Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 1846 chữ

Lâm Gia.

Tại lâm gia hôm nay rất đông đúc, cả vinh thự được trang trí theo tan lễ như là tiễn đưa một ai đó. Từ ngày lâm chiến mất tích cũng đã 1 năm ,đến khi cấm chế tan biến đều không trở về, lâm gia đã sai rất nhiêu tinh anh truy tìm tung tích. Đích thân lão tổ cũng tự mình đi tìm nhưng kết quả chỉ có một, không có phát hiện bất cứ thứ gì dù chỉ là một tia khí tức mỏng manh.

Hôm nay tất cả các thể lực lớn nhỏ của đế quốc tụ họp đến lâm gia vì chính tay lão tổ đứng ra tổ chức tan lễ tiễn đưa đứa cháu mệnh khổ. Tất cả bọn họ đến cũng không phải vì tiễn đưa Lâm Chiến chỉ đến là để lấy lòng Lão tổ.

Tại giữa sân tất cả mọi người đứng xung quanh tại nơi bãi sân của Lâm gia, 6 vị trưởng lão phân đều ra đứng hai bên phía giữa là lão tổ đang hướng về phía trời đất tế bái, hai bên là gia chủ cùng đại trưởng lão.

"Chiến nhi mệnh khổ a, từ nhỏ bị xem là phế vật, cha mẹ mất sớm, vừa trở mình không được bao lâu, cứ tưởng tương lai sáng lạng đứng trên đỉnh của đại lục, nào ngờ gặp phải biến cố như vậy." Lâm Chấn Thiên gương mặt độm buồn vẻ mặt u sầu thốt lên.

"Haizz, huyết mạch duy nhất của tam đệ cũng đã không còn." Đại trưởng lão là đệ đệ của gia chủ và là nhị ca của phụ thân lâm chiến, từ nhỏ do hắn là phế vật nên cũng ít quan tâm nhưng ít quan tâm chứ không phải là không yêu thương hắn. Nay hắn vừa huy hoàng chưa được bao lâu lại gặp biến cố ngã xuống, thân là nhị thúc hắn cũng không cầm được lòng mình.

Hai bên là hai vị cô nương đang đứng khóc thúc thíc, là Lam Phi Tuyết cùng Ngọc Vân. Phi Tuyết vì trong thời gian lịch luyện được Lâm Chiến chăm sóc tận tình dần dần con tim đã trao cho hắn nay hắn nằm xuống nàng khó có thể chấp nhận được.

Còn Ngọc Vân nàng và Lâm Chiến không hề quen biết trong lúc gặp nạn lại được hắn ra tay cứu giúp, trong thời gian bị thương chẳng những không lợi dụng mà còn tận tình chăm sóc còn giúp nàng gia tăng tu vì, còn hứa sẽ vì nàng báo thù. Nay hắn đi thật không thể không nói là sự mất mát lớn nhất của nàng sau cái chết của phụ mẫu.

Lam gia lão tổ nhìn đứa cháu của mình chỉ biết lắc đầu không ngờ chỉ mới có một chút thời gian đó mà tình cảm của hai đứa nhỏ lại sâu đậm đến vậy, đối với lâm chiến lão cũng ưng mắt không thôi, luận vào thiên phú hắn cũng đứng hạng đầu tương lai không thể đông điếm, với lại hắn còn giúp cháu lão đột phá, nay mất đi một tên cháu rể hoàn hão như vậy, phải nói là tổn thất lớn a

Lão tổ Lâm gia vẫn đứng trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẫu mặt quay về phía cổng gia cười lớn một cái, tất cả mọi người ở quảng trường chợt bất ngờ khó hiểu về hành động của lão, họ cho ràng lão vì quá bi thương nên phát dại, nhưng chỉ có những lão giả tu vi đại thừa ở nơi đây mới nhận ra sự hiện diện của kẻ kia.

"Chiến nhi về rồi còn không mau ra, chẳng lẻ nhìn gia gia cùng các bá,thúc ngươi u sầu mới vui được a."

