Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Là 1 Chút Phiền Phức Mà Thôi!

Tiểu thuyết gốc · 1552 chữ

"Xin lỗi công tử, tiểu thư nhà ta tính tình có chút bướng bỉnh mong công tử rộng lòng bỏ qua, bọn ta là người của trung cấp thế gia ở tây vực không biết ngươi là ai để bọn ta hậu ta."

"Đúng đó cần tiến đúng không lại đây bổn cô nương không thiếu đâu, cảm ta rồi chúng ta đi thôi. Hừ."

"Tiểu thư."

"Tiện tay giúp thôi không cần cảm tạ. Bọn ta còn có việc, có duyên gặp lại."

Bọn người Lâm Chiến cũng chỉ biết cười chào thua với tính tình của vị tiểu thư kia, chắc do từ nhỏ quá được nuông chiều đây mà. Noi xong xoay người bay lên phi thuyền tiếp tục lên đưng. Cô tiểu thư này không ngờ vẫn chanh chua bồi thêm 1 câu:

"Hong thèm gặp lại, cái đồ giả tạo. Lè".

"Tiểu thư."

"Thôi đi mau, 1 lát cái cọng lông cũng không còn bây giờ, phiền chết ta."

Nàng ta dậm chân mạnh 1 cái, xoay người quát 1 câu lập tức chạy đi, phía sau năm người nhìn nhau lắc đầu 1 cái cũng không nói gì lập tức đuổi theo.

Trên phi thuyền, đoàn người Lâm Chiến đã đêns được nơi kia, phía xa hình như có 1 cuộc ẩu đả, chỉ thấy 10 vị Luyện Hư đỉnh phong đang kịch liệt bảo vệ 1 toà động phủ, phía xa 15 người kia vẫn đang không ngừng xuất thủ, hòng muốn vào được nơi kia. Lâm Chiến cảm khái nói:

" Không ngờ bọn họ vẫn trung thành như vậy a, phụ thân thật có phúc."

"Lão tam khi xưa tánh tình trọng nghĩa, nhân hậu, những người này khi xưa được hắn cứu giúp, theo hắn vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, ta cũng không ngờ sau khi đệ ấy vẫn lạc bọn họ vẫn 1 mực bảo vệ ở nơi này."

" 1 đều không ngờ nữa tin tức Lôi Kích vậy mà bị lộ nhanh như vậy."

Đại bá hắn Lâm Chấn Lang bên cạnh hướng những người kia nói, trong lòng hắn cũng xúc động không thôi, dù những người kia không phải người lâm gia bọn hắn, nhưng mà cũng là huynh đệ của tam đệ, làm biết bao nhiêu việc cho Lâm gia.

Sự thành không những nhiệm vụ của Tam đệ đều khó thiếu phần của bọn hắn, không ngờ bọn hắn vẫn 1 mực trung thành như vậy dù cho người kia đã Vẫn lạc cách đây mười mấy năm.

" Đại bá, giúp họ, hình như bọn họ có vẻ yếu thế."

Lâm Chiến nghe được thông tin của họ, trong lòng tràn ngập thiện cảm. Huynh đệ của phụ thân hắn, khác gì người nhà với hắn, mà kẻ nào dám đụng đến người nhà hắn, chỉ có 1 chữ " Sát".

" Các ngươi mau cút nếu không muốn chết, động phủ này chắc chắn có báu vật, những con chó canh nhà như các ngươi cũng thật trung thành đi."

"Hừ. Muốn vào đây bước qua xác bọn ta trước."

"Các vị đạo huynh, chúng ta nhanh dọn dẹp bọn chó canh cổng này, sau đó cùng nhau chia bảo vật a."

"Hảo, lão đệ hợp ý ta, nếu có được bảo vật gia tộc chắc chắn đi lên cấp tốc, bảo vật cỡ nào mới để bọn hắn bán mạng đây. Hahaaaa."

"Hừ chỉ là luyện hư đỉnh phong, cũng dám cản bọn ta lấy bảo vật, chán sống."

"Mạng 10 huynh đệ bọn ta là do đại ca cứu về, hối hận lớn nhất cuộc đời của bọn ta là không thể làm gì khi hắn gặp này, nay đây là truyền thừa duy nhất của hắn, các ngươi muốn lấy, thì đi chết hết đi."

1 cuộc chiến kịch liệt nổ ra, nhưng rất nhanh 10 tên bảo vệ động phủ lâm vào hạ phong, bọn người kia đều là tồn tại hợp thể kỳ, luyện hư đỉnh phong có thể cầm cự được lâu như vậy đã tốt lắm rồi.

"Chết đi." Một tên trung niên có chòm râu dê, hai tay xuất hiện 1 thanh bảo kiếm chém về phí 2 vị kia, 2 người vừa bị đánh lui, không kịp đề phòng, 1 kiếm này không thể né. Nhưng với trạng thái của bọn họ, nếu lãnh 1 kích này chỉ có chết.

"Hahaha đây là kết cuộc dám cản đường bọn ta."

Xoẹt, bùm.

1 cự trảo xé gió lao đến bóp nát kiếm khí của tên kia, khiến toàn trường cực kì bất ngờ.

