Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dụ Hàng

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Chờ đợi lâu là cực hình đối với nhiều người, nhưng trong mắt Long Tuấn Hải, đó là một loại hưởng thụ tinh thần, hắn giống như một con báo ẩn mình trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ săn mồi tốt nhất, sẵn sàng cho con mồi 1 đòn chí mạng!

“Thủ lĩnh, khi nào chúng ta đi ra ngoài?” Bóng tối khiến người ta hoảng sợ, đây là lần thứ ba Lan tỷ hỏi.

“Đừng lo lắng, bây giờ không phải lúc.” Long Tuấn Hải dựa vào tường đá, lỗ tai áp chặt vào đá, không ngừng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lan tỷ gật đầu nghe lời, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ đợi.

"Này, người của Nguyệt tộc dường như đã phong tỏa lối vào của hang động! Chúng ta có nên tiếp tục đợi không?" Mọi người không thể đợi lâu hơn được nữa.

"Tại sao chúng ta không tiếp tục đợi? Chúng ta ở đây có đủ lương thực, nước trên tường đá vẫn có thể làm dịu cơn khát. Chờ bao lâu cũng không thành vấn đề. Có rất nhiều người Nguyệt tộc đều dựa vào nô lệ để thỏa mãn cơn đói. Khi họ yếu đi thời điểm đó là cơ hội tốt nhất để chúng ta phản công! " Long Tuấn Hải cười nói.

"Nhưng nếu bây giờ Nguyệt tộc rút lui thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong hang động nhiều ngày trong vô vọng sao?" Medusa hùng hồn hỏi.

"Hehe, bây giờ chúng ta đang ẩn náu. Chờ thêm vài ngày nữa thì an toàn hơn. Còn gì quý hơn mạng sống? Vì vậy, hãy tiếp tục chờ đợi, chẳng bao lâu nữa, vai trò của người đi săn và con mồi sẽ bị đảo ngược."

Tiếng cười của Long Tuấn Hải vang vọng trong sơn động, ngay cả trong bóng tối Medusa cũng có thể nhìn thấy nụ cười tà ác của đối phương, suy nghĩ của nam nhân này luôn khó hiểu, nhưng xem ra những ý nghĩ này chưa bao giờ sai!

Bên ngoài hang, Bái Nguyệt và tộc nhân của ả cũng đang chờ đợi, lúc này ả càng kiên nhẫn hơn, sẽ không để con mồi thoát ra dưới mắt mình!

Chờ đợi ba ngày! Đợi bọn chúng sau 3 ngày nữa! Không bộ lạc nào có thể sống sót sau thời hạn này mà không có thức ăn và nước uống! Đây cũng là lý do tại sao Bái Nguyệt khẳng định chắc chắn như thế!

Ở nơi hoang dã, trí thông minh của con người nhìn chung không cao, các bộ lạc biết tích trữ lương thực rất hiếm, thêm nữa hiện tại đang là mùa mưa, cho dù thực sự tích trữ lương thực cũng sẽ dùng hết lâu rồi!

Vì vậy, Bái Nguyệt tin chắc rằng trong vòng ba ngày, Long Tuấn Hải bộ tộc sẽ chủ động đầu hàng ả! Khi đó, ả nhất định phải để người đàn ông này quỳ dưới chân mình và hành hạ hắn bằng mọi cách có thể! Hãy để người đàn ông này chết! Hãy để người đàn ông này bị giết! hãy để người đàn ông này ...

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, nỗi ám ảnh của phụ nữ là điều khá kinh hoàng, nhất là một người phụ nữ tàn nhẫn như Bái Nguyệt! Ả đang chờ đợi sự đầu hàng của Long Tuấn Hải bằng mọi giá!

Trong ba ngày, ả đã giết hết nô lệ để nuôi tộc nhân của mình, ả vẫn đợi Long Tuấn Hải xuất hiện, chẳng lẽ bên kia đã chết đói rồi sao? Bái Nguyệt cảm thấy không có khả năng này, nếu là như vậy thì người đàn ông này hoàn toàn không xứng làm đối thủ của ả!

Từ ngày thứ tư, Bái Nguyệt phải bắt đầu tàn sát những thị tộc yếu ớt trong bộ tộc của mình để nuôi tộc nhân, điều này cũng khiến cho lòng căm thù của ả đối với Long Tuấn Hải lại tăng cao.

Vào ngày thứ bảy, một cơn mưa phùn vào sáng sớm, không phải là một điềm lành, lòng kiên nhẫn của Nguyệt tộc cuối cùng cũng hao mòn, ả định từ bỏ, bởi vì tiếp tục chờ đợi sẽ chỉ làm suy yếu sức mạnh của bộ tộc ả.

Ngay khi Nguyệt tộc chuẩn bị rời khỏi nơi này, thì bất ngờ có tiếng lộp bộp từ những tảng đá chắn lối vào hang động!

