Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng tiên mưu đoạt Xích Viêm

Phiên bản Dịch · 4050 chữ

Dường như bị câu nói của Trương Chí Lương chọc giận, những đốm lửa đang chiến đấu với các vị tiên quân lập tức bùng cháy kịch liệt hơn. Và đồng thời, chúng dùng sức mạnh từ đối phương làm nguyên liệu để cháy mãi không thôi, cứ như giòi trong xương vậy, khó mà trừ khử.

Cho dù Trương Chí Lương có liên tục phát động trận pháp, liên tục chuyển dời vị trí của năm vị tiên quân thì ông ta cũng chỉ có thể làm đến mức khiến tốc độ thiêu đốt của những đốm lửa kia chậm lại mà thôi.

“Chư vị đạo hữu, lấy công làm thủ!” Giọng nói của Hồng Hi Tiên Quân chợt vang lên.

Lời này vừa dứt, một ngọn núi chổng ngược bỗng xuất hiện trên đầu của Xích Viêm rồi đè xuống.

Ngọn núi nhỏ như kim châm nhưng lại nặng đến hàng ức quân, khiến cho cả người của Xích Viêm không thể không bị trầm xuống, lửa đỏ quanh người nó cũng không ngừng chớp tắt như bị gió mạnh dập tan. (1 ức = 100 triệu, 1 quân = 30kg)

Sóng xung kích phát ra từ va chạm giữa hai bên quét ra tứ phía, tạo nên những đợt sóng khổng lồ không ngừng liên tục khuếch tán ra khắp Tùng Vân Hải, quét qua Vạn Tiên đảo, khiến cho Thất Thải Lạc Tiên Trận phải lắc lư rung động.

Dưới ngọn núi treo ngược kia, ánh lửa chớp nháy rồi biến mất trong tích tắc, rõ ràng Xích Viêm muốn dùng chiêu cũ để biến đổi vị trí. Nhưng không ngờ, ngay giây sau, thân hình nhếch nhác của nó lại bị ép phải xuất hiện ngay tại vị trí cũ.

Ngoài khoảng không xung quanh, lờ mờ có thể thấy được vô số dãy núi liên miên trập trùng như một lồng giam đang vây nhốt Xích Viêm, khiến nó không thể dịch chuyển được.

Cũng trong lúc này, nó hơi nghiêng đầu dường như đang suy nghĩ cách đối phó.

Sau đó, tất cả mọi người trông thấy ngọn lửa vốn luôn chập chờn quanh người nó nay lại trở nên bất động rồi nhanh chóng rút ngược vào trong cơ thể.

Khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, Xích Viêm đã từ hình dáng con người biến thành một ngọn lửa đỏ sáng chói hừng hực chứa đầy sức mạnh hủy diệt.

Dãy núi đang giam giữ nó bị nhiệt độ kinh người kia thiêu đốt và bắt đầu tan chảy, sụp đổ. Trông thấy Xích Viêm sắp thoát thân, những vị tiên quân khác bèn vội vã công kích đến.

“Nước sông cuồn cuộn mãi không dứt!” Cuộn vải màu bạc như rồng lượn bay xuống, đâm mạnh vào ngọn lửa.

Tuy rằng vừa chạm vào đã bị bốc hơi hoàn toàn, nhưng nước sông Lan Thương vẫn không ngừng tuôn ra như vô cùng vô tận, khiến cho tốc độ thoát khốn của Xích Viêm bị chậm lại nửa nhịp.

“Chết!” Âm thanh non nớt của một đứa trẻ con nhưng lại tràn đầy sát khí vang lên.

Trong nước sông ngập trời, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng màu đỏ pha lẫn màu đen đang lặng lẽ đến gần Xích Viêm.

Nó không hề có khí tức của sự sống, Xích Viêm chỉ có thể phát hiện ra khi nó đã đến sát bên người.

“Thiên Dương?” Lý Phàm đương nhiên không lạ gì con rối màu đỏ thẫm này.

Khác với hình dáng khổng lồ trước kia, hiện giờ, con rối Thiên Dương đã biến về kích cỡ của người bình thường, ngay cả giọng nói cũng giống người chứ không còn mang vẻ máy móc như trước nữa.

Sức nóng kinh người của ngọn lửa đỏ gần như nung chảy toàn bộ những gì ở gần nó. Tuy nhiên, dù cơ thể của Thiên Dương có đang bị huỷ hoại đi chăng nữa, sức chiến đấu của nó lại có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng gì.

