Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 103: Dò La Tin Tức

Tiểu thuyết gốc · 1697 chữ

Chương 103: Dò La Tin Tức

Sáng hôm sau... (Tức thứ ba)

Hoàng Vĩ lết cái thân tàn ma dại của mình lên giảng đường, khuôn mặt đờ đẫn vì thiếu ngủ.

Chả là khuya hôm qua sau khi nhận lời giúp đỡ cho oan hồn hai vợ chồng Lâm và Phương, đến khi họ rời đi rồi thì Hoàng Vĩ cũng chẳng thể ngủ thêm được một chút nào nữa nên mới nằm trằn trọc cả đêm.

Đã vậy, hệ thống còn giao cho hắn một cái nhiệm vụ với phần thưởng còn bèo hơn nhiều so với nhiệm vụ lần trước. Được cái là nhận thêm hai kĩ năng mới nghe có vẻ khá bá, mỗi tội Hoàng Vĩ không có ý định trở thành thầy trừ tà nên hai kĩ năng đó cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Vả lại, Hoàng Vĩ không nghĩ mình sẽ xui tới nỗi sau này lại đụng thêm vài vụ liên quan tới tâm linh nữa!

Thật ra Hoàng Vĩ có nghĩ như thế nào thì cũng bằng thừa. Bởi vì số phận của hắn sẽ như thế nào đều do một tay thằng tác giả sắp đặt. Cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắt, tùy vào tâm trạng buồn vui của lão ta!

Vừa nhác thấy cái bản mặt của Hoàng Vĩ bước vào lớp Thanh đã reo lên:

"A, gấu trúc kìa!"

Nghe vậy, Sơn đứng bên cạnh liền phá lên cười:

"Bộ tối qua mày thức khuya 'thẩm du' hay gì vậy?"

Hoàng Vĩ càu nhàu:

"Dẹp mày đi, mỗi lần gặp là mày lại mở mồm xỉa xói bố!"

"Làm gì căng, vui vẻ thôi mà!"

"Vui vẻ cái quần què, tao đang bực mình đấy!"

"Thôi thôi, mới sáng sớm hãi người đừng có gây gổ với nhau!" Thanh nhảy vào can ngăn.

"Mới sáng sớm mà hăng quá nhỉ nhà vô địch?!" Một giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau.

Hoàng Vĩ quay đầu lại, hoá ra chủ nhân giọng nói kia là một cậu sinh viên khác cũng tầm tuổi hắn, cậu ta đeo một chiếc kính cận nhìn trông có vẻ là hàng xịn càng làm nổi bật vẻ điển trai vốn có của mình.

"Ô, xin chào quý ngài hạng hai! Hôm nay ăn trúng cái gì mà lại sáng đây chào hỏi tụi này vậy?" Sơn giở giọng châm chọc.

"Lần sau ai hạng hai thì chưa biết đâu!" Tên đeo kính hừ một tiếng.

Gã đeo kính này tên là Bình, một nam sinh viên cùng khoá với đám Hoàng Vĩ. Là một cậu ấm thứ thiệt khi gia đình sở hữu khối lượng tài sản lớn bậc nhất Sài Thành chỉ sau mỗi nhà họ Hoàng - gia tộc Hoàng Vĩ.

Lý do Bình cay cú Hoàng Vĩ là vì trước đây, trong một cuộc thi thiết kế banner do trường tổ chức, lúc đó cả Hoàng Vĩ lẫn Bình đều tham gia. Kết quả Hoàng Vĩ đứng thứ nhất, còn Bình ngậm ngùi đón nhận vị trí thứ hai.

Từ đó Bình ấm ức lắm, gã luôn chờ sẽ có ngày phục thù.

"Cứ đợi đấy!" Nói xong Bình quay người bỏ đi một mạch.

Sơn nhún vai, tỏ vẻ thất vọng:

"Gì vậy, chỉ có thế thôi à?"

