Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 703 chữ

Kỳ lạ... Người này chỉ là một tên phế nhân khó tu hành thôi mà, sao gã lại có cảm giác này chứ? Nhất định là do tu hành nhiều quá nên khó thở rồi... Vương Nhị Quan, sau này ngươi chính là Tam thiếu gia, không được nhát gan như vậy, để con chó con mèo gì cũng dọa được ngươi.

Gã vô thức liếc qua Kỷ Lạc Dương, phát hiện Kỷ Lạc Dương cũng đang nhìn mình, khóe miệng ẩn chứa ý cười mỉa mai.

"Cười cái gì mà cười? Đừng tưởng ta nhìn không ra, chân khí của ngươi cũng xoay chuyển không trôi chảy, so ra còn kém ta." Vương Nhị Quan kiêu ngạo nói.

"Vậy đánh thử xem?" Ý cười của Kỷ Lạc Dương vẫn không thay đổi.

Vương Nhị Quan đánh giá hắn ta một phen, luôn cảm thấy hắn ta còn có chỗ dựa vào.

"Được rồi, lỡ đánh ngươi thành tàn phế thì khó mà ăn nói với Vân chân nhân." Vương Nhị Quan hậm hực ngồi xuống, yên lặng thề, chờ bản thân gã tiến tới cảnh giới cao hơn một chút, có thể dễ dàng chiến thăng kẻ này, nhất định phải giáo huấn hắn một trận nhớ đời mới được.

Kỷ Lạc Dương cười lắc đầu, hắn ta liếc qua Tiểu Hòa một chút, chân khí quanh thân tiểu cô nương kia đang chậm rãi lưu động, không có gì đặc biệt.

...

Bên ngoài đình viện, Lâm Thủ Khê đứng lặng bên cạnh một vách đá nhìn về phương xa, ánh mắt của hắn vượt qua sương mù, có thể nhìn thấy cái hồ cạn mơ hồ ở phía xa.

Hồ nước giống như một cái khe lớn hoang vu, rộng đến mức không nhìn rõ hình dáng, sương trắng dày đặc cuồn cuộn phủ lên, giống như có cự thú sắp chết đang nằm dưới đó chậm rãi hít thở.

Đình viện được xây trên vách đá bên cạnh hồ nước, giờ phút này nước hồ rút bớt, vị trí của nó ước chừng là ở sườn núi.

Trên vách đá này còn có một cái hình xoắn ốc quái dị, có vô số tảo hạnh bám lấy, mùi tanh tưởi không ngừng phát ra từ đó.

Lâm Thủ Khê hất đạo y màu trắng lên, ngồi xuống vách đá, ngưng thần tĩnh tư hồi lâu.

Sau khi hoàn hồn, hắn tùy ý nhặt lấy một nhánh cây, tuy chân khí không thể lưu chuyển nhưng từng chiêu thức của Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh sớm đã khắc bên trong thể chất, hắn cầm nhánh cây vung tay hai lần, sau đó bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Lúc trước, ngoài Lạc Thư và Hắc Lân hắn vẫn luôn có cảm giác mình còn thiếu một cái gì đó.

Bây giờ, cuối cùng mới nhớ ra, hắn còn thiếu một thanh kiếm.

Hắn nhỡ rõ, trước khi hôn mê, trong tay vẫn đang cầm kiếm, đó là thanh "Tử Chứng" sư phụ đã truyền lại, thanh kiếm này bây giờ đang ở đâu? Cũng đã bị Vân chân nhân cướp đi rồi ư?

"Hóa ra ngươi ở đây nha."

Đang lúc suy nghĩ, sau lưng liền truyền đén một giọng nói của thiếu nữ.

Lâm Thủ Khê quay đầu, liền thấy Tiểu Hòa xách váy bước đến.

"Sao ngươi tìm được ta?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Ta nói rồi, trên người ngươi có mùi hương rất đặc biệt." Tiểu Hòa mím môi nở nụ cười.

"Là mùi gì?" Lâm Thủ Khê thử hít thở quanh người.

"Không phải, chính là một loại cảm giác, ừm... Ta cũng không nói rõ được." Tiểu Hòa giơ tay lên, vuốt mấy lọn tóc bị gió hất tung trước trán.

Lâm Thủ Khê nghĩ thầm, có lẽ đây chính là trực giác phụ nữ - thứ vượt xa ngũ giác mà sư huynh đã từng nói đến.

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt không nhịn được bị mái tóc của nàng hấp dẫn, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

Dưới sự chiếu rọi của sánh sáng, mái tóc trắng kia lúc đậm lúc nhạt nhưng lại đều nhu hòa trầm tĩnh, êm ái óng ả.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm

Truyện Ta Mai Táng Chúng Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.