Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Long Nhị Phượng (1)

Tiểu thuyết gốc · 1479 chữ

"Được, vậy bắt đầu để ta xem cái thiếu chủ này của các người làm sao thắng nổi thiên kiêu tây vực của bọn ta."

m thanh Phan gia đầy kiêu ngạo vang lên động dạng khinh địch tất cả chú ý điều đặc lên các vị lão tổ đông vực, nhằm đề phòng bọn họ ra tay, ngay từ đầu bọn họ chưa để ý đến tu vi của Lâm Chiến nên mới còn giữ được nét kiêu ngạo như vậy.

"Vậy để xem"

"Bắt đầu"

m bắt đầu vừa vang lên, Phan Đình lao về phía Lâm Chiến với tốc độ cực hạn của hóa thần hậu kỳ tay kết ấn tích tụ phong lực ngưng tụ vũ kỹ.

Tật Phong Song Dực - Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ.

Phía sau lưng hắn phong linh lực ngưng tụ thành một đôi cánh làm bằng gió, tốc độ chợt tăng lên vô số lần, bọn thế gia tây vực miệng nhếch lên một cái. Lâm Chiến lúc này vẫn đứng yên, Phan Đình cho rằng hắn đang bối rối trước tốc độ của ấn, độ tự tin lại tăng lên, dùng tốc độ cực hạn vòng ra phía sau Lâm Chiến tay vung lên ra một quyền cực mạnh.

Toái Phong Quyền - Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỷ.

Quyền vừa đến ngay trước mặt Lâm Chiến, trong lúc Phan Đình tưởng mọi việc sẽ kết thúc hắn sẽ có được mỹ nhân, bọn Tây vực chuẩn bị vui mừng vì được chế nhạo đại thế gia Đông vực nhưng mọi chuyện không như bọn hắn tưởng tượng.

"Quá yếu. Quá khoa trương, trước thực lực tuyệt đối, tất cả kỹ xảo chỉ là trò trẻ con."

Chỉ thấy Lâm Chiến tay nhẹ vung ra chặn lấy nắm đấm đầy uy lực của Phan Đình, tay trai phía sau tụ năng lượng chuẩn bị ra đòn, Lúc này Phan Đình cảm giác được sự tử vong đang đến vội vàng muốn vùng vẫy thoát ra nhưng không cách nào chỉ biết gào thét kêu cứu.

"Gia gia, mau cứu ta."

"Luyện hư đỉnh phong, đình nhi cẩn thận"

"Mong Phan giữ lời hẹn ước"

Phan gia lão tổ chuẩn bị xông ra thì lúc này Lâm gia lão tổ đã xuất hiện trước mặt ngăn lại, bỏ mặt phía kia Phan Đình gào thét không thôi. Lão cũng chỉ bất lực nhìn lấy đứa cháu của mình không ngừng hối hận.

Hối hận vì quá nuông chiều hắn, hận vì không xem xét rõ tu vi Lâm Chiến từ trước, hận vì quá sơ suất nên mới dẫn ra thảm cảnh như thế này. Nhưng đã quá muộn.

Aaaaaaaa!

Một chỉ ra của Lâm Chiến quá xuyên qua mi tâm của Phan Đình, phá tan cả linh hồn, khiến hắn chết đến không thể chết lại. Toàn trường nhìn thấy một màn này không khỏi kinh đảm, Lâm gia hò reo trước thực lực của vị thiếu chủ của mình. Bọn người Tây vực bây giờ sắc mặt đã tái nhợt. Bọn họ đến đây với mục đích vươn oai nào ngờ ngay cả vạt áo của người ra còn không đụng được, đã bị một đòn hạ sát.

"Lâm Chiếnnnnn!!!"

Phan gia lão tổ thét gào lên, ánh mắt mang theo sát khí cực hạn muốn lao vào 1 chưởng lập tức vỗ chết hắn, nhưng vì có Lâm gia lão tổ ở đây nên chỉ biết kiềm nén cơ giận, lại xoay người xé không rời đi, để lại một câu nói:

"Thù này ta đã nhớ."

"Được, Phan gia đúng không, Về cố sống cho tốt vài năm ngày ta hợp thể hậu kỳ cũng là ngày phan gia diệt tộc."

Lâm chiến cũng không vừa thốt lên một câu mang theo đằng đằng sát khí, kẻ muốn giết hắn liệu hắn há có thể để bọn họ sống tiếp, lời này thốt ra khiến tất cả mọi người ở đây lạnh tóc gáy, từ trước đến giờ chưa kẻ nào dám mở miệng như vậy trước 1 đại thế gia, nhưng qua cảnh vừa rồi thì bọn hắn tinh chắt Phan gia tử kỳ sắp đến rồi.

"Hảo, các vị đại hôn tiếp tục"

Lâm gia lão tổ thấy cháu mình tỏa sáng như vây trong lòng cũng vui vẻ không thôi, còn bọn lão già còn lại cũng mang theo một vẻ hào hứng, bọn họ vốn cũng không ưa thái độ của bọn thế gia tây vực muốn ra tay dạy dỗ nhưng vì kiêng nể một số lý do nên không làm được gì. Nhìn thấy bọn Tây vực thiên kiêu nhẹ nhàng chết dưới tay Lâm Chiến trong lòng bọn hắn một mực hả hê, quay về chỗ ngồi tiếp tục đại lễ.

