Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh Huyết công tử

Tiểu thuyết gốc · 2138 chữ

Thoáng cái hắn đã chạy xuống núi, nhìn thấy Kiều Nguyệt Nga và mèo Lụa đang bị vây bởi một đám người áo bào đen, ma khí trên người toả ra nhàn nhạt làm cho bầu không khí xung quanh trở nên âm u đáng sợ.

Nguyễn Phú Quốc chạy đến bên cạnh cả hai, đối mặt với năm tên tu sĩ ma đạo trước mặt, hắn chắp tay sau đít ngạo nghễ nói:

"Các ngươi tập trung ở đây làm cái gì, cút ngay cho bổn toạ"

Một thanh niên nghe vậy thì sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

"Tiểu tử, chuyện không liên quan đến ngươi, khôn hồn thì biến nhanh, ta có thể lưu cho ngươi một mạng"

Phú Quốc khinh thường hừ lạnh:

"Bản toạ chính là chưởng môn của Ma Sát Phái, nàng là đệ tử đầu tiên của phái ta, các ngươi vây quanh nàng như vậy thử hỏi ta có nên xen vào không chứ. Ta nhắc lại, lập tức cút ngay đừng để bản toạ phải ra tay"

"Ngươi là chưởng môn của Ma Sát phái"

Một người đang ngồi trên một phiến đá hỏi.

"Đúng, chính là bổn toạ. Ngươi muốn gia nhập sao ?"

Nguyễn Phú Quốc đưa mắt nhìn người thanh niên áo đen kia.

Gã kia đột nhiên cười lớn, kéo theo toàn bộ người đứng ở đây cười theo, lúc sau hắn ôm bụng nói:

"Ha ha ha ha, một cái tông phái bị đánh cho tan nhà nát cửa, còn dám mạnh miệng, vừa hay ta đang thiếu một âm hồn linh thú và âm hồn nhân loại. Ngươi tự nguyện vào đi vào dưỡng hồn phiến của ta hay là muốn bị ta sưu hồn đây"

Gã vừa nói vừa phe phẩy cây quạt, ma khí xung quanh không ngừng tụ tập lại quanh người gã.

Lúc này từ trên vai của Kiều Nguyệt Nga, mèo Lụa nhảy qua vai Phú Quốc nói nhỏ:

"Ngươi muốn giết bọn này thì phải suy nghĩ cho kỹ"

"Tại sao?" - Hắn hỏi.

"Đã là chưởng môn thì không thể tuỳ tiện ra tay như vậy. Chưởng môn phải có bộ dáng của chưởng môn. Trừ phi cùng đẳng cấp trong môn phái hoặc trực tiếp thách đấu ngươi, nếu đối phó với tôm tép mà ngươi ra tay thì còn thể thống gì nữa"

Nghe nó nói vậy, Phú Quốc nghi ngờ hỏi kỹ thêm:

"Có phải có phản phệ nếu ta cưỡng ép ra tay"

Hắn quá hiểu con mèo này, nếu nó đã nói như vậy thì chắc chắn phải có gì đó rồi.

Qủa nhiên con Lụa liền nói:

"Mỗi lần ngươi ra tay sẽ bị trừ điểm cống hiến môn phái, đẳng cấp của đối thủ càng thấp ngươi bị trừ càng nhiều, ta thấy bọn này chỉ là Luyện Khí kỳ, nếu ngươi ra tay thì ít nhất bị trừ 100 điểm cống hiến"

"Con mẹ ngươi!" - Hắn buộc miệng chửi thề.

Sau đó hắn lại hỏi:

"Nếu ta bị âm điểm thì sao"

"Sẽ bị trừng phạt phản phệ, có thể là tê liệt toàn thân hoặc mất hết tu vi sức mạnh trong một khoảng thời gian. Âm càng nhiều điểm thì càng bị trừng phạt nặng nề hơn. Khuyến khích ngươi không nên thử"

Mèo Lụa tốt bụng nhắc nhở hắn.

Như thế thì hắn đành thua, không dám chơi lớn như vậy. Chủ yếu là không đáng vì một đám tôm tép này mà bỏ ra đại giới.

Hắn từ đang đứng chắn trước người Kiều Nguyệt Nga, bóng lưng thẳng tắp oai phong một cõi bỗng dưng quay người qua, một tay vỗ lên vai nàng, tay kia thì đưa cho nàng cái vòng tay hắn đã sửa chữa, nhanh tay đeo vào cho nàng, hai mắt thâm tình nhìn nàng nói:

"Nguyệt Nga, đám người này ta giao cho ngươi. Cái vòng tay này đã được ta chữa trị, rất hữu dụng. Mau tiến lên giáo huấn bọn này một trận"

Hắn vừa nói xong thì cấp tốc lùi lại về sau, ngạo nghễ ngồi lên một phiến đá, hai tay đưa lên miệng tạo thành hình một cái loa, nói lớn:

"Cố lên, bổn toạ tin tưởng ngươi"

Nàng trực tiếp sụp đổ. Cái gì mà tin tưởng chứ. Nếu nàng còn tu vi như khi xưa thì đã trực tiếp giết chết những người này rồi, ngay cả cái tên chưởng môn tiện nghi này nàng cũng đã bổ cho một kiếm.