"Hừ. Các ngươi hôm nay 1 kẻ cũng đừng mong trở về."

Đột nhiên âm thanh lạnh lẽo vang lên, phía xa 1 chiếc phi thuyền lao đến, trên thuyền hai thân ảnh đang đứng, y phục tung bay theo gió. 1 trung niên, 1 thiếu niên, oai nghiêm mà đứng.

10 vị luyện hư kỳ, phi thân bao vây lấy 15 kẻ kia đứng thành 1 vòng tròn, bao vây những kẻ kia vào vòng. 1 gương mặt hoảng sợ của bọn hắn hiện lên. Thực chất bọn hắn không sợ những tên luyện hư này.

Mà là sợ 2 kẻ kia đang đến, bọn chúng hoàn toàn không nhìn ra được tu vi của hai kẻ kia, đồng nghĩa, thực lực hai tên kia còn hơn cả bọn họ, cộng thêm 20 tên luyện hư ở đây, muốn chạy e là rất khó. 1 tên trưởng lão quát lên:

"Kẻ đến là ai dám đến đây phá hỏng chuyện của bọn ta, ta là ngũ trưởng lão của trung cấp thế gia tây vực, mong các người đứng 1 bên xem việc, xong chuyện Lữ gia ta ắt sẽ hậu tạ."

Hắn cố tình lộ ra thân phận cùng gia tộc của mình mong uy hiếp được đối phương, trong thế giới võ giả, ngoại trừ thực lực thì thế lực là điểm chủ chốt của 1 nhân vật.

"Ồ. Hoá ra là trung cấp thế gia."

"Đúng vậy, mong ngươi đứng sang 1 bên, bọn ta có thể xem như không có việc gì."

Hắn cho là Lâm Chiến chỉ là 1 tên công tử bột của 1 thế gia nào đó trung cấp sẽ sợ uy hiếp của mình mà lui, phải biết trung cấp thế gia thực lực đều ngang ngửa nhau, nếu thực sự đánh tổn thất không bao giờ nhẹ, tệ nữa sẽ là đồng quy vu tận.

Trên đại lục này các thế gia luôn luôn kìm hãm lẫn nhau, rất hiếm có trường hợp 1 thế gia bị diệt tộc. Nhất là các trung cấp thế gia đang trên đà phát triển, không dại gì mà lại đi gây sự. Tên này chẳng qua là công tử bột, nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức gây hại cho gia tộc.

"À không, ý ta là nếu là trung cấp thế gia thì dễ rồi, diệt cũng không tốn sức mấy, ta còn tưởng là đại thế gia thì có chút phiền phức. Mà chỉ là phiền phức, ta cũng không ngại tìm chút phiền phức để giết thời gian đâu."

m thanh Lâm Chiến không lớn chỉ đủ để tất cả những người ở đây nghe được, bọn thế gia kia nghe xong cũng là xuất hiện 1 chút lo sợ. Nếu như kẻ kia nói như vậy rất có thể hắn là người của đại thế gia, càng là 1 nhân vật rất có địa vị mới dám nói ra câu đó.

Nhưng bọn chúng há lại cam chịu bỏ qua, mà đối phương đã nói ra câu kia, cho dù bọn chúng bỏ qua, nhưng đám người Lâm Chiến sẽ bỏ qua cho bọn chúng sau. Tất nhiên là không, hiện tại chỉ có thể liều.

"Hừ, ngông cuồng, nếu đã vậy thì sát."

Bùm!

Tên kia chợt bỗng chốc hóa thành 1 đoàn huyết vụ, đám người chung phe của của hắn cũng là há hốc mồm, ngơ ngác, hoàn toàn không nhận thức được điều gì xảy ra. Không hẹn mà nhìn về phía Lâm Chiến đám người.

Mà đám người Lâm Chiến cũng có chút bất ngờ, bọn hoàn toàn vẫn chưa xuất thủ. Đột nhiên lúc này mang đến 1 trang cười.

"Hahaha, Lâm Chiến lão đệ giết 1 con kiến cần gì lâu như vậy, lão ca giúp đệ a."

6 thân ảnh từ trong hư không bị xé rách bước ra, tên thanh niên kia tu vi đã là luyện hư đỉnh phong, còn 5 lão kia phân biệt là hợp thể trung kỳ đến viên mãn. Trên y phục có khắc 1 chữ " Phan."

"Các ngươi là người Phan gia?".

"Không ngờ lão đệ cũng nhớ đến danh của ta a. Nghe danh đệ trẻ tuổi đã đạt đến luyện hư viên mãn. Nên đặc biệt đến tiềm đệ để luận bàn 1 chút a."

"Luận bàn? Hay trả thù, hay là vì bảo vật?."

"Tất cả. Hahaha".

"Mà khoan, ngươi cũng xứng để gọi ta là lão đệ? Luận thân phận ta đã ngang hàng với trưởng bối nhà ngươi a. Uổng cho thiên phú rất tốt, nhưng chẳng biết lễ độ, cần học lại a."

"Ngươi…"

Bạn đang đọc Ta Là Vô Thượng Chí Tôn sáng tác bởi DocCoThienTon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DocCoThienTon
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 325

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.