"Lâm chiến, phụ thân người có nhầm gì không tại sao ta không cảm nhận được khí tức của hắn, chẳng lẻ..?" Do Lâm chiến mang trên người vô tức choàn có thể che giầu khí tức của bản thân trước cường giả trên hơn đại cảnh giới, Lâm Chấn Thiên chỉ là Hợp Thể Cảnh khó thể nhận biết.

"Hắn đột phá lớn a." lão tổ mừng rỡ thốt lên miệng không ngừng cười.

Toàn trường vẫn ngơ ngát không nhận ra đều gì, chỉ có những lão giả cấp đại thừa cũng đã nhận ra mọi chuyện nhưng cũng bất ngờ không kém những kẽ kia, phải biến cấm chế đã có từ 1000 năm trước, bất kể kẻ nào ở trong cấm chế đều không thể trở ra, ngay cả bán tiên viên mãn cũng từng ngã xuống nơi đó.

"gia gia,đại bá, nhị bá, các vị đã để người lo lắng, Chiến nhi mong mọi người thứ lỗi a"

Từ giữa bầu trời chợt hư không bị xé rách từ trong bước ra một thân ảnh thiếu niên 15-16 tuổi anh tuấn tiêu soái, nhìn từ bề ngoài thì chỉ là một thiếu niên vui vẻ, nhưng từ trong ánh mắt cỏ thể thấy một vẻ u buồn tan thương, từng trãi, do tiếp nhận truyền thừa của sư phụ hắn, rồi đến phụ mẫu, rồii đến bản thân.

Ở phía dưới những thiếu niên cùng lừa bất ngờ thốt lên phá nát sự tập trung của tất cả mọi người. " Xé rách hư không? Hắn là luyện hư kì cao thủ a. Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ."

Do lâm chiến đã thu vào vô tức áo choàng nên ở đây ai cũng có thể nhận ra tu vi của hắn. Ở phía dưới một lão già luyện hư đỉnh phong của một gia tộc tham dự dvan lên đầy khiếp đảm" khí tức không kém gì ta, đây là luyện hư đỉnh phong a".

Toàn trường xôn xao không dừng, kẻ tường chừng bị xem là thiên tài đoãn mệnh nào ngờ quật dậy, lại tiếp tục làm cho tất cả bất ngờ về thực lực của mình. Hai nữ mặt kệ tất cả lao về hư không ôm lấy hắn cứng ngắt khóc không ngừng, mấy lão già phía dưới chỉ biết cười khổ, những đại gia tộc còn lại nhìn lấy lâm chiến quyết tâm về thúc dục tiểu nữ nhà mình phải chinh phục lâm chiến cho bằng được, vì hắn quá yêu nghiệt.

Phía dưới đây Lam gia lão tổ cười gằn một cái tay vung lên trấn nát bàn lễ cười to nói lên." haha cháu gái lớn không thể giữ a, Chiên nhi đại nạn đã qua tu vi tinh tiến không tệ a"

Lời này nói ra làm hai nữ chợt mặt đỏ lên, vì quá thương nhớ hắn nên bất chấp đám đông nhau về phía hắn, bây giờ mới ý thức được thì ngại vô cùng, Lâm chiến nhìn thấy cảnh này chỉ biết ccười, trong lòng cảm động tình cảm hai nữ dành cho mình, hai tay vòng lấy eo hai nữ từ từ hạ không xuống đứng trước các lão cung kính chào.

"May mắn nhận dược truyền thừa nên đại nạn mới có thể qua."

"Hảo, hảo vào trong rồi nói, các vị hôm nay đã phiền ngày sao thiên mỗ sẽ tạ lỗi." Lâm Chấn Thiên xoay người về đám đông đưa tay tạ lỗi. Đám đông nghe xong cũng chỉ biết cười chấp tay tạ lễ xoay người rời đi ai bảo bọn họ gia thế yếu kém không đủ địa vị để nói chuyện với các đại thế gia.