Nhưng bây giờ nàng chỉ là một luyện khí kỳ tầng ba, còn những người kia thì thấp nhất chính là luyện khí kỳ tầng bốn, cao nhất còn có cả tầng bảy, làm sao nàng chiến thắng được.

"Ha ha ha tên kia co đầu rút cổ rồi, còn có tiểu mỹ nữ này thôi, để ta lên thu phục nàng" - Một tên áo bào đen xoa hai tay chuẩn bị tiến lên.

Xoạt.

Còn chưa kịp phản ứng thì thân thể gã này đã bị chia làm hai nửa. Linh hồn lập tức bị một con hình ảnh con quỷ sai cầm đao cắn nuốt.

"Con mồi của bổn thiếu gia ta mà cũng dám đoạt. Hừ. Ai dám tiến lên sẽ có kết cục như hắn"

Người nói chính là tên phe phẩy cây quạt đen ban nãy. Hắn đột ngột xuất hiện, triệu hồi ra quỷ sai chém tên kia ra làm hai nửa.

"Thì ra ngươi la lớn lên là vì cái này" - Nguyễn Phú Quốc chỉ vào con quỷ sai kia, chọc ghẹo mèo Lụa.

"Xì, ai mà không sợ ma chứ" - Mèo Lụa hơi nép mình vào người hắn, cứng rắn nói.

"Ngươi là mèo mà"

"Bộ mèo không biết sợ mà sao"

"Nhưng ngươi phải sợ ma mèo, ma chó, ma chuột các kiểu chứ sao lại sơ ma người"

"Ngươi mới sợ ma mèo, ma chó đó"

Hai người cãi nhau ỏm tỏi một lúc, sau đó phát hiện dường như mọi người đang nhìn qua hướng này.

Phú Quốc cười hề hề, gãi đầu nói:

"Quý dị cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta. Ta chỉ là một chưởng môn nghèo cô độc"

Tên thanh niên quạt đen âm trầm, cười lạnh:

"Dám không để ta vào mắt, ta sẽ cho linh hồn của ngươi chịu thống khổ vạn phần"

Gã vừa nói xong thì hai con quỷ sai đã xuất hiện hai bên của Kiều Nguyệt Nga, cùng lúc bổ đao vào nàng.

Nàng không cách nào tránh né, nhanh chóng triệu hồi Quang Minh thần kiếm ra đón đỡ.

"Ngu dốt" - Thanh niên quạt đen cười lạnh, hắn đang mong đợi để thu hồn nàng vào trong phiến của hắn. Hắn quả thực thiếu một lô đỉnh như nàng.

BÙM

Hai thanh đao chém xuống đã bị thần kiếm của nàng cùng lúc đỡ được.

Nàng nhanh chóng hất văng ra, lực đạo hoàng kim bắn tới làm cho hai tên quỷ sai bị thiêu đốt không ngừng.

Sau đó nàng lại cuối thấp người, một kiếm chém từ trái qua phải, thân thể xoay thành một vòng tròn, hai tên quỷ sai khi chạm phải kiếm của nàng lập tức bị phân ra làm hai, sau đó tiêu tán trong không khí.

"Đội màu trắng cố lên. Tiểu Nga nhi cố lên" - Phú Quốc mừng rỡ càng đứng lên hò hét cỗ vũ cho nàng.

Tên thanh niên kia giật mình nhìn một màn này, hai tên quỷ sai tuy chỉ là phàm phẩm quỷ sai, cũng không phải là linh quỷ nhưng dù gì đã có cấp bậc luyện khí kỳ tầng bốn, vốn là phải dư sức giết nàng mới đúng chứ.

Ngay lập tức hắn hừ lạnh:

"Thì ra là tu sĩ tu luyện quang minh. Ánh sáng mặt trời là khắc tinh của ma quỷ, thanh kiếm kia chắc chắn không phải là đồ tầm thường. Lần này có lời rồi"

Hắn không hề sợ hãi mà từ trong miệng lôi ra một thanh kiếm đẫm máu, chính là Huyết Ma kiếm, một thanh thượng phẩm pháp khí mà hắn được Huyết Ma trưởng lão cấp cho trong một lần làm nhiệm vụ.

