Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Phiên bản Dịch · 781 chữ

Trên đài ngắm trăng của Quan Âm Các, một thiếu niên cả người đầy máu mở to mắt nhìn tòa Tử Thành trong màn mưa to, trái tim khó có thể ức chế nổi cơn cuồng loạn.

Tòa các trước mặt hắn cao chừng hai tầng lầu.

Mái dốc đứng, đấu củng (1) như được ghép thành từ những mảnh xương vỡ, u ám khiến người ta khó chịu, cả tấm biển ở phía trước cũng chẳng có chữ nào.

(1) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

Hắn khẽ đẩy cánh cửa gác, vẫn còn may, cửa không cài chốt.

Hắn tựa người lên cửa, bên tai vẫn vang lên tiếng mưa to nhưng đã nhỏ đi nhiều, hắn há to miệng, không ngừng hít từng ngụm khí lạnh, thân thể bị cảm giác đau nhức bủa vây, không ngừng run lên.

Hắn tên là Lâm Thủ Khê, mười lăm tuổi, là truyền nhân của Ma Môn.

Hôm nay là ngày Ma Môn bị hủy diệt.

Mấy năm gần đây, Ma Môn vẫn còn sót lại một nhánh, sau khi Đạo Môn tích đủ sức mạnh, cuối cùng cũng triển khai trận vây giết sau cùng.

Các Các sư huynh sư tỷ của hắn đều đã bị bắt, hắn là người duy nhất trốn ra được.

Hắn mang theo thân thể bị thương, trốn thoát khỏi cuộc truy sát suốt cả một ngày trời, từ Hắc Nhai trốn được đến tòa Tức Thành vốn là vùng cấm địa này.

Đuổi giết hắn chính là một thiếu nữ bằng tuổi hắn, cũng là người duy nhất có năng lực giết hắn trong cả thiên hạ.

Nàng là truyền nhân của Đạo Môn, tên là Mộ Sư Tĩnh.

"Mộ Sư Tĩnh..."

Hắn chậm rãi đọc lại cái tên này lần nữa.

Theo lời các trưởng bối nói, hắn và Mộ Sư Tĩnh đều là những đứa trẻ được sinh ra ở tòa Tử Thành này, là hai người sống sót duy nhất từ sau vụ tai nạn kia.

Hình như được thần phật chúc phúc, sau khi đại nạn không chết, hai người họ đều nhận được thiên phú cùng căn cốt mà người thường khó lòng tưởng tượng.

Trên giang hồ có một thứ gọi là "Vân Điên Bảng", phụ trách xếp hạng cao thủ trong thiên hạ, từ lúc 10 tuổi, hắn và Mộ Sư Tĩnh vẫn luôn chiếm lấy hai vị trí đầu.

Mỗi năm, hắn đều sẽ liếc qua cái bảng kia một chút, có khi hắn xếp trên Mộ Sư Tĩnh, có khi Mộ Sư Tĩnh xếp trên hắn, còn về người sau đó... Hắn chỉ mơ hồ nhớ được, hạng ba là một người họ Quý, còn phía sau nữa thì chẳng có chút ấn tượng nào.

Đáng tiếc, đôi thiên tài bất thế này lại chẳng phải thần tiên quyến lữ, từ khi bọn họ được hai phe Ma và Đạo cướp về, đã quyết định ngày sau sẽ có một kẻ phải chết.

Lâm Thủ Khê từ từ nhắm hai mắt, lòng bàn tay dính nhớp nắm chặt lấy kiếm, mũi kiếm rủ xuống đất.

Hắn luônc ảm thấy mình là một sát thủ có linh cảm rất mạnh, nếu như trùng hợp có thể đâm ra một kiếm kinh thiên, Mộ Sư Tĩnh kia dù có vạn pháp hộ thân cũng rất có thể sẽ bị một kiếm giết chết.

Gió xen lẫn mưa rót thẳng vào song cửa sổ, không ngừng rít gào.

Thời khắc này, hắn đột nhiên mở mắt.

Nàng đến rồi!

...

Mộ Sư Tĩnh đứng phía trên đuôi diều hâu, đạo y bằng lụa phấp phới theo gió.

Lưỡi kiếm cũng giống như đôi mắt u tĩnh của nàng, nhìn thấy được tòa thành trong mưa gió này.

Tòa thành chết này là nơi nàng sinh ra nhưng nếu như không phải có lệnh của sinh môn, nàng thật sự không muốn trở về.

Đây là cấm địa thiên hạ đều biết, linh khí mục nát đã lắng đọng có xua đi cũng không sạch, người bình thường bước vào sẽ lập tức bị ăn mòn. Dù hôm nay nàng mang theo đôi vớ tuyết trắng làm từ Tà Băng Ti nhưng lúc chạm vào mặt đất cũng vẫn cảm thấy khó chịu.

Tòa thành này rất nổi tiếng trong giới tu đạo, nhưng hôm nay, khi chân chính đến nơi đây, nàng mới phát hiện nó còn quỷ dị hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.