Đình lưu luyến tạm biệt Lâm Bảo Bảo.

"Ta biết rồi." Lâm Bảo Bảo trả lời, rất nhanh đã chui đầu vào trong chăn.

"Mặc dù ta đã biến thành con nít, thế nhưng ngày thường vẫn không nên quá thoải mái!"

"Hì hì!"

"Hắc hắc hắc!"

“Két!”

Lâm Bảo Bảo đóng cửa phòng lại, hai cô nương đứng bên ngoài nói ngắn gọn với nhau đôi câu rồi nhanh chóng rời đi.

“Ào ào ào…”

Gió mát thổi ào ào, trên không trung, từng đám mây trôi dần dần che khuất đi ánh trăng.

“Vèo!”

Bỗng, có một đạo thân ảnh xẹt qua bầu trời đêm, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa phòng của Lâm Bảo Bảo.

Ngay thời điểm y chuẩn bị len lén mở cửa, có hai thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, gác qua vai kẻ vừa mới đột nhập.

"Đại tiểu thư, người quả nhiên liệu sự như thần." Dưới bóng đêm, cánh tay cầm trường kiếm của Ngưng Nhi lộ ra dưới ánh trăng, trông vừa đẹp lạnh lùng, lại vừa có chút gợi cảm toát ra từ thân ảnh của nàng.

----------

Chương sau: Cái Chết Của Lý Quý, Kình Thiên Tông Bám Dai Như Đỉa

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 688

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.