Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Bác Bé Bự

Tiểu thuyết gốc · 2379 chữ

Tên đệ tử kia đang trên không uy dũng bổ một kiếm xuống bỗng nhiên thì bị một luồng khí mang lực lượng hùng hậu bắn tới mang theo quang mang hơi vàng, vẽ thành một vệt sáng dài trực tiếp đánh thẳng vào ngực.

BÙM

Lực lượng kia vừa chạm vào ngực hắn liền nổ tung, trực tiếp xuyên thủng qua ngực để lại một lỗ thủng to tướng. Tên kia vẫn trong tư thế cầm kiếm, hai mắt vẫn còn mang theo sự ngạc nhiên mà rơi cái rầm xuống đất.

"Vạn sư huynh" - Một tên đệ tử bên cạnh thét lên một tiếng.

"Tốt! Thế là lại có thêm một oán hồn"

Nguyễn Phú Quốc nhanh chóng tế ra Trấn Hồn Tháp của Tháp Tháp Thiên Vương, thu lại linh hồn của gã đệ tử kia.

Trong Trấn Hồn Tháp tầng thấp nhất là hắn để linh hồn chưa được xử lý, trong đó có gã Lãnh Huyết công tử và đầu Âm Linh kia, bây giờ lại thêm một tên đệ tử luyện khí tầng sáu.

Trở lại thời gian vài phút trước, trong lúc Nguyễn Phú Quốc đang định xông lên chém giết đám kia thì bỗng nghe tiếng con Lụa cảnh báo:

"Nếu ngươi ra tay sẽ bị âm điểm, chưởng môn phải có.."

"Biết rồi" - Nguyễn Phú Quốc hậm hực, sau đó lại hỏi:

"Thế bây giờ làm thế nào"

"Soát thương thành, còn 50 điểm cống hiến kìa, xài hết thì lại có lại thôi"

Con Lụa này đúng là thừa nước đục thả câu, nhưng hắn đành phải làm vậy.

Thế là sau một hồi suy nghĩ hắn đã mua khẩu < Đại Bác Bé Bự > , tốn 20 điểm cống hiến.

[ Đing, điểm cống hiến còn 30/100 ]

< Đại Bác Bé Bự >, bảo bối của Doraemon được cải tạo, khi sử dụng cần linh hạch yêu thú, linh hạch càng mạnh thì lực sát thương càng cao.

Ưu điểm: Mạnh hơn cả đại bác, nhỏ gọn, đeo vào tay xong, sau khi ngắm kỹ mục tiêu thì chỉ cần động tâm niệm hô lên "Bắn" là đạn sẽ được bắn luôn. Một viên linh hạch bắn được 3 phát.

Khuyết điểm: Độ giật siêu lớn, thân thể không chịu nổi thì có khả năng phản phệ mà chết, tốn linh hạch yêu thú. Không có ngắm tự động, cũng như súng, không có kỹ năng sử dụng sẽ bắn hụt.

Nguyễn Phú Quốc không có thời gian nghĩ nhiều, hắn chỉ đoán Không Không Bảy chắc là có tương lai trong ngành bắn súng rồi, điệp viên mà lỵ. Hắn liền đeo vào tay Không Không Bảy sau đó giải thích nhanh cách dùng.

Không chờ Không Không Bảy hỏi nhiều, Nguyễn Phú Quốc lấy từ tay con Lụa viên linh hạch Mãng Xà tinh mà hắn lấy được từ trong rừng, sau đó nạp vào khẩu đại bác.

Hắn cầm lấy khẩu đại bác, ngắm nghía một lúc, thấy được < Đại bác bé bự > giống như một cái ống sắt dài khoảng một gang tay, hắn liền giải thích sơ lược cho Không Không Bảy.