Hiện trường bây giờ chỉ còn những đại gia tộc bước vào trong gian phòng khách nói chuyện, các đại gia tộc cũng muốn mượn cơ hội này để tra hỏi về tryền thừa. Lâm chiến chỉ bịa ra một truyền thừa độ kiếp kì để giải thích, bây giờ mà nói ra truyền thừa Ma tôn thì sợ họ mặt kệ mặt mũi llão tổ lều mạng tranh đoạt thì hắn chết chắc.

Sau một lúc lâu thì tất cả cũng lui về, lần này Phi Tuyết đòi ở lại nhưng lão tổ của nàng không cho hai nhà đã định 1 tuần sau đại hôn bắt đầu nàng chưa cưới đã ở lại nhà chồng có chút không hay, dù không muốn nhưng cũng đành phải cắn răng theo lão tổ trở về. Lâm Chấn Thiên cũng định trong hôn lễ truyền chức vị gia chủ lại cho hắn.

Giải quyết mọi chuyện xong Lâm Chiến đưaa cho lão tổ một ít đồ trong trữ vật Ma tôn để đột phá độ kiếp kì để chỗ dựa hắn to thêm một bậc trong đại lục này hắn cần phải có một căn cơ ổn định trước khi phi thăng. Hắn trên đường bước về phía gian phòng của Ngọc Vân vì vẫn còn lời hứa của hắn với nàng.

"Tiếu mỹ nhân có ở đó không"

"Huynh tìm muội có việc gì?" từ trong phòng bước ra một thiếu nữ. nàng hôm nay mặc trên mình một chiếc vấy hồng nữ tĩnh rất lộng lẫy, thân hình không cao không thấp tầm 1m65, nhưng gương mặt có chút buồn tuổi, nhìn qua Lâm chiến lập tức biết rõ lý do. Vì hắn sắp phải cưới thê tử. Hắn cười một cái ôm nàng vào lòng.

"Nàng buồn vì ta sắp lấy vợ à?"

"không có, ta sao lại phải buồn."

"Vậy là muội không yêu ta aaa"

"Không,không" nàng lắc đầu liên tục phủ nhận không để Lâm chiến mở lời nàng đã nói tiếp." Ta thân phận thấm hèn làm sao xứng với huynh, nhưng khi nghe huynh sắp thành thân trong ta nhiều cảm tranh đâu nhưng vẫn không biết phải làm sao."

"Vậy thì ta cưới nàng là được" hắn thản nhiên nhìn nàng nnói, qua lúc hắn vừa về hành động của bàng đã thể hiện tình cảm đối với hắn nhiều như thế nào, đối với nữ nhân tốt với mình hắn không ngại yêu thương.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì nữa hết, theo ta về ngọc gia, đòi lại công đạo cho nàng, ta sẽ hướng họ cầu hôn, coi như nể mặt nàng" mặt dù hắn muốn đem ngọc vân đi một ngọc gia nhỏ nhoi lệu có dám cản, không cần gia tốc hắn ra tay, chỉ một mình hắn đủ để sang bằng ngọc gia, nhưng vì nàng hắn quyết hạ thấp một chút giữ tròn lễ nghĩa, nhưng phương gia hắn không chắc gia tộc đó có thể tiếp tục tồn tại vì dám để nàng ủy khuất như vậy.

Nàng đương nhiên biết được điều này, cảm động thấy hắn là một thế tử gia thế lớn lại vì nàng nhượng bộ, trong lòng hạnh phúc không thôi.

Hắn vì muốn nàng nỡ mắt, đã đi nhờ nhị bá hắn là đại trưỡng lão dẫn theo 5 vị luyện hư, cùng 10 hóa thần, 30 nguyên anh,70 kim đan mang theo sính lễ đi Ngọc gia, sẳng tiện giải quyết Phương gia

Bạn đang đọc Ta Là Vô Thượng Chí Tôn sáng tác bởi DocCoThienTon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DocCoThienTon
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 416

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.