Đến nỗi, ngay khi lớp vỏ cứng bị nung tan hoàn toàn thành một đám chất lỏng đậm đặc thì Thiên Dương lại càng như được giải phóng toàn bộ thực lực của bản thân.

“Thiên Dương cả đời…”

“Không thua gì người!"

Khối chất lỏng đậm đặc kia liên tục cuồn cuộn thay đổi hình dạng, vừa như nước lại vừa giống lửa, bao vây lấy ngọn lửa đỏ để cho nó mặc sức thiêu đốt mà không có nửa phần rút lui, nó như muốn dùng chính mình để làm cho ngọn lửa kia bị ô nhiễm.

Ngọn lửa đỏ bị ép đến mức lại phải thu nhỏ đi một phần.

Khi ngọn lửa bị ép phải co cụm lại, những ngọn lửa đang chiến đấu với các vị tiên quân khác cũng bị thu nhỏ theo.

Nhân cơ hội này, bọn họ càng tấn công kịch liệt hơn, bị cả năm vị tiên quân vây công, Xích Viêm ngày càng phải thu nhỏ lại.

Thắng lợi có vẻ như đã gần ngay trước mắt.

Tuy nhiên…

Sau khi bị ép phải thu nhỏ đến cực điểm, chỉ còn là một điểm sáng nhỏ nhoi khiến người khác không thể nhìn rõ, đốm sáng Xích Viêm lại đột ngột chuyển động.

Với tốc độ vượt khỏi tưởng tượng của mọi người, nó vẽ ra một đường sáng đỏ gấp khúc trên bầu trời bao la, bắn xuyên qua khối chất lỏng đậm đặc đỏ sẫm mà Thiên Dương hoá thành, tạo ra một lỗ hổng lớn trên người của y.

Chất lỏng bên trong lỗ hổng kia đã bốc hơi và biến mất hoàn toàn, chất lỏng xung quanh lập tức tràn vào để lấp đầy lỗ hổng kia nhưng vì nhiệt độ quá cao, quá trình khôi phục này mãi vẫn chưa xong được.

Nước sông Lan Thương cùng với ngọn núi treo ngược kia cũng bị Xích Viêm chém ngang thành hai nửa, nước sông cạn kiệt, thân núi vỡ tan, hai tiếng rên rỉ phát ra cùng một lúc.

Hạo Hiên Tiên Quân liên tiếp bắn ra những mũi tên bạc nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp vệt sáng đỏ. Ngược lại, trong quá trình đuổi bắt, những mũi tên đó còn bị đồng hóa và biến thành những vệt sáng màu đỏ khác rồi bắn ra những phương hướng khác nhau.

Bọn chúng liên tục di chuyển qua lại, hoành hành ngang dọc.

Tất cả những gì chắn đường chúng nó đều bị sức mạnh mang tính hủy diệt kia thiêu đốt thành hư vô.

Ánh sáng bạc không ngừng lóe sáng, đó là do Trương Chí Lương đang lợi dụng trận pháp để giúp các vị tiên quân chuyển dời vị trí, chống chọi với đợt tấn công đến từ Xích Viêm. Nhưng cho dù là vậy, chư vị tiên quân vẫn ở thế hạ phong.

Đúng lúc này, Trương Chí Lương lại có động tác khác.

Một cái, hai cái, … , hàng ngàn, trên vạn, ...

Những khối lập phương màu bạc vô cùng vô tận bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, phong toả hoàn toàn không gian chiến đấu giữa Xích Viêm và năm vị tiên quân.

Tuy bọn chúng trông thì có vẻ hỗn loạn không có quy luật nhưng Lý Phàm lại có thể nhận ra, vô vàn trận miện như sao trời kia thật ra đang hư hư thực thực tổ hợp thành một loại trận pháp nào đó.

“Tụ linh!” Trương Chí Lương lạnh lùng cất tiếng.

Ngay sau khi giọng nói của Trương Chí Lương phát ra, một bộ phận trận miện trên vòm trời đồng loạt phát ra ánh sáng màu bạc chói chang, một Tụ Linh Trận lớn siêu cấp được tạo nên từ vô số trận miện chi chít bất ngờ hiện ra.

Tùng Vân Hải cũng chợt nổi gió lớn, tạo nên sóng gió động trời.

Linh khí điên cuồng tụ tập về vùng bị trận miện phong tỏa giúp các vị tiên quân hấp thụ trị thương. Trong giây lát, cả năm vị tiên quân đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

“Băng hàn!"

