Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Mồi Của Nữ Nhân

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Khi viên đạn xuyên qua đầu, Long Tuấn Hải cảm thấy cuối cùng hắn đã được giải thoát.

Khi đó người khổng lồ toàn năng là bá chủ của thế lực hắc ám đã trở về với cát bụi.

Quá khứ như mây khói, từng giai đoạn của cuộc đời hiện lên trong tâm trí.

15 tuổi bỏ học với điểm thi cao nhất toàn thành phố.

17 tuổi bị truy nã do nghi ngờ cố ý giết người.

23 tuổi trở thành hoàng đế ngầm của Tương Giang, biệt hiệu Long Vương.

25 tuổi bị 42 quốc gia truy nã, trở thành tội phạm bị truy nã gắt gao nhất thế giới.

29 tuổi bị bắt ở Hoa Hạ.

30 tuổi bị xử bắn.

Cái chết không đáng sợ, cái đáng sợ chính là sự sống trống rỗng, kiếp trước không có lựa chọn, nếu có kiếp sau, mong rằng mình có thể làm người tốt, đây là tâm nguyện cuối cùng của Long Tuấn Hải.

……

Một lúc sau, ý thức của Long Tuấn Hải không hề biến mất, mà trong đầu hắn hiện lên rất nhiều thông tin!

Nô lệ, đói, còn sống!

Đây là tin tức đầu tiên mà Long Tuấn Hải nhận được, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong vũng bùn, với những cơn bão dữ dội không ngừng gột rửa cơ thể.

"Ta không chết sao?"

Đây là một cơ thể đầy sẹo, hai tay và chân bị xích nặng nề, toàn thân chỉ có một bộ da gớm ghiếc, đầu tóc bù xù như một dã man nhân!

Mặc dù đã quen với việc nhìn thấy những cảnh quay lớn nhưng Long Tuấn Hải vẫn rất sốc vì mình đã xuyên không! Trở thành một nô lệ đang chạy trốn ở dị giới!

Cơn mưa lạnh buốt khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đây là cơ hội mà thượng đế đã cho hắn được tái sinh. Vì hắn đã có sự lựa chọn, hắn nên cố gắng sống theo cách mình muốn!

Vấn đề lớn nhất mà Long Tuấn Hải đang gặp phải bây giờ là làm sao để tồn tại, ngoài nỗi đau, cơn đói đã tàn phá cơ thể khá cường tráng này, nếu không có thức ăn thì cái chết sẽ lại ập đến!

Sau khi uống một ít nước mưa để bồi bổ thể lực, Long Tuấn Hải bắt đầu tiến lên với ý chí tinh thần mạnh mẽ của mình.

Vô số lần khó khăn sinh tử từ lâu đã hun đúc ý chí tinh thần của hắn ta trở nên vững chắc như đá, hắn ta sẽ không gục ngã cho đến khi tìm thấy thức ăn!

Vùng đất hoang vu mưa rả rích, thảo căn (rễ cỏ) và vỏ cây là một thứ xa xỉ.

Khi hết mưa và thời tiết tốt, thỉnh thoảng bạn có thể tìm thấy một hoặc hai mầm cỏ dại dưới các kẽ đá, khi may mắn bạn còn có thể bắt gặp côn trùng lạ như giun đất, đây đã được coi là một món ngon hàng đầu rồi!

Trong ba ngày ba đêm, một mình đi dạo trong sa mạc, thể chất và tinh thần đã thấu đến cực hạn, bước chân Long Tuấn Hải càng ngày càng nặng, hắn không biết mình có thể nhịn được bao lâu.

Ầm Ầm ...

Mặt đất rung chuyển dữ dội, một con lợn rừng khổng lồ to hơn cả con voi lao về phía Long Tuấn Hải!

Phía sau con lợn rừng khổng lồ là một nhóm đông người mặc áo da thú, cầm gậy trên tay hét lớn, trông như đang đi săn.

Nếu như bị con lợn rừng này húc thẳng vào đầu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng Long Tuấn Hải lúc này không còn sức để né tránh, chỉ có thể nhìn đối phương lao tới!

Mặt đất càng ngày càng run lên, trên mặt đất chấn động nứt ra!

Nhìn thấy không có cơ hội né tránh, Long Tuấn Hải chỉ có thể lựa chọn nhảy vào vết nứt sâu hơn bên cạnh vào thời khắc mấu chốt!

Một tiếng động lớn như sấm rền chạy ngang qua, mặc dù Long Tuấn Hải ở trong khe nứt thoát khỏi số phận bị húc trúng và bay đi, nhưng hắn đã bị chôn sống ngay lập tức!

"Hả? Người đó vừa rồi đâu rồi? Bị húc đi đâu rồi?"

"Tôi không nhìn thấy hắn, nếu không tôi có thể bắt về và ăn một bữa no nê."

Những người này đã từ bỏ kế hoạch bắt lợn rừng và bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Long Tuấn Hải, dù sao thì họ cũng đã rất vất vả để đuổi theo rất xa, nên họ không thể trở về tay không!

“Tìm thấy rồi! Ở đây!”

“Đào nhanh lên! Chết rồi thịt không ngon!”

