Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 631 chữ

Lâm Thủ Khê đang muốn giải thích, Vương Nhị Quan đang ngồi thiền một bên liền nhịn không được, gã nghe Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa cứ ngươi một câu ta một lời không ngừng, tức giận nói: "Lâm Thủ Khê, ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, sao hả? Nnàg ta có ân cứu mạng với ngươi, ngươi liền vội vã muốn lấy thân báo đáp rồi?"

"Ân cứu mạng?" Lâm Thủ Khê nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là sao?"

"Ngươi không phát hiện mình tỉnh dậy muộn hơn những người khác sao?" Vương Nhị Quan hỏi.

Đương nhiên Lâm Thủ Khê phát hiện, nhưng hắn nghĩ rằng đó là vì mình cùng Mộ Sư Tĩnh quyết chiến cũng trực tiếp đối đầu với Tà Linh, thân thể cùng tâm thần đều còn thương tích quá nặng cho nên hôn mê lâu hơn... Chẳng lẽ còn vì nguyên nhân khác sao?

"Vì sao?" Lâm Thủ Khê hỏi thăm nguyên do.

Vương Nhị Quan gần như giải thích cặn kẽ cho hắn.

"Thần đàn kia ở bên cạnh vách núi, chúng ta đều được mời lên trên thần đàn, ngất đi, nhưng không biết vì sao chỉ có mình ngươi lại rơi xuống mặt vách núi. Trước khi Vân chân nhân mang bọn ta đi, nếu không phải do Tiểu Hòa cô nương thò đầu ra liếc mắt nhìn, phát hiện ngươi thì có lẽ bây giờ ngươi đã bị đám sâu bọ bên trong nước bùn ăn sạch rồi." Vương Nhị Quan dùng ngữ khí châm chọc xen lẫn khiêu khích nói.

Rớt xuống phía dưới sườn núi... Chẳng lẽ vết thương của hắn có một phần là do té ngã?

"Sườn núi kia cao không?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Không thấp." Vương Nhị Quan thản nhiên nói.

Lâm Thủ Khê cảm thấy mình có thể sống sót quả thực là kỳ tích.

"Đa tạ ân cứu mạng của Tiểu Hòa cô nương." Lâm Thủ Khê nhìn về phía Tiểu Hòa, thành khẩn nói.

"Ừm... Không có gì." Tiểu Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.

"Sao Tiểu Hòa cô nương lại biết ta ở phía dưới." Lâm Thủ Khê hỏi.

Tiểu Hòa mím môi suy nghĩ một lúc: "Ta cũng không dám chắc, lúc ấy, ta chỉ đột nhiên sinh ra một loại trực giác nên nhìn một chút, không ngờ lại thật sự có người ngã xuống."

"Thì ra là thế." Lâm Thủ Khê thành khẩn nói: "Về sau nếu có cơ hội, Lâm mỗ nhất định sẽ báo đáo ân tình của cô nương."

"Nói mọt vòng, sao ngươi vẫn còn cái dáng vẻ muốn lấy thân báo đáp thế hả!" Vương Nhị Quan nổi giận nói.

Lâm Thủ Khê lười để ý đến gã.

"Ừm, sau này lại nói." Tiểu Hòa nhỏ giọng nói.

Hình như nàng ta không thích nói chuyện cho lắm, nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi xuống, đôi môi trắng nhạt mấp máy, đọc tâm quyết.

Ánh nắng mỏng manh lướt qua mái hiên rơi xuống người nàng, khiến y phục cùng mái tóc dài sáng long lanh trong nắng.

Lâm Thủ Khê cũng ngồi xuống theo.

Giờ phút này hắn không cách nào tu hành nên cũng không miễn cưỡng mình, chỉ lẳng lặng điều dưỡng thương thế.

Nhờ có thể phách trời sinh không tầm thường, nếu không đổi lại là người khác mà gặp phải thương thế như vậy, chỉ sợ đã đi đời nhà ma rồi.

Lâm Thủ Khê nhìn cái đỉnh lớn trong viện, lại nhìn đám tảo đã được quét dọn cùng mái đình cong vểnh có khắc diều hâu oai vệ kia... Bọn chúng hiện ra trong sương mù mông lung, cho người ta một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.