"Hừ! Cuối cùng cũng ra rồi! Thời tiết thật tốt!"

Long Tuấn Hải vươn vai mặc cho hạt mưa rơi trên mặt, trông sáng sủa không giống như bị đói bảy ngày!

Mấy chục tộc nhân đi theo Long Tuấn Hải ra ngoài cũng đang cao hứng, bọn họ đều có vẻ rất phấn khích!

Nhìn thấy cảnh này, lông mày Bái Nguyệt dựng đứng, ả ta nghiến răng nghiến lợi gầm lên, "Hắn vẫn còn sống! Không thể! Không có nước và thức ăn, làm thế quái nào mà ngươi tồn tại được? "

"Này, ai nói chúng ta không có nước và thức ăn? Thịt trong hang đủ cho chúng ta ăn một năm! Nước trong hang có thể uống không bao giờ cạn được! Nếu không phải vì buồn chán mấy ngày nay, chúng ta cũng sẽ không muốn ra ngoài! "

Khi Long Tuấn Hải nói điều này, môi ả ấy tím lại!

"Giết! Giết cho ta! Giết hết tất cả bọn chúng!"

Bái Nguyệt gầm lên, nếu cơn giận của ả ta có thể thành hiện thực, thì nó cũng đủ để đốt cháy núi và sôi biển cả!

"Lên nào nếu không sợ chết! Vẫn câu nói như vậy, đầu hàng ta rồi các ngươi sẽ có ăn thịt, phản kháng chỉ dẫn đến chết! Hãy nghĩ đến những tộc nhân của ngươi đã bị tàn sát để nuôi tộc nhân! Một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ có kết cục như vậy! Nghe lời thủ lĩnh của các ngươi nên biết rằng chỉ có một con đường giết người là đi vào ngõ cụt! "

Long Tuấn Hải nói xong liền nháy mắt với Medusa, nàng lập tức theo kế hoạch trước đó ra lệnh tộc nhân ném hết lương thực trữ trong sơn động sang phía đối diện!

Mùi thịt khiến miệng các tộc nhân Nguyệt tộc vốn đói khát từ lâu đã ướt đẫm, giờ phút này không một ai tuân theo mệnh lệnh của Bái Nguyệt, tất cả đều xúm lại tranh giành thức ăn!

"Các ngươi dám trái lệnh của ta! Tất cả đều phải chết!"

Bái Nguyệt lấy ra một con dao ngắn, tức giận xông vào đám tộc nhân tranh giành thức ăn, chém đầu bảy tám người không tiếc!

Nhưng ả càng như vậy thì các tộc nhân càng sợ hãi ả, thậm chí những thuộc hạ xung quanh ả cũng trốn tránh sợ hãi!

"Thấy chưa, đây là thủ lĩnh của các ngươi. Ngoài giết người, nàng còn có thể làm gì? Đầu hàng ta! Ta sẽ che mưa che gió cho ngươi, để cho các ngươi được sống yên ổn!"

Long Tuấn Hải đã đúng khi kích động cảm xúc của mọi người, hắn nói rằng, dù các tộc nhân có trung thành đến đâu, họ cũng bắt đầu nổi dậy chống lại Bái Nguyệt!

"Câm miệng cho ta! Tên nam nhân đáng ghét! Ta sẽ băm ngươi thành tram mảnh!"

Bái nguyệt đã bị cơn giận dữ, ả quên mất rằng ả không có sự bảo vệ của tộc nhân nào cả! Trong mắt ả, chỉ có một kẻ thù duy nhất, Long Tuấn Hải!

Long Tuấn Hải không có ra tay, mà là nhìn đối phương cười xấu xa, càng lộ ra vẻ mặt này, Bái Nguyệt càng điên cuồng chạy tới!

Bang ~

Trước khi đến trước mặt Long Tuấn Hải, Bái Nguyệt không ngờ đã bị Medusa và Lan tỷ dùng một cây gậy dài bẻ gãy rồi đánh ngã xuống!

Nhưng dù đau đớn đến đâu, lửa giận trong lòng cũng không thể tiêu trừ, Bái Nguyệt nghiến răng, bò đến chỗ Long Tuấn Hải, dùng dao sắc nhọn đâm vào đối phương không chút do dự!

Tuy nhiên, Long Tuấn Hải hoàn toàn không cho đối phương cơ hội, dùng một chân giẫm lên cổ tay Bái Nguyệt, sau đó nhặt con dao ngắn trên tay đối phương lên, giọng điệu có chút đùa giỡn nói: “Thật là một người phụ nữ ghê tởm! "

Nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của Long Tuấn Hải, Bái Nguyệt cảm nhận sâu sắc rằng ả đang bị bao phủ bởi bóng tối của cái chết, ả không nghi ngờ gì rằng đối phương sẽ giết ả vào lúc này!

Bạn đang đọc Ta Làm Đại Lão Tại Dị Giới (Dịch) của Todler
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hocnghieply
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.