Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc Sinh Nhật (2)

Tiểu thuyết gốc · 1350 chữ

Nguyễn Thành, Nguyễn Phàm cùng Lục Kiệt cùng tiến vào, sau khi bảo vệ kiểm tra kỹ thư mời mới cho đi.

Lúc này trong bữa tiệc đã có hàng chục thanh niên nam nữ ngồi tụm lại với nhau.

Xung quanh hơi loé lên màu vàng óng, đúng, đều là vàng thật, những bức tường cùng đèn trang trí đều làm bằng vàng, chỉ có sàn nhà mới làm bằng chất liệu thường nhưng cũng lấp lánh tinh quang, chi phí xây dựng chắc chắn không rẻ.

Giữa trung tâm đám nam nữ đang cười nói, một thiếu nữ khoảng 18 tuổi mặc váy dài màu lam kéo tới gót chân, bộ ngực được che kín đáo chỉ hơi lộ ra phần xương quai xanh mê người.

Nàng là Tần Như Thủy, cháu ruột của Tần Vũ.

Tần Như Thủy rất xinh đẹp nhưng hơi gầy, nàng cao 1m75, vóc người thon gọn, đeo dây chuyền lấp lánh , hai má hơi phiếm hồng, tóc dài truyền thống, gương mặt thanh tú mang hơi hướng thiếu nữ non nớt, nói cười vui vẻ.

Nàng là chủ nhân của bữa tiệc này nên đương nhiên là trung tâm của mọi người.

Hôm nay phần đông người nàng mời là đồng học nhưng phải ở tầng lớp thượng lưu, còn đồng học nghèo? Rất xin lỗi, hẹn bạn khi khác đi.

Đây là thực tế, rất tàn khốc nhưng cũng rất bình thường, tài nguyên luôn chảy về thượng tầng, tầng chót chỉ có thể ăn canh húp cháo còn sót lại.

Ở đâu cũng vậy, hai chữ công bằng chỉ lừa gạt con nít hay những thanh niên vừa bước vào đời mà thôi.

Nguyễn Thành âm thầm đánh giá, dựa theo thang điểm 10 của hắn nàng khoảng 95 điểm, có thể coi là mỹ nhân khó gặp rồi.

90 điểm hắn mới coi là mỹ nhân, dưới 90 điểm chỉ có thể coi là thanh tú, dễ nhìn mà thôi.

Nguyễn Phàm là dòng chính Nguyễn gia đương nhiên phải tiến lên chào hỏi, Lục Kiệt hơi kém một tý nhưng Lục gia cũng là Nhị lưu gia tộc nên cũng chào hỏi bình thường.

Còn hắn? Ha ha.

Nguyễn Thành đứng phía sau hai người, đợi hai người giới thiệu xong hắn mới tiến lên chào hỏi.

Tần Như Thủy thoáng kinh ngạc, thầm nghĩ tại sao một thanh niên bình thường như Nguyễn Thành có thể trà trộn vào đây.

Nhưng không sao, lấy tầm mắt cùng độ cao của nàng không cần tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, ánh mắt nàng thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc rồi biến mất, thay bằng biểu lộ mỉm cười vươn tay bắt tay hắn, cười nói:"Xin chào bạn, rất hân hạnh vì bạn đã dự tiệc sinh nhật của mình".

Nguyễn Thành cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới giáo dưỡng của nàng tốt như vậy, hắn cũng thoáng cảm nhận được làn da tay tinh tế mịn màn không tỳ vết của nàng, tựa như tay của trẻ em vậy, rất muốn sờ sờ vài cái.

Nhưng làm vậy rất mất mặt, rất nhanh hắn thu tay lại, Nguyễn Phàm cũng không nói gì thêm, 3 người cùng trở lại chỗ ngồi cách đó không xa.

Đây là bữa tiệc đứng, lát nữa mới có một màn khiêu vũ.

Nguyễn Phàm bưng ly rượu đỏ, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía Tần Như Thủy, không nói lời nào.

Trên chữ sắc có đao, đạo lý này hắn rất rõ ràng, thế lực Tần gia bành trướng quá lớn khiến tam đại gia tộc kiêng kỵ không thôi nhưng hiện không thích hợp trở mặt.

Tần Như Thủy tuy xinh đẹp nhưng liên lụy lợi ích quá nhiều quá nhiều, hắn là dòng chính Nguyễn gia, tất nhiên không muốn đụng vào nàng.

Hiểu được đạo lý nhưng biết dùng hay không là chuyện khác, mỹ nhân đẹp nhưng cũng phải có mệnh hưởng mới được.

Chưa kể vị tuyệt thế mỹ nhân Tần Vũ kia…..

