Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện về Nguyễn Phàm

Tiểu thuyết gốc · 1266 chữ

Hai người rất thân thiết như hai anh em vậy, cả hai đều rất vui vẻ uống, khuôn mặt cả hai đỏ bừng vì say rượu.

"Thôi mày uống đi…..tao đi ngủ".

Nguyễn Thành đứng lên, định nằm lên giường nhưng lảo đảo ngã xuống.

Nguyễn Phàm ánh mắt nửa tỉnh nửa mê, nhìn vậy cười ha hả, sau đó hắn nhíu mày lại, tựa như đang nghĩ gì đó, nước mắt hắn lặng lẽ chảy xuống từng giọt.

Đến khi Nguyễn Thành đứng lên lần nữa, đã thấy hai hàng lệ xuống má Nguyễn Phàm, Nguyễn Thành vội tiến lại hỏi:"Có chuyện gì hả?".

Nguyễn Phàm chỉ hơi lắc đầu, định tiếp tục rót rượu nhưng bàn tay hơi run run, chai rượu rớt xuống sàn nhà vỡ tan tành.

Nguyễn Thành vội vàng hỏi có chuyện gì không? Lúc này hắn mới hơi hồi tưởng lại rồi nói:"Tao kể chuyện nhà tao, mày đừng nói với ai nhé, đặc biệt là thằng Kiệt".

"Ừ, mày kể đi, tao hứa không nói với ai!".

"Mày nghĩ rằng các đệ tử đại gia tộc rất sung sướng phải không?". Nguyễn Phàm chợt hỏi.

Nguyễn Thành hơi suy tư rồi lắc đầu nói:"Không".

Nguyễn Phàm hơi ngạc nhiên híp mắt nhìn kỹ thanh niên trước mặt, đến lúc này hắn mới phát hiện thanh niên này có gì đó đặc biệt hơn người chứ không hẳn là tầm thường.

Nguyễn Thành cười cười nói:"Tao không biết mày phải chịu áp lực gì nhưng có một câu nói rất có đạo lý, muốn đeo vương miện phải chịu được áp lực của nó".

"Ở đâu cũng vậy thôi, bất cứ người nào cũng không thoát khỏi".

Nguyễn Phàm liếc mắt thật sâu nhìn Nguyễn Thành rồi nói:"Không nghĩ tới mày cũng biết đạo lý này, mày nói rất đúng, con người làm sao có thể chân chính vô lo vô nghĩ? Làm sao có thể tiêu dao tự tại? Giống như mày vậy, mày cũng có áp lực từ cuộc sống, từ việc làm sau khi ra trường, từ việc kiếm sống nhưng ít nhất mày không cần lo nghĩ quá nhiều".

"Còn đám đệ tử thế gia như tao? Vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng? Ha ha, chỉ là lừa mình dối người mà thôi, mày đừng nghĩ tao vừa sinh ra đã phong quanh vô hạn, tương lai đã xác định là người trên người, là đỉnh phong của thế giới, sai, hoàn toàn sai!".

Không đợi Nguyễn Thành dò hỏi hắn đã nói tiếp:"Từ nhỏ tao đã tiếp nhận giáo dục khắc nghiệt vì mục đích kế thừa gia tộc, từ nhỏ mày đã được chơi đùa thoả thích còn tao phải học từ chính trị tới xã hội, từ năm cấp 2 đã học chương trình cấp 3, mày nghĩ tao hàng đêm chơi gái là sa đoạ ư? Sai, định nghĩa sa đoạ mắt của họ là bỏ bê học tập hay năng lực quản lý gia tộc, xử lý sự việc không được, nói cách khác chỉ cần tao xử lý đúng chuẩn mực sự vụ của gia tộc, thể hiện ra năng lực ưu việt thì mới là bình thường, chơi gái là chuyện quá bình thường, nam nhân trong các đại gia tộc ai chẳng bao nuôi vài nữ nhân bên ngoài? Chơi đùa thì chơi đùa miễn đừng ảnh hưởng chính sự là được".