"Ông thôi đi, bộ chọc người ta vui lắm hả?" Thanh nói, cô vung tay đánh một cái bốp lên đầu Sơn làm thằng này nhăn nhó rên đau.

[ Bạn của anh thú vị thật nhỉ? ]

Hắc Linh xuất hiện sau lưng Hoàng Vĩ.

[ Tất nhiên, họ là một trong số ít những người mà anh có thể tin tưởng đấy! Bình thì hơi có máu ăn thua tí thôi chứ cái tâm tốt lắm, thằng này chuyên đi làm từ thiện giấu tên mà! ]

Sở dĩ Hoàng Vĩ biết chuyện này là do một lần vô tình nghe lén được Bình đang nói chuyện trong nhà vệ sinh. Kể từ đó Hoàng Vĩ cũng không còn ác cảm với Bình nữa.

[ Mà nè, đã nói bao nhiêu lần là nhóc đừng có đột ngột xuất hiện như thế này nữa. Mặc dù không có ai thấy nhưng nó vẫn kì kì sao ấy! ]

[ Kì là kì như nào? ]

[ Uầy, thôi bỏ đi, dù sao có nói thì nhóc cũng có thèm hiểu đâu. ]

"Ê, hay là tối nay mình qua nhà Vĩ nhậu đi!" Thanh đề nghị.

"Hợp lý!" Sơn tán thành.

"Ơ kìa, tụi bây không định hỏi ý kiến tao đây luôn à?"

"Thế rốt cuộc là có được hay không?" Thanh vặn hỏi.

".... Được!"

"Đấy, vậy có hỏi cũng bằng thừa!"

Rõ khổ, một cái miệng của Hoàng Vĩ không thể cãi lại hai cái mồm rồi, nhất là khi trong hai cái mồm đó có một cái là phụ nữ.

...

Tới tối, tại phòng trọ Hoàng Vĩ.

"Làm phiền chủ nhà rồi!"

Sơn và Thanh đồng thanh nói rồi cởi giày bước vào trong. Sơn khệ nệ bê một thùng bia lớn còn Thanh là một bịch ni-long mồi nhậu.

Sơn đặt thùng bia xuống, miệng bình phẩm:

"Chà, không biết chừng này uống đủ không ta? Chắc phải mua thêm rồi!"

"Hai đứa chúng mày nhắm uống hết cái thùng bia này đi rồi hẵng tính tới việc mua thêm." Hoàng Vĩ lắc đầu ngán ngẫm.

Sơn xì một tiếng:

"Khỏi lo đi ông tướng, uống là tụi tao chứ mày thì có bao nhiêu lắm đâu hả ông trùm diệt mồi?!"

Đừng nhìn hai đứa này mà tưởng bọn nó hiền, Sơn và Thanh chính xác là dân ăn nhậu hàng thật thứ thiệt. Tửu lượng của bọn nó rất là cao, trong khi Hoàng Vĩ... uống tới lon bia thứ ba đã xụi lơ rồi! Hầu hết thời gian trong buổi nhậu Hoàng Vĩ chỉ cặm cụi ăn chứ uống chẳng có bao nhiêu bia, vì vậy nên mới có cái danh "Ông trùm diệt mồi".

Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ thì mọi chuyện đã khác. Nhờ những buổi rèn luyện không ngừng nghỉ ở thế giới Ma Pháp, lại nhờ đống nước thuốc cực mắc tiền - tiền của ai thì éo nói - tẩm bổ, Hoàng Vĩ tự tin có thể uống hết cả thùng bia này mà không say.

"Rồi, khui bia ra. Một hai ba, dô!!!"

Cụng ba lon bia vào nhau, ba người vừa ăn uống vừa chuyện trò, chốc chốc lại phá lên cười. Bầu không khí vui vẻ thoải mái này chính là thứ mà Hoàng Vĩ muốn, ở đây hắn có thể xả hết mọi tâm tư trong lòng ra, bởi vì một khi đã say hơi men rồi nghe cái gì vào thì tới sáng mai cũng quên sạch bách!