Trong này nước quá sâu, hắn không muốn nhúng vào.

Lấy thân phận của hắn, hắn có thể cưới một đại mỹ nữ hay gì cũng được nhưng không được làm trái ý gia tộc, đây là giác ngộ của người trong gia tộc.

Hưởng thụ lợi ích gia tộc đương nhiên cũng phải hồi báo, hoặc ít nhất không thể tổn hại lợi ích gia tộc, nếu không có giác ngộ này gia tộc truyền thừa đã sụp đổ từ lâu, làm sao có thể kéo dài đến tận hôm nay?

Có lúc có thể tùy tiện, có lúc cần phải nghiêm túc.

Lục Kiệt cũng im lặng, hắn biết Tần gia nước quá sâu nên không động tâm tư gì với Tần Như Thủy.

Hai người đều là tinh anh trong gia tộc, cả hai nhìn nhau, đều mỉm cười một cách thâm thúy.

Nguyễn Thành buồn bực nhìn hai người, hắn không ở trong đó nên không hiểu, đành buồn bực nói:"Có gì đáng cười thế?".

Nguyễn Phàm khẽ lắc đầu nhỏ giọng nói:"Tần Như Thủy là một đoá hoa hồng có gai, đương nhiên chỉ có nàng thì không đáng sợ, quan trọng là cô ruột của nàng, trong Tần gia người toàn quyền làm chủ là vị cô ruột này, muốn lấy nàng? Rất rất khó".

Lục Kiệt cũng khẽ thở dài nói:"Hồng nhan bạc phận a, lấy tính cách vị kia thì Tần Như Thủy rất khó….thôi không nói nhiều vấn đề này".

Dứt lời, hắn khẽ nhếch miệng cười nói:"Tý nữa có một trò hay, các ngươi cứ chờ xem".

Nguyễn Phàm kinh ngạc nhìn Lục Kiệt, khẽ chau mày nói:"Trò hay?.....sẽ không phải là một màn….. Có thể lắm, tên Trương Phong kia cũng là dòng chính đại gia tộc".

Thấy Nguyễn Thành ngơ ngác không hiểu, Nguyễn Phàm đành giải thích:"Trương Phong là đệ tử tinh anh của dòng chính Trương gia, cũng khá có danh tiếng trong học viện, hắn ta theo đuổi Tần Như Thủy đã lâu, nàng chưa đáp ứng hắn nhưng cũng mập mờ, mối quan hệ của hai người từ lâu đã không còn là bí mật, Tần gia cũng không ngăn cản, tý nữa rất có thể Trương Phong thỉnh cầu nàng làm bạn gái hắn".

Nguyễn Thành khẽ gật đầu, nghĩ thầm hoa vô chủ quá ít, xem ra con đường cướp vợ bạn phải đi thôi.

Nghĩ đến đây hắn cười khổ trong lòng, vì sao mình không chấp nhânn cuộc sống bình thường?

Trần Thanh Ngọc là dòng chính Trần gia, muốn cướp đi nàng từ tay Nguyễn Phàm buộc phải lăn lôn vũng nước đục này.

Tam đại gia tộc, Tần Vũ,Tần gia, Nguyễn Phàm, Nguyễn gia……

Không biết tương lai thứ gì sẽ chờ hắn, dù biết là rất khó nhưng hắn sẽ không từ bỏ.

Một thứ gọi là dã tâm nhen nhóm trong lòng hắn, lấn áp hoàn toàn lý trí cùng tư tưởng tam quan được giáo dục từ nhỏ đang chậm rãi sinh sôi…..

Con đường này rất rất khó đi, hơi không cẩn thận một tý là tử vong.

Nhưng hắn chỉ có một cái mạng, chết thì sao đây?

Nếu thành công vậy kiếm lớn, sống không uổng, thất bại thì tử vong mà thôi, không có gì đến tiếc.

Ánh mắt hắn lấp loé trong lòng quyết tâm càng kiên định hơn.

Phía ngoài liên tục có người tiến vào, Tần Như Thủy đương nhiên phải lên chào hỏi, bữa tiệc này đa phần là người của các gia tộc nhị lưu cùng tam lưu, đều là bậc cha chú nên nàng phải cẩn thận tiếp đón.

Hồi lâu sau, nhìn thấy quý khách đã đông đủ, Tần Như Thủy mỉm cười rực rỡ, bên cạnh là ba mẹ nàng ăn mặc chỉnh chu mỉm cười.

Ba nàng là Ngô Hạo, hắn đã hơn 40 tuổi, gương mặt bảo dưỡng rất tốt không có nếp nhăn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

Bạn đang đọc Ta Mở Hậu Cung Tại Đô Thị sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 436

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.