Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngụy Quân Tử?

Tiểu thuyết gốc · 2380 chữ

Không gian bất chợt trập trùng, Linh Khí điên đảo cuồng cuộn về phía Sâm La Cốc, bên trong Sâm La Cốc ở giữa 1 đầm lầy khổng lồ, xung quanh toàn cây khô héo và gãy mục, tràng ngập hương vị tử vong, theo đó bên bờ đầm lầy vô số tu giả tập trung đông vô kể, gần như che lấp đi hết mùi vị tử vong kia, nhưng ở giữa đầm lầy lúc này đang là nơi người khác chú ý nhiều nhất, trung tâm Linh Khí đang bị 1 thứ gì đó hút vào tạo thành 1 cái hình thù quỷ dị, bỗng dưng đám người đang tập trung thì bỗng 1 âm thanh hét lớn làm người khác ngoay đầu lại nhình.

"Thủy Minh Tông đến!!!"

Lúc này trên bầu trời 1 con cá voi khổng lồ trôi nỗi giữa không trung, bên trên là vô số người đang đứng ở trên, nam nhân trẻ tuổi toát ra khí tức lạnh nhạt sắc bén, nữ nhân trẻ tuổi toát lên vẻ tiên nhân không nhiễm bụi trần, xung quanh toàn nam thanh nữ tú đặc biệt y phục họ mặc có màu xanh trắng làm càng thêm nỗi bật, trên góc áo mỗi người có thêu 1 con thủy quái, đứng phía trước đoàn người là 1 phụ nữ trung niên gương mặt bị che khuất sau màn che mặt bên hông treo đó 1 thanh bảo kiếm tinh quan thoát ẩn thoát hiện, Thủy Minh Tông Lão Tổ, Nhan Yên Hà.

Lúc này con cá voi dừng phía trên bầu trời, cảnh tượng hùng vĩ làm đám người có chút thất thần, ngay sau đó 1 âm thanh như sấm rền nhưng lại có chút tinh nghịch vang lên, chấn động cả vùng đầm lầy.

"Nhan tiên tử có hay chăn nóng lòng?"

"Tửu Nhan Đan Tông đến!!!"

Lúc này phía trên không đối nghịc với con cá voi, có 1 hồ lô rựu khổng lồ như treo trên mây, bên trên hồ lô rựu cũng y như chằn chịt người, khác với Thủy Minh Tông, đám người này mặc y phục màu đỏ hồng, bên hông ai ai cũng mang theo 1 hồ lô rựu, trên góc trái áo có thêu 1 cái hồ lô cưỡi đẩu vân, nếu như nói Thủy Minh Tông là thiếu niên nam nữ, thì Tửu Nhan Đan Tông có chút giống mấy tiểu hài tử, xung quanh toàn những tiểu shota, tiểu loli trông có chút ngây thơ và không có chút khí tức, nhưng nếu vậy mà xem thường thì sẽ được nếm mùi Tửu Nhan Thần Thể, đúng vậy Tửu Nhan Đan Tông là môn phái chuyên về luyện thể, chỉ có điều Tửu Nhan Thần Thể lại có nhược điểm lớn, chính là chỉ dành cho các tiểu đồng tử(7-12 tuổi) tu luyện, một khi luyện thành cơ thể sẽ không phát triển thay vào đó cả người cứ như vậy vào độ tuổi Đồng Tử, dẫn đầu là 1 "hài tử" mái tóc có màu đỏ nhạt, trên môi treo nụ cười nhẹ, đôi mắt đầy vui sướng đánh giá phía trước và phía dưới, các nữ tu giả có chút muốn sờ nhình lên "Hài Tử" tóc đỏ, nhưng ai cũng biết nhình bên ngoài vậy thôi chứ thực ra hắn là lão già ngàn tuổi rồi, Tửu Nhan Đan Tông Lão Tổ, Túy Đạo.

Cả đám người bên dưới há hốc mồm, mặc dù đã nghe qua thanh danh Tửu Nhan Đan Tông nhưng đây là lần đầu chứng kiến, 1 đám tiểu hài tử trông có chút yếu mềm, song chả ai dám khinh thường lên tiếng.