"Cái này là một loại ám khí, được gọi là < Đại bác bé bự >, nhìn nó như một cái ống sắt nhưng uy lực kinh hồn. Ngươi xỏ tay vào như thế này, đầu này sẽ bắn ra ám khí, chính là đạn đại bác mà ta đã nạp vào. Ngươi nhắm thẳng cái tên kia mà bắn hắn cho ta. Chỉ cần ngắm kỹ, động tâm niệm xong hô "Bắn", vậy là được"

Không Không Bảy cái hiểu cái không nhưng dưới áp bức của chưởng môn hắn đành đeo cái ống sắt kia vào.

"Bắn đi, không cả đám chết hết bây giờ. Chuẩn bị!"

Nguyễn Phú Quốc ra lệnh. Xong hắn cầm cánh tay đang đeo khẩu < Đại bác bé bự > hướng về phía tên kia.

"Ngắm thật kỹ, ta đếm một hai ba lập tức bắn liền. Một"

"Hai"

Không Không Bảy tuy còn hơi khó hiểu nhưng hắn vốn là tử sĩ, khả năng tiếp thu những vật dụng mới lạ khá nhanh nên nhanh chóng hiểu được.

"Ba, bắn đi"

Quả thật Nguyễn Phú Quốc không hề đoán sai, Không Không Bảy là một tử sĩ nên đã được huấn luyện sử dụng các loại ám khí nên khả năng ngắm bắn của hắn là rất cao. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu sử dụng, hắn vốn tính ngắm vào đầu nhưng lại cuối cùng chỉ vào ngực.

Kết quả làm cho Nguyễn Phú Quốc vô cùng hài lòng, lại làm chấn kinh toàn bộ những người có mặt ở đây.

"Khoan, tên Không Không Bảy đâu rồi"

Lý Hoài Nam giật mình, hô lên một tiếng.

Mọi người cùng lúc nhìn quanh.

Con Lụa phát hiện ra đầu tiên, nó chỉ chân mèo về một gốc cây cổ thụ:

"Phía kia"

Mọi người chỉ thấy thân thể một người dính chặt vào gốc cây, không rõ sống chết.

"Con bà nó, ta quên lực phản chấn, biết vậy thì ta đã đứng sau lưng hắn rồi"

Nguyễn Phú Quốc lật đật chạy lại xem xét tình hình, quả thật là Không Không Bảy còn sống, chỉ là đã tạm thời bất tỉnh.

Thấy hắn còn sống, chỉ bị ngoại thương thì Nguyễn Phú Quốc cũng bớt lo, lại nhìn người đang nằm ngay đơ dưới chân mình, nghĩ thầm chắc là hắn không thể tái chiến được rồi, bèn hạ lệnh:

"Hoài Nam, kéo gã này về đi"

Lý Hoài Nam vâng một tiếng, đang định tiến lên thì bỗng nhiên gã Không Không Bảy đang cứng đờ dưới đất lại mở mắt, chật vật cố gượng dậy, phải nhờ chưởng môn đứng bên cạnh nâng mới đứng lên được.

Không Không Bảy cố sức chắp tay nói:

"Chưởng môn, thứ này quá lợi hại, lực phản phệ cũng quá là mạnh đi, ta không cách nào chống nổi nên bị đánh văng ra"

Thật ra hắn vẫn chưa nói đầy đủ, hắn dựa vào chỉ dẫn của lão Bụt mà luyện thể nên thân thể cứng cáp vô cùng, hắn bất tỉnh chẳng qua là do lực chấn mạnh đến nổi làm hắn đập vào Huyết Ma Khống trận của gã Huyết Ma phái kia, làm vỡ nát trận pháp vây khốn, nếu như bình thường thì hắn sẽ không chật vật đến vậy.

"Huyết Ma phái còn một hai ba bốn gã, ngươi lần lượt bắn tiếp cho ta, còn bắn được hai phát, tiếp đê đệ tử thân yêu"

Nguyễn Phú Quốc hưng phấn, hắn không ngờ cái tên này thế mà lại có thiên phú bắn súng như vậy.

"Còn bắn hai phát nữa sao?"

Không Không Bảy hơi run rẩy, một lần đã làm hắn chịu khổ đến vậy, còn phải bị thêm hai lần nữa. Tuy hắn có thân thể rắn chắt nhưng sau khi va đập với Huyết Ma khống trận đã bị thụ thương không nhẹ rồi.