Sau cả một ngày đại lễ kết thúc, đêm đã đến hắn một bộ dạng say mèm đi về phòng hai nàng, phía trong Ngọc Vân đã có kinh nghiệm ngủ qua với hắn nên bây giờ đang không ngừng trấn an Lam Phi Tuyết. Lam Phi Tuyêts dù đã thân mật vượt qua lẽ thường với hắn nhưng về việc kết hợp kia thì nàng vẫn còn một chút lo lắng. Vừa ổn định qua cơn hồi hộp phía ngoài Lâm Chiến đã đẩy cửa đi vào.

"2 vị tiểu nương tử à, phu quân đến rồi đây. Ức"

"Huynh say mèm rồi hay là để sau đi a". Ngọc Vân thấy hắn say như thế rồi mở miệng khuyên nhủ. Nhưng hắn nào có thể bỏ qua hai mỹ nhân trước mắt.

"Ta say nhưng hai nàng đâu có say. Ức,ức".

Hắn nói ra ánh mắt chợt từ hí trở nên sáng rực, mang theo một nét gì đó gian tà cực độ nhìn lấy hai vị mỹ nhân.

"Làm sao chứ?". Lúc này đang đứng bên cạnh nãy giờ Lam Phi Tuyết chợt mở miệng mang theo âm thanh e thẹn thốt lên.

"Cởi y phục cho phu quân". Hắn đứng dang hay tay ra, hai nàng hiểu ý nhìn nhau bước đến,2 đôi ngọc thủ không ngừng cởi từng mảnh vải trên người hắn ra. Đến khi không còn gì trên người, phía dưới cự long đã chỉa thẳng lên mặt 2 nàng. Hắn xoay người quay về phía chiếc giường nằm xuống ra hiệu hai nàng đến.

2 nàng nhìn nhau tửng mảnh vải không ngừng rơi xuống, 1 lúc sau hai cổ ngọc thể đã trần trụi đi về phía hắn, bước lên giường hai nàng ngòi ngay 2 bên chờ hắn yêu cầu.

"Vân nhi, Tuyết nhi, cự long của phu quân cần được chăm sóc a".

Tay hắn chỉ về phía cự long cứng ngắt của mình xong lại nhìn về hai nữ, mặc dù Ngọc Vân chưa có kinh nghiêm nhưng Phi Tuyết là tiểu thư của danh môn từ nhỏ hiển nhiên đã được dạy qua, khuôn mặt đỏ ửng, tay trái đưa ra bắt lấy long trụ của hắn vuốt ve vài cái, cúi đầu xuống môi thơm khẽ mở, không suy nghĩ nhiều trực tiếp ngậm lấy cự long vào miệng.

"A, thoải mái thật."

Ngọc Vân thấy được một màn này thì kinh ngạc không thôi, không ngờ rằng Phi Tuyết lại dám ngậm thứ đó vào miệng, nhưng nhìn lại cảm giác thoải mái của Lâm Chiến nàng lại dâng lên một cổ cảm giác muốn làm nam nhân vui lòng, đưa người bỏ đến, Phi Tuyết cũng hiểu ý nhả ra long trụ, ngọc vân lúc này cũng đưa miệng đến ngâm lấy.

"Tuyết nhi đến đây. Phu quân chăm sóc nàng."

Hắn đưa tay vòng qua eo thon của Lam Phi Tuyết kéo về phía mình, đặt ngay trên mặt, khe âm hộ của nàng từ đầu đã rỉ nước, bây giờ lại ở trong thư thế này bị hắn nhìn trực tiếp khiến nàng có chút xấu hổ. Nhưng nàng càng xấu hổ hơn khi chiếc lưỡi của hắn đã liếm dọc theo đường khe của nàng. Rên lên một tiếng, thở dốc nhỏ giọng nói.

"Phu...quân chỗ đó...chỗ đó bẩn."

"Không gì của các nàng là bẩn cả, nàng ngậm của ta được, bây giờ ta chăm sóc nàng một tí chẳng lẻ nàng không đồng ý?, Như vậy phu quân sẽ rất buồn".

"Vậy...thiếp đồng ý mà." Nghe lời ngon ngọt của hắn trong lòng nàng ấm áp không thôi. Tiếp tục ngồi yên hưởng thụ cảm giác chiếc lưỡi của hắn không ngừng điêu luyện ra vào trong âm đạo của mình. Phía dưới Ngọc Vân vẫn tiếp tục ngậm lấy cự long nuốt vô nhả ra được một lúc cả người nàng dân lên một cổ cảm giác ngứa ngáy, ngước mặt nhìn về phía Lâm Chiến mở miệng giọng nói mang theo một tia khẩn cầu.

Bạn đang đọc Ta Là Vô Thượng Chí Tôn sáng tác bởi DocCoThienTon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DocCoThienTon
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 534

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.