"Tửu Nhan Đạo Tiên quá lời, chẳn hay đạo tiên cũng y như ta đến sớm háo hức?"

"Uy nha đầu không cần khích ta...ây lão bất tử, người đến có thể hay không 1 chút âm thanh? Làm bản tọa giật cả mình"

Bỗng dưng trên không từ khi nào xuất hiện 1 lão già lưng còng, ba chân đạp mây đen phía sau theo hơn 50 nam nữ nhân đứng đó không nói đều nhắm mắt dưỡng thần, tựa như xung quanh hết thảy không liên quan đến bọn hắn, không khí xung quanh bọn hắn âm u lạnh lẽo khó nói nên lời, y phục bọn hắn mặc có màu thuần đen, trên góc áo có 1 cái kí hiệu hình đóa hoa hắc liên màu đen u ám, lão già 3 chân khẽ mở đôi mắt đục ngầu nhình rồi khẽ nhắm lại bộ dáng không liên quan, Hắc U Môn Lão Tổ, Hắc Uyên.

"Hắc U Môn tà dị cũng đã đến!"

"Uy các ngươi nhìn"

Bỗng lúc này 1 tia sáng từ trên trời kéo xuống, làm cho đám người chú ý, xong ánh sáng tán đi lúc này 1 trung niên xuất hiện mắt kiếm mài thương gương mặt nghiêm nghị, y phục vàng kim thong dong khó tả, dáng người như kiếm như thương thẳng tắp mà sắc bén, hắn mở mắt nhìn không giận mà uy, phía sau gã có 2 thiếu nữ và 3 thiếu niên y phục hoàn bào ánh mắt của thiếu niên thì định thần từ trên cao nhình xuống, còn thiếu nữ ủy mị nhẹ nhàn đánh giá xung quanh.

"Bái kiến thành chủ!"

"Bái kiến thành chủ!"

"Bái kiến thành chủ!"

...

Lúc này cả đám cung tay hướng trung niên cung cầu đến, gã là Thành Chủ Thành Tương Châu, Châu Vệ Long.

Lúc này không khí có hơi ngứa ngáy, tam đại tông môn đã đến, còn thêm cả Thành Chủ cũng giá lâm, đám người xung quanh có cảm giác xem náo nhiệt, lúc này ánh mắt của đám người khẽ đảo ra phía sau 4 lão tổ này, phía sau bọn hắn mới chân chính là những ngôi sao đáng chú ý nhất, 4 lão tổ này xuất hiện ở đây chỉ là đảm bảo an toàn cho bọn hắn, tông môn bọn hắn đều có thủ hộ thần nên các lão tổ gần như là nhàn rỗi, có 1 vài lão tổ rời tông môn đi phiêu bạt khắp nơi, có vài kẻ lại đi lịch luyện, nói chung suy nghĩ của các lão tổ các ngươi hiểu được?.

Phía sau Nhan Yên Hà có 4 thân ảnh đặc biệt, 2 nam 2 nữ, đại đệ tử Tuyết La Y, nhị đệ tử Lãnh Thiên Nhai, tam đệ tử Vô Mạc, Tứ đệ tử Thanh Băng Nhi.

Phía sau Túy Đạo có 3 thân ảnh đứng phía trước đám người, 2 nam 1 nữ, đại đệ tử Phong Huyền, nhị đệ tử Phi Thiên, tam đệ tử Thị Lan Ngọc.

Phía sau Hắc Uyên có 4 thân ảnh, 3 nam 1 nữ, đại đệ tử Vu Trần, nhị đệ tử Du Băng, tam đệ tử Phiêu Không, tứ đệ tử Độc Cô Minh.

Phía sau Châu Vệ Long có 5 thân ảnh, Thái Tử Châu Nghị, Đại Hoàng Tử Châu Kham, Nhị Công Chúa Châu Mỵ Nương, Tam Hoàng Tử Châu Bình Li, Tứ Hoàng Tử Châu Chí Trượng, Ngũ Công Chúa Châu Lam.