Một nhóm người đã đào Long Tuấn Hải ra khỏi vết nứt trên mặt đất.

“Khụ, khụ, làm tôi chết ngạt!” Sau khi hít vào hai hơi thở không khí trong lành, Long Tuấn Hải không kịp nói lời cảm ơn, thì đã bị nhóm người này trói lại!

"Này mọi người..."

Long Tuấn Hải muốn phản kháng nhưng trên người lại không còn chút sức lực, muốn hỏi tại sao những người này đột nhiên tự trói mình, nhưng khi nhìn thấy quần áo của bọn họ, hắn hoàn toàn sững sờ!

Đây là một nhóm thiếu nữ có thân hình cường tráng, tất cả đều là nước da lúa mì khỏe mạnh, hai mảnh da thú nhỏ tượng trưng buộc trước ngực, váy da ở phần thân dưới đã bị thu nhỏ lại đáng kể! Ăn mặc như thế này đi ra ngoài săn bắn, đây là xã hội nguyên thủy sao?

Xã hội nguyên thủy là tốt, nam truy cầu, nữ e thẹn chạy trốn, nếu truy cầu được một người thì là có vợ…

Long Tuấn Hải vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn không xa mấy phần hấp dẫn của những nữ nhân này, kiếp trước hắn không thiếu nữ nhân, cho nên hiện tại hắn vẫn có thể nắm chặt thông tin của thế giới này.

Đây là một thế giới kỳ lạ, ngoài con người còn có những chủng tộc đáng kinh ngạc như Orc, yêu tinh, ma quỷ, ác quỷ, bất tử nhân và các vị thần.

Các chủng tộc yếu ớt phải phục tùng các chủng tộc hùng mạnh, nếu không sẽ bị tàn sát và diệt tộc tàn nhẫn, nhân loại là chủng tộc thấp nhất, được gọi là nô lệ của tất cả các chủng tộc, và địa vị của họ không khác mấy so với dã thú.

Chủ nhân ban đầu của cơ thể Long Tuấn Hải là một nô lệ được nuôi dưỡng bởi một người sói, vì không muốn trở thành vật hiến tế vào đêm trăng tròn nên hắn ta đã bỏ trốn đến nơi hoang dã không chim chóc này.

Bởi vì phụ nữ không mạnh mẽ như đàn ông, việc nuôi nấng họ rất lãng phí thức ăn, thậm chí họ còn không đủ tư cách để trở thành nô lệ, tất cả đều bị đưa đến vùng hoang dã, nơi khan hiếm thức ăn và cuộc sống vô cùng khó khăn!

"Này! Sợi dây này lạ quá! Nó có thể phát ra âm thanh đinh tai nhức óc!"

Một cô gái nhỏ nhắn tràn đầy tò mò về sợi dây chuyền trên người Long Tuấn Hải, bởi vì mỗi lần chạm vào thứ này đều phát ra âm thanh.

"Đó không phải là sợi dây, mà là một sợi dây xích."

Long Tuấn Hải nhìn những người phụ nữ xung quanh mình và thương cảm cho họ, việc thiếu thức ăn khiến họ ngày càng trở nên thiếu hiểu biết, hậu quả của sự thiếu hiểu biết là ngày càng khó tồn tại, đây là một vòng luẩn quẩn.

"Xích sắt! Ngươi nói nó là xích sắt!"

Một người phụ nữ lớn hơn một chút đột nhiên hét lên và kinh hãi đi tới trước mặt Long Tuấn Hải, cẩn thận nhìn xích sắt trên người anh ta.

“Lan tỷ, xích sắt là gì?” Cô gái bên cạnh nghi ngờ hỏi.

"Ta đã từng nghe thủ lĩnh nói rằng chỉ có những chủng tộc cao hơn mới có thể làm ra vật này! Tên này là nô lệ trốn thoát từ Lục địa Orc sao?"

Lan tỷ kinh hãi liếc nhìn Long Tuấn Hải lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ không tin, bởi vì nàng chưa từng nghe nói có nô lệ nào có thể sống sót trốn đến nơi hoang vu!

"Hắn là đàn ông!"

"Cái gì! Trời ạ!"

"Một người đàn ông là gì?"

"Mau xé da thú của hắn! Xem hắn có mọc thêm một cây côn thịt nhỏ!"

"Không! Rõ ràng là một đại côn..."

Thực sự là nhục nhã khi Long Tuấn Hải, hoàng đế ngầm năm nào bị một đám cung nữ đè xuống đất để xác minh thân phận! Nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không ngăn được sự tò mò của hàng chục người phụ nữ này!

"Chuyện này rất nghiêm trọng! Phải báo cho lãnh đạo càng sớm càng tốt! Mau cõng người này trở về!"

Dưới sự chỉ huy của Lan tỷ, một nhóm phụ nữ đã trói Long Tuấn Hải vào một cây gậy dài và mang về bộ lạc ...

---------------------------------------------------------------

Đây là bộ truyện đầu tiên em dịch, có sai sót xin mọi người góp ý và bỏ qua cho!!!

Bạn đang đọc Ta Làm Đại Lão Tại Dị Giới (Dịch) của Todler
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hocnghieply
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.