Như hiểu được lo lắng của đệ tử, Nguyễn Phú Quốc vỗ lên vai gã, mỉm cười :

"Yên tâm, bổn toạ sẽ trợ trận cho ngươi"

Trên không Ma Sát thành lâu, Nguyễn trưởng lão Huyết Ma phái chỉ vừa mới chớp mắt một cái đã nhìn thấy đệ tử nhà mình bị một luồng khí sáng xuyên thủng ngực mà bỏ mình. Gã vô cùng kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, đại não nhanh chóng chuyển động, cẩn thận đánh giá ám khí mà tên đệ tử Ma Sát phái phóng ra, hắn cảm nhận nếu như chính mình tiếp phải sức mạnh kia cũng chưa chắc thắng được, chợt cảm thấy mình hơi lỗ mãng khi đến nơi này.

Hơn nữa hắn đã phát hiện người bên dưới thế mà lại có thể đánh tan Huyết Ma khốn trận của hắn bày ra, cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến.

Nhưng không đợi hắn có thời gian suy nghĩ nhiều, liên tục bốn năm tiếng "đùng , đùng, đùng" vang lên.

Những đệ tử Huyết Ma phái một giây trước còn đứng bên cạnh hắn nịnh nọt thì bây giờ mỗi người đã có thêm một cái lỗ to tướng hệ như Vạn sư huynh của bọn họ, cả đám như diều đứt dây mà rơi xuống đất, hồn phách lập tức bị Nguyễn Phú Quốc thu vào

"Còn tên trưởng lão kia nữa, bắn nát đầu hắn cho bổn toạ. May mà bổn toạ có sung phòng không xịn, định chơi nhảy dù hả"

Nguyễn Phú Quốc hưng phấn chỉ tay về Nguyễn trưởng lão đang đứng cô độc một mình trên phi kiếm, một tay của hắn thì đặt lên vai Không Không Bảy, cố định thân thể cho gã, giúp hoá giải toàn bộ lực phản phệ của < Đại Bác Bé Bự >

"Muốn giết ta, các ngươi phải chịu chết"

Nguyễn trưởng lão mặt đỏ như máu, hắn như nổi điên nắm lấy một tên đệ tử Ma Sát phái đang bị trói. Người này là người đã van xin hắn tha thứ nên đã được đưa đến trước mặt hắn. Nguyễn trưởng lão tức khí dùng một tay chộp lên đầu tên kia, sau đó từng luồng khí huyết từ trong người gã tuôn không ngừng về Nguyễn trưởng lão.

Không đến một giây, tên đệ tử kia còn chưa gia nhập Ma Sát phái đã biến thành một cái thây khô, xong bị vứt xuống đất.

[ Đing, thành viên Ma Sát phái, 99/100 ]

Nguyễn Phú Quốc nhìn một màn kia làm cho lửa giận của hắn nổi lên điên cuồng. Nếu không phải sợ bị âm điểm thì hắn đã sớm đấm cho tên kia một phát lìa đời rồi. Hắn hét lớn ra lệnh cho Không Không Bảy:

"Bắn chết bà nó cho ta, dám giết đệ tử của bổn toạ hả"

Đùng Đùng Đùng

Ba phát bắn liên tục nhắm vào Nguyễn trưởng lão của Huyết Ma phái, ba luồng khí vẽ thành ba vệt cầu vồng hướng vào ba vị trí đầu ngực và thân dưới của hắn.

"Huyết Ma ảnh"

Vừa dứt lời thì thân hình Nguyễn trưởng lão trực tiếp biến mất trên không trung, ba luồng ánh sáng từ khẩu đại bác bắn tới lập tức nổ tung trên bầu trời.

"Hắn đâu rồi"

Không Không Bảy bất ngờ hỏi.