15 cái tên này dường như ở trên Thanh Châu Khúc Nham Cảnh Bảng top 20 đều có tên bọn hắn, tu vi bọn hắn đều nằm ở Khúc Nham Cảnh không dưới Đệ Ngũ Trọng.

Đám người xung quanh bàn luận nhẹ nhàn sợ đánh động cái kia lão tổ, nào là về các nam nữ đệ tử, hay về các hoàng tử công chúa, chẳn mấy chốc có vài kẻ tranh luận đến nước bọt văn bắng tung tóe, có vài kẻ thầm dùng ánh mắt giao đấu với nhau, có vài kẻ giữ vững quan điểm dẫn đến gần như đánh nhau, giữa đám người chen chút đó phía xa xa có 1 thân ảnh bước đi nhẹ nhàn, bạch y tung bay, tóc trắng được định trên đầu bởi cây trâm gỗ càng làm nỗi bật, đuôi tóc nhẹ được gió thổi tung bay phấp phới, đôi mắt tựa như hết thảy xung quanh đều nằm trong bàn tay hắn, mắt hắn tinh tế, mài nghiêm nghị, bờ môi hắn có chút quyến rũ, gương mặt toát lên vẻ thư sinh, trên tay cầm lấy 1 cây quạt phấp phới, 1 tay chắp sau lưng ung dung đi đến, trên người hắn toát lên 1 khí tức khó hiểu, làm người khác ngẩn người.

Bất giác ánh mắt kẻ nào đụng lấy hắn đều ngây người, đường hắn đi đến đâu người người né tránh ra, bất giác tạo thành 1 con đường đi về phía trung tâm đầm lầy, bỗng dưng hành đông đó khiến cho đám người nhìn về phía hắn, ánh mắt toát lên vẻ tò mò, nhưng chẳn mấy chốc ánh mắt toát lên vẻ khinh bỉ nhìn hắn, không những thế xung quanh hắn chỉ toàn ánh mắt khinh bỉ.

Lúc này hắn đi đến bờ đầm lầy, xung quanh hắn phương viên 10 trượng trống không, hắn lúc này mỉm cười nhẹ, phấp phới cây quạt trong tay, phía trên cây quạt có viết 2 dòng chữ long bay phượng múa.

"Quân Tử Động Khẩu, Không Động Thủ"

Hắn ung dung không thèm chú ý làm ra bộ dáng bề trên, sau đó vung tay xuất hiện 1 ghế tựa bên cạnh đó là 1 cái bàn, bên trên cái bàn còn có 1 tách trà nghi ngút khói, sau đó hắn chẳn biết rút từ đâu ra 1 cái ô, cắm xuống chỗ sau lưng ghế tựa, hắn ngồi xuống, cánh tay đưa lên tự rót cho bản thân 1 chén trà, chẳn hay từ khi nào bên trong tay hắn xuất hiện 1 quyển sách, chỉ có điều quyển sách này mỏng cực kì, dường như chỉ có 3 4 trang là cùng, tư thế ngồi của hắn voi cùng uy phong, đùi hắn khẽ run, nhấp 1 ngụm trà rồi lại chú ý vào quyển sách, lâu lâu hắn lại vỗ đùi cái đét, ánh mắt tỏa ra vẻ dò xét dường như đang xem 1 thứ gì đó cao thâm khó hiểu vô cùng.

Đám người ánh mắt khinh bỉ lúc này thu lại, thấy bộ dáng hắn như vậy cả đám chú ý đên quyển sách, có vài kẻ thi triển tu vi nhình vào quyển sách nhưng chẳn mấy chốc, nữ nhân toàn bộ đều treo lên ánh mắt khinh bỉ tựa như đang nhình 1 con sâu bọ giun dế, ngay cả Nhan Yên Hà cũng bắn ra ánh mắt đó, còn nam nhân nhình hắn như 1 vị cao nhân đã đắc đạo thành tiên, không nhiễm bụi trần.