"Đây là luật ngầm trong các đại gia tộc, mày không chơi gái bên ngoài mới là không bình thường, đừng cố thể hiện sự lập dị như hô hào khẩu hiệu bình đẳng gì đó, đơn giản là vô ích mà thôi, còn nữ nhân trong đại gia tộc thì dùng để thông gia nên học được cách quản lý nội vụ, có điều nữ nhân từ tam đại gia tộc thì dễ thở hơn nhiều, thoải mái không ít, nhưng nam nhân đặc biệt là được xác định kế thừa gia tộc như tao thì rất mệt mỏi…. Mãi đến khi lên làm sinh viên tao mới thấy nhẹ nhõm, hồi tưởng lại quá trình huấn luyện tao từ nhỏ….. haizzz có lẽ đây là lý do mà tao chơi đùa bên ngoài nhiều chăng?".

Nguyễn Phàm bình tĩnh nói, trong ánh mắt toát lên sự cô đơn.

Có một điều hắn không nói, hắn còn nghĩ đến một chuyện, đó là mẹ của hắn- Bạch Y Vân, đêm hôm đó nàng khóc.

Khóc rất nhiều, rất đau đớn cùng thương tâm.

Trong miệng nàng lẩm bẩm gì đó Nguyễn Thành chỉ nghe được hai chữ:"......Con ta…..".

Hai chữ này khiến Nguyễn Phàm âm thầm nhíu mày, không hiểu mẹ hắn nói cái gì?

Đó là lần đầu tiên hắn gặp được cảnh mẹ hắn khóc, chuyện này đã thành một khúc mắc trong lòng hắn, sau này mặc kệ hắn dò hỏi thế nào nàng cũng không trả lời, dường như đang trốn tránh điều gì vậy.

Trong lòng hắn rất đau đớn, mẹ hắn từ nhỏ đã chăm sóc, lo lắng cho hắn từng chút một, nhìn nàng khóc như vậy hắn chạnh lòng không thôi.

Đêm nay vì uống quá nhiều, không biết thế nào lại chợt nghĩ tới cảnh hôm đó, nước mắt của hắn mới chảy xuống.

Vừa nãy hắn có xúc động kể ra với Nguyễn Thành, không biết vì sao đối với người anh em dáng vẻ bình thường này hắn lại rất có hảo cảm, coi lầnh em tốt để đối xử.

Nhưng hắn kiềm lòng được, rất đơn giản chuyện này hắn không dám nói với ai, ngay cả ba hắn cũng vậy, sau hôm đó hắn dò hỏi thì Bạch Y Vân dặn dò hắn không được nói chuyện này với ai ngay cả ba hắn.

Nguyễn Thành cũng không biết đêm đó hắn bỏ lỡ một chuyện, nếu biết chuyện này sớm hơn thì tương lai hắn cũng không sẽ chán nản khi nghĩ tới ngày hôm đó.

Nguyễn Thành mỉm cười vỗ vỗ vai Nguyễn Phàm, nói:"Đừng buồn, có mất thì có được, có được thì có mất, đây là quy luật thiên địa không ai tránh khỏi, chính vì từ nhỏ mày được dạy dỗ nghiêm khắc nên mày mới tốt hơn, mới được như hôm nay, không phải sao?".

Nguyễn Phàm khẽ gật đầu, nói tiếp:"Còn một ít đệ tử sa đoạ, không năng lực, không chịu học hành, không chịu làm việc, chỉ biết ăn chơi thì gia tộc sẽ bỏ mặc kẻ đó, cho một số tiền rồi đuổi ra ngoài, trong gia phả sẽ không gạch tên nhưng tương lai đừng nghĩ lấy một đồng của gia tộc".

Nguyễn Thành gật đầu, chuyện này rất bình thường, một ít phế vật đáng được như vậy.

Nguyễn Phàm cười cười, đứng lên dọn dẹp mảnh vỡ chai rượu.

Sau đêm hôm đó quan hệ hai người tăng tiến không ít, coi như anh em tốt.

Vậy mà hôm nay hắn chuẩn bị công lược vợ của bạn thân!

Nữ nhân là động vật cảm tính, hắn tự tin với "tình cảm" cực kỳ "chân thành" của mình sẽ cua được nàng.

Nhưng từ sâu trong đáy lòng hắn ẩn ẩn cảm giác chuyện này không dễ như vậy, vì sao ròng rã 1 năm hai người không chia tay?

Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, dù cho hắn thừa lúc hai người giận dỗi mà vào cũng chưa chắc thành công.

Nguyễn Thành vừa suy nghĩ, bước chân đã lên tới tầng 5.

Bạn đang đọc Ta Mở Hậu Cung Tại Đô Thị sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.