Kiều Nguyệt Nga từ phía sau lên tiếng:

"Thi triển Huyết Ma Ảnh, thân pháp cấp bậc địa phẩm trung giai, khi thi triển thì chỉ để lại tàn ảnh, lập tức sẽ xuất hiện tập kích bất ngờ"

Lời còn chưa dứt thì trước mặt Nguyễn Phú Quốc đã xuất hiện một thanh đao đỏ như máu

"Huyết Sát Diệt Hồn Đao. Chịu chết đi"

Nguyễn trưởng lão dữ tợn chém tới một đao vào đầu Nguyễn Phú Quốc, lực lượng là vô cùng lớn, huyết khí của lão dồn hết vào thanh đại đao kia càng tăng thêm phần uy lực cho nó.

Hầu hết các đệ tử của Ma Sát Phái đều không kịp phản ứng, chỉ có Kiều Nguyệt Nga sắc mặt khẽ biến, nàng biết người chưởng môn của nàng nhìn bề ngoài tuy thực lực không cao nhưng lại ẩn giấu vô cùng sâu. Nhưng dù vậy thì đòn chém này mang uy lực của tu sĩ trúc cơ tầng mười mười đỉnh phong, không một ai nơi này có thể tiếp nhận nổi.

Đúng là như vậy, dưới áp lực thanh đao chém tới, cả đám người Bùi Kiệm, Lê Ngọc Long, Không Không Bảy, Lý Hoài Nam đều bị chấn cho bay về phía sau. Chỉ có Kiều Nguyệt Nga là không bị ảnh hưởng nhiều lắm, chủ yếu là do ban nãy nàng đứng ngay sau lưng chưởng môn.

Nguyễn Phú Quốc không thể tránh, hắn biết nếu tránh thì coi như người phía sau chắc chắn là bị chẻ làm hai. Nhưng mà hắn cần gì phải tránh chứ.

Thế là Kiều Nguyệt Nga thấy hắn giơ một tay lên đón lấy lưỡi đao chém xuống, nàng cũng không kịp làm ra phản ứng gì. Khi thanh đao vừa tới gần Nguyễn Phú Quốc đang đứng trước nàng, nàng có thể nghe được âm thanh ma quỷ không ngừng rên la trong thống khổ, ít nhất cũng phải có một vạn âm hồn chất chứa trong một đao này, áp lực là vô cùng lớn, nàng đã sớm bị uy áp trói chặt lại chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

RẦM

Thanh đao kia vừa va chạm vào tay Nguyễn Phú Quốc thì trực tiếp đánh lún thân thể hắn xuống tạo thành một cái lỗ sâu tầm mười mét, Nguyễn trưởng lão cũng bị lực phản phệ mà bị đánh bay mạnh về phía sau, đập người vào một mảnh núi đá, miệng phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, hắn không chịu nổi lực phản phệ mà ngất ngay tại chỗ, thanh đao của lão đã vỡ nát.

"Chưởng môn" - Bùi Kiệm lo lắng thét lên một tiếng, nhưng hắn cũng đã trọng thương, áp lực đao kia không phải là tu sĩ gà mờ như hắn có thể tiếp nhận nổi.

"Hắn chết chưa" - Không Không Bảy cũng chật vật không kém nhưng do đã sớm nhảy ra phía sau nên không bị thương quá năng, hắn âm thầm hỏi lão Bụt trong giới chỉ

Lê Ngọc Long thì đầu tóc rối bời, nàng cũng bị đánh bay về phía sau, nào còn dáng vẻ mạnh mẽ sạch sẽ của công tử thành chủ. Tuy vậy trong lòng nàng cảm thấy lo lắng, gắng gượng ngồi dậy nhìn về phía cái hố to kia.

Lý Hoài Nam tuy tu vi không còn nhưng nghị lực của hắn đã được tôi luyện, thế mà lại không bị đánh cho bất tỉnh, hắn phun ra một ngụm máu tươi, gắng gượng hết sức mình lồm cồm ngồi dậy, cảm thấy có lẽ lần này hắn lại phải lưu lạc tha hương một lần nữa rồi.

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.