Trên không Túy Đạo bật cười không ngậm được miện, bên cạnh đó liền vỗ tay bôm bốp, miện khen không ngừng âm thầm đối với tiểu tử tu vi Luyện Linh Cảnh này 1 cái ngón tay cái.

Thanh Băng Nhi nhíu mài nhình hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng rồi thấy được thứ trong tay hắn lại khinh bỉ không thèm nhìn.

Mặc kệ tất cả hắn vẫn đắm chìm trong quyển sách, lâu lâu lại vỗ đùi 1 cái bộ dáng ngộ đạo, lại còn nuốt vài hơi nước bọt, thấy cổ họng của mình khô khốc hắn khẽ nâng ly trà mà nhâm nhi thưởng thức, kẻ đó không khác chính là Kỳ Vân, bên trong tay hắn lúc này chính là quyển sách làm cho nữ nhân căm hận, chính là Sắc Quyển, bên trong toàn hình ảnh nữ nhân thõa lõa hay mặc xiêm y bộ dáng quyến rũ vô cùng.

Cả đám lúc này hay không tâm hông tương thông cùng nghĩ đến 1 câu.

"NGỤY QUÂN TỬ!!!"

Bỗng bên cạnh Kỳ Vân có 1 âm thanh đặt ghế, chẳn hay từ khi nào bên cạnh hắn xuất hiện 1 gã chuẩn thư sinh, bộ dáng tiểu bạch kiểm chuẩn mực, hướng Kỳ Vân cung tay lẫm liệt nói.

"Chào đại ca, tiểu đệ tên Hán Tử, Hán trong Hảo Hán, Tử trong Quân Tử, thỉnh giáo đại ca danh hào!"

"Ây nha, huynh đài quá lời, tại hạ tên gọi Văn Chính, Văn trong Văn Võ Song Toàn, Chính trong Chính Khí Nghĩa Hiệp,

Chẳn biết từ khi nào Kỳ Vân lại rót cho Hán Tử 1 cốc trà, đẩy đến trước mặt hắn.

"Hay tên hay, từ khi tiểu đệ thấy đại ca, đã thấy 1 khí chất khó hình dung, không cần suy nghĩ cũng biết đại ca là 1 nhân tài hiếm có"

"Ây nha Hán huynh có phần quá lời, Văn mỗ cũng chỉ là người thường đi tây chuyển bắc, gặp chuyện bất bình ắt có tương trợ, cũng chỉ là lặc vặc qua đường, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến... Uy Hán huynh theo Văn mỗ thấy trên trán huynh có hào quang chói lóa ắc là 1 vị bồ tát chuyển thế, quả là hạnh ngộ, hạnh ngộ.

"Ah haha Đại ca quá lời tiểu đệ cũng chỉ là người thường, có làm vài chuyện thiện lương, phụ giúp người già, chỉ điểm thanh niên, dạy dỗ trẻ nhỏ, cũng chỉ là vì chính nghĩa trong trái tim, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến..."

"Hán huynh không cần khiêm tốn a"

"Đại ca hôm nay chĩnh ta gặp xem như duyên nợ, tiểu đệ kính huynh 1 cốc thể hiện sự tôn trọng đối với đại ca"

"Được hôm nay chúng ta liền thưởng trà bàn luận thiên hạ thị phi"

"Đến, đến...."

Bọn hắn hành động tao tựa như là 2 lão bằng hữu lâu ngày không gặp, không nhiễm bụi trần mà đàm đạo nhân sinh thế thái.

....

Lúc này đám người xung quanh dường như hóa đá, bọn hắn có chút khinh bỉ lại nhình 2 kẻ mặt dày này, lại thêm 1 lần nữa tâm thần tương thông.

"Cái gì mà Hán trong Hảo Hán, Tử trong Quân Tử, lại đến cái gì Văn trong Văn Võ Song Toàn, Chính trong Chính Khí Nghĩa Hiệp.... Phi, phi, phi ta khinh đơn giản là 2 cái Ngụy Quân Tử a"

Bạn đang đọc Ta Luyện Kiếm Đạo 10 Vạn Năm sáng tác bởi baobanhbao18
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baobanhbao18
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.