Thanh huyết kiếm này đã từng lấy đầu một tu sĩ trúc cơ tầng một. Tuy trong tràng chiến đấu lúc đó hắn có nhiều sự trợ giúp nhưng quả thật dùng máu tu sĩ trúc cơ tế luyện càng làm cho thanh kiếm này thêm phần sức mạnh.

Mùi máu tanh toả ra bốn phía, làm những tên ma tu khác phải kiếp vía lùi xa ra. Bọn họ đều phát ra nghị luận:

"Thì ra là Huyết Ma tông, Lãnh Huyết công tử"

"Thiếu nữ kia lần này chết chắc rồi, Huyết Ma thần kiếm đã xuất ra, không thấy huyết tinh không dừng lại"

"Chúng ta nên trốn xa xa một chút, chứ không thì lại bị vạ lây"

Khi thanh kiếm đỏ như máu kia được tế ra thì những tên tu sĩ không kịp lùi ra xa lập tức bị nổ tung, huyết nhục từ trong thân thể hướng về thanh kiếm đó thành một đoàn huyết khí.

Phú Quốc không kỳ lạ gì cái quạt đen kia, hắn đã gặp vô số tên ma tu rồi, cái quạt thu hồn kia chẳng qua chỉ là hàng lởm trong mắt hắn. Nhưng thanh kiếm lại có chút tà dị.

Hắn kinh nghi hỏi:

"Gã này lúc chiến đấu còn chơi ảo thuật sao? Nuốt kiếm? Lại còn hút máu. "

Mèo Lụa ngáp một cái nói:

"Dù gì thì là vũ khí thượng phẩm, nhưng kiếm mà đi dấu trong bụng, lấy ra thôi đã thấy thốn rồi."

"Người ta muốn giấu đâu mà không được, quan trọng là nó có nghề, ta thích ta để lỗ đ*t còn được" - Phú Quốc phản bác.

"Vô sỉ, ta cào chết ngươi"

Kiều Nguyệt Nga nhìn một màn này thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Tu vi của tên này không ra gì đối với nàng nhưng bây giờ thực lực của nàng rõ ràng là yếu hơn hắn. Nàng vừa quay đầu lại thì thấy hai con hàng kia lại đang cãi nhau chí choé thì cảm thấy bó tay, khẽ lắc đầu rồi không thèm nhìn về hướng đó nữa.

Mồ hôi trên người nàng đổ ra như tắm, môi đỏ của nàng đã bị nàng cắn đến chảy máu, tất cả là vì đang chống lại áp lực từ thanh huyết kiếm kia. Đừng nhìn nàng một kiếm chém hai quỷ sai kia dễ dàng mà khinh thường tên này, một chiêu kia nàng xuất ra đã vận dụng lực lượng quanh minh chuyên khắc chế tà ma ngoại đạo, lại ra chiêu xuất kỳ bất ý nên mới thành công diệt sát cả hai.

Nhưng thanh kiếm đẫm máu kia làm cho nàng run rẩy cả người, máu huyết nhộn nhạo cả lên, nàng cảm giác được nếu nàng không cố gắng ngạnh kháng thì máu trong người nàng sẽ phá tung thân thể nàng để bay về phía thanh kiếm kia.

"Ghê tởm, ta có chết nhất định phải lôi ngươi theo" - Nàng cắn môi, hai mắt quyết liệt nhìn chắm chằm vào tên ma quỷ trước mặt.

Ánh sáng Quang Minh không bao giờ chịu thua trước tà ma ngoại đạo. Cho dù thế nào thì nàng không thể lùi bước, niềm tin mãnh liệt chống đối với ma đạo như cho nàng thêm sức mạnh. Nàng đã quyết định đồng quy vu tận với gã này.

Nàng khẽ quay đầu nhìn Phú Quốc, nhớ lại hắn luôn chiếm tiện nghi của mình, tình thế này mà lại bình chân như vại không hề có ý định ra tay. Nàng không nhìn được tu vi hay linh khí dao động trên người hắn nhưng nàng biết khả năng là hắn rất mạnh.

"Hắn thế mà nhìn ta chết sao. Cái tên này"

Nàng mím chặt môi, một lần nữa khẽ nhìn qua hướng bên kia.

Lần này nàng lại thấy tên tiện nghi chưởng môn của mình thế mà lại đang hưng phấn reo hò, trên hai tay còn đeo một cái găng tay cổ quái.

"Quái lạ, tại sao tên kia lại không có phản ứng gì? Là do hắn đứng quá xa sao?"

Đây là suy nghĩ của nàng và Lãnh Huyết công tử.

Chỉ thoáng nghĩ vậy, hắn liền một bước thi triển Huyết vũ thuật, thân thể hắn đột nhiên xuất hiện phía trên đầu nàng, một tay hắn chém xuống, thanh kiếm đỏ thẫm như phình to ra, tạo thành hư ảnh một thanh kiếm làm từ máu chém tiến về phía đầu nàng.

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.