Khi Hoàng Vĩ khui nắp lon bia thứ ba mà mặt vẫn rất tỉnh và đẹp trai chẳng có lấy một chút đỏ thì hai đứa kia kinh ngạc lắm. Sơn kêu lên:

"Mới có mấy ngày không gặp mà sao tửu lượng của mày lên đô quá vậy Vĩ? Có bí quyết gì không chỉ anh em nghe chơi cái!"

Hoàng Vĩ bụm miệng cười:

"Ai chứ hai đứa bây thì khỏi đi, tụi mày uống bia như uống nước lọc vậy thì cần gì bí quyết nữa."

Thanh nhảy vào:

"Ông làm như tụi tui là con sâu rượu không biết say vậy!"

"Ờ thì đúng mà!" Hoàng Vĩ chốt câu cuối.

Vì hắn nói quá có lý nên không ai cãi lại được, đành phải ậm ừ rồi lái sang chuyện khác.

Khi đã ngà ngà say rồi thì lúc này Hoàng Vĩ mới nói:

"Nè, hai đứa mày có biết giám đốc của công ty xây dựng Vạn Phát không?"

Đã hứa với Lâm và Phương cũng như nhận nhiệm vụ từ hệ thống, Hoàng Vĩ muốn giải quyết cho thật nhanh chuyện này.

Ba mẹ của Sơn và Thanh đều thuộc tầng lớp trung lưu, mối quan hệ chắc cũng có không ít. Biết đâu mấy đứa này sẽ có chút thông tin gì đó quan trọng thì sao!

Sơn khó hiểu nhìn hắn:

"Mày hỏi để làm gì, muốn xin vào đó làm hả?"

"À... ờ, cũng không hẳn!"

"Tưởng mày muốn xin vào làm chớ, nếu được thì tao nhờ ba tao sắp xếp cho một chân."

'Vậy cũng được luôn?'

Mặc dù đã ngờ ngợ từ trước nhưng không ngờ mạng lưới quan hệ của gia đình thằng Sơn khủng tới như vậy. Nói cái là làm được liền thiệt luôn!!!

"Được vậy thì tốt, mày nhờ ba mày giúp tao đi!"

Cơ hội tốt như thế này mà không nắm lấy thì phí, tự mình điều tra sẽ tốt hơn.

Sơn làm ra tín hiệu ok bằng tay.

"À mà trước đó tao muốn hỏi cái này, ông giám đốc đó là người như thế nào? Tính tình có tốt không?"

Phải, Hoàng Vĩ phải làm cho rõ ràng trước. Liệu Trần Chí Hùng có thật sự là một tên dâm ô thô tục, lạm dụng chức quyền giống như những gì Lâm và Phương nói hay không. Hay đó chỉ là những lời buộc tội vô căn cứ hòng muốn hại chết ông ta.

Hoàng Vĩ không muốn làm hại người vô tội.

Nhưng có lẽ lão Hùng này chẳng hề vô tội một chút nào.

Theo lời kể của Sơn - Thanh đôi khi cũng chêm vào một hai câu - thì Trần Chí Hùng là một tên thối nát tới tận xương tủy, không chỉ quấy rối nhân viên nữ mà còn tống tiền họ, đối xử thậm tệ với nhân viên nam mà gã còn làm ra nhiều chuyện dơ bẩn hơn đến nỗi Sơn cũng phải làm ra cái bản mặt ghét bỏ - thứ biểu cảm ít thấy trên mặt thằng này - mỗi khi nhắc đến.

"Thôi, không nói nữa. Càng nhắc tới lão thì đồ ăn với bia cũng không ngon nữa!"

Sơn nói xong liền đưa lon bia lên miệng làm một hớp.

Bữa nhậu cứ thế diễn ra tới tận khuya.

Hết chương 103

Bạn đang đọc Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat • Vô Hạn Kĩ Năng (Remake) sáng tác bởi TKHMaster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TKHMaster
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.