Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 965 chữ

"Đến rồi, Chân Nhân đang ở bên trong."

Trước một căn tiểu các bằng gỗ đã cũ, thiếu nữ dừng bước.

Lâm Thủ Khê nhìn hai con thú bằng đồng không còn nguyên hình dáng ở trước cổng.

Cảm thấy âm u đáng sợ.

Hắn cùng thiếu nữ bước vào mộc các, trong này khá tối, chỉ thắp mấy ngọn nến, ánh nến yếu ớt không đủ để chiếu sáng, mà giống như đang làm pháp sự gì đó.

Trong phòng có mười mấy người, đều đồng loạt nhìn sang. Những người này đều là thiếu niên thiếu nữ không khác hắn là mấy. Bọn hồ ngồi quỳ chân trên mặt đất, cúi đầu. Ở phía trước, có một đạo sĩ mặt trắng còn khá trẻ ngồi trên mặt đát, tay trái cầm một khối đá, tay phải cầm một thanh kiếm gỗ.

Toàn thân đạo sĩ thuần một màu đen, khuôn mặt trắng bệch bị ánh nến chiếu vào.

Mộ Sư Tĩnh không có ở đây... Lâm Thủ Khê nhanh chóng nhìn lướt qua.

Trong đám người phía dưới, một tiểu nam hài chừng mười mấy tuổi sợ hãi bước đến.

"Tay." Đạo sĩ mở miệng.

Tiểu nam hài nhút nhát đưa tay ra.

Đạo sĩ đặt tảng đá lên tay trái của hắn, để hắn nắm chặt. Sau đó nhìn cổ tay tiểu nam hài, hỏi: "Tên gì? Từng có hôn phối, từng sinh hoạt vợ chồng?"

Tiểu nam hài vừa báo tên mình xong, liền lắc đầu, biểu thị mình vẫn là thân thể đồng nam.

Đạo sĩ nhẹ gật đầu, lông mày chợt nhíu lại.

Hắn ta cầm lấy kiếm gỗ, lướt một vòng trên cánh tay tiểu nam hài kia, một tầng đất xám rơi xuống khỏi tay tiểu nam hài, để lộ làn da thật. Trên làn da, đột nhiên có một đường vân nhỏ màu tím đen, giống như có sâu hút máu trốn phía dưới lớp da.

Lâm Thủ Khê nhìn thấy đường vân tím đen kia liền biết hắn ta chắc chắn sẽ phải chết.

Với tình huống này, hắn đã quá quen thuộc, đây là triệu chứng bị ma tức ô nhiễm, một khi bị ô nhiễm cho dù là sư phụ hắn cũng không thể sống sót.

Hắn đoán không sai, thế giới này cũng chứa đầy ma tức, hoặc là nói, nơi này rất có thể chính là ngọn nguồn của ma tức.

"Ngươi bị tà vật nhiễm bẩn." Giọng nói của đại sĩ lạnh lùng.

Hai con ngươi tiểu nam hài thít chặt, da của hắn ta vốn đen, vốn định dùng chút bùn để che lấp, lừa dối qua ải nhưng không ngờ ánh mắt của đạo sĩ này lại sáng như điện, cho dù trong hoàn cảnh mờ tối thế này vẫn có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn ta.

"Không! Không phải... Đây là bớt, bớt... Từ trong bụng mẹ đã có! Ta không bị tà ma nhiễm bẩn, không có... Chân nhân, thần tiên, ngài phải tin tưởng ta!"

Tiểu nam hài ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đen nhám bị dọa đến trắng bệch, nói năng lộn xộn, thân thể run rẩy như giật điện.

Đạo sĩ lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.

Một điểm nhỏ màu máu xuất hiện trước ngực tiểu nam hài, nhanh chóng khuếch trương thành một mảng màu đỏ máu, ánh sáng trong mắt tiểu nam hài tan rã, trong cổ họng phát ra mấy âm tiết vô nghĩa, ngã sụp xuống mặt đất, chết đi.

Đạo sĩ liếc qua hai người đệ tử ngồi quỳ ở phía trước, hai người đệ tử không cách nào xem nhẹ ánh mắt kia, nơm nớp đứng dậy, dọn thi thể tiểu nam hài đi, ném xuống dưới vách.

Lâm Thủ Khê nghĩ đến lỗ máu trên ngực tiểu nam hài, trên mặt khó nén kinh hãi.

"Đừng sợ, sẽ còn rất nhiều người chết." Thiếu nữ tóc trắng nhìn hắn một cái, hạ giọng nói.

Nàng tưởng rằng hắn sợ hãi vì tiểu nam hài bị giết nhưng thứ làm cho Lâm Thủ Khê thực sự kinh ngạc là một kiếm kia của đạo sĩ. Hắn đã là cao thủ số một số hai ở thế giới của mình, nhưng vẫn không thể nhìn rõ đạo nhân trẻ tuổi này xuất kiếm thế nào.

Thiếu nữ cùng hắn ngồi xuống trong đám người.

Tư thế ngồi của nàng đoan chính, đầu hơi cúi, tựa như không quen biết ai.

Lâm Thủ Khê khó nén lòng hiếu kỳ, hắn thu lại sát ý theo bản năng, lặng lẽ nâng mắt, nhìn về phía đạo sĩ kia.

Lại có một thiếu niên khác bị đạo sĩ gọi lên.

Thiếu niên này có dáng người thô kệch, quần áo trông hơi quý khí, có lẽ gia thế không tầm thường.

"Vương, vương quý." Cơ thể gã run lên.

Đạo sĩ nhìn thoáng qua cổ tay gã, đưa tảng đá cho gã, lặp lại câu hỏi: "Có hôn phối? Có sinh hoạt vợ chồng?"

Đôi chân thiếu niên run rẩy, không tự chủ được quỳ gối trước mặt đạo sĩ, run giọng: "Chưa... Chưa từng."

"Ông --"

Tảng đá phát ra âm thanh chói tai, tất cả mọi người ở đây cũng vì thế mà run lên, lưng eo không khỏi ưỡn thẳng.

Thiếu niên mập mạp ngã ngồi trên mặt đất sợ đến vỡ mật. Dạng thiếu gia quý phú từ trứng nước như gã, mặc dù còn chưa thành hôn nhưng trong nhà có không ít thị nữ, sao có thể còn là đồng nam được? Lúc trước, đây vốn là thứ để gã mang ra khoác lác với các thiếu gia khác, bây giờ lại thành đao lấy đi tính mạng của gã."

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.