Trương Chí Lương lại ra tay. Sau hiệu lệnh của ông ta, một bộ phận trận miện phát sáng, nhiệt độ trên bầu trời nhanh chóng bị hạ thấp, những tinh thể băng bắt đầu ngưng kết trên không trung.

Dường như ngay cả đến không khí cũng bị đóng băng, tốc độ chuyển động của vệt sáng đỏ cũng vì thế mà chậm chạp hơn hẳn.

“Trì hoãn!”

Vô số sợi tơ ánh sáng màu bạc nhanh chóng vươn ra từ trận miện rồi quấn lấy vệt sáng màu đỏ kia.

“Sinh diệt!"

“Chôn vùi!"

Từng loại trận pháp được hình thành từ tổ hợp trận miện liên tục được thi triển ra.

Thực lực của Xích Viêm bị hạn chế còn thực lực của các tiên quân thì lại được tăng cường, nếu cứ tiếp tục như vậy, thực lực song phương sẽ trở nên cân bằng.

Vầng thái dương to lớn trên trời cùng với dòng tinh hà màu bạc tạo thành gông xiềng, ngăn chặn liên hệ giữa Xích Viêm với thiên địa.

Còn năm vị Hóa Thần thì lại có thể tùy ý hấp thụ linh khí của Tùng Vân Hải nhằm bù đắp tiêu hao trong chiến đấu.

Mặc cho trong kiếp này, Xích Viêm có cường hãn hơn nhiều so với kiếp trước thì nó chỉ là một tên “đốt lò” mà thôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, việc nó bại trận chỉ là điều sớm muộn sẽ xảy ra.

Ngay khi Lý Phàm cho rằng chiến cuộc sẽ đi theo chiều hướng bên nào chịu đựng được tiêu hao thì sẽ giành được chiến thắng thì thế cục lại biến hoá.

Khi cảm thấy mình sắp rơi vào thế bất lợi, Xích Viêm, từ một điểm sáng, lại biến trở về hình dạng con người.

“Nó định làm gì vậy?”

Không chỉ Lý Phàm mà tất cả những người đang theo dõi đều không hiểu mục đích của Xích Viêm. Nhưng chuyện này lại khiến cho những vị Hóa Thần đang chiến đấu kia phải kinh hãi.

Chỉ thấy, hàng loạt món vũ khí được tạo thành từ lửa bất ngờ xuất hiện xung quanh Xích Viêm.

Đao, thương, kiếm, kích, búa, riều, câu, xiên,…

Xích Viêm lắc nhẹ người, sau đó, bỗng có từng “Xích Viêm” khác hiện ra cạnh bên những vũ khí ấy.

Trong giây phút đó, dù trên trời hay dưới đất, tất cả mọi vật đều im lặng đến lạ lùng.

Tổng cộng có mười tám “Xích Viêm” tách ra cùng công kích năm vị tiên quân.

Chúng tiên trên Vạn Tiên đảo cũng ồn ào bàn tán: “Chẳng lẽ đây là thuật phân thân?”

“Một Xích Viêm đã khó đối phó rồi, một lúc xuất hiện đến mười tám vị… làm sao mà đánh? Đây khác gì cục diện tất bại đâu cơ chứ?"

“Ta thấy chưa chắc, số phân thân này vẫn có điểm khác biệt với Xích Viêm chân chính đấy.”

“Nhưng dù vậy thì số lượng cũng quá nhiều rồi! Vả lại, ngươi nhìn xem, vũ khí Xích Viêm đang dùng không phải chỉ để làm cảnh. Chiêu chiêu đoạt mạng, thế công mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều.”

Mọi người tranh luận với nhau, trong đó, có một số người cảm thấy bất an nên thử tìm cách ly khai thông qua truyền tống trận.

Thế nhưng, tất cả bọn họ đều kinh hãi phát hiện ra truyền tống trận đã mất đi tác dụng.

Sự hoảng loạn bắt đầu lan truyền trong phạm vi nhỏ, có vài người muốn tự mình bay khỏi Tùng Vân Hải.

Song, cũng có rất nhiều tu sĩ vững tin rằng các vị tiên quân sẽ không bại trận, vẫn tập trung lực chú ý quan sát cuộc chiến kinh thế này.

Mới đầu, đối mặt với công kích của mười tám phân thân Xích Viêm, năm vị tu sĩ Hoá Thần có hơi luống cuống và bỡ ngỡ, ai nấy đều bị thương nặng.

Tuy vậy, dầu gì cũng là tu sĩ Hoá Thần, họ tất nhiên sẽ không bị Xích Viêm một chiêu đoạt mạng dễ như vậy.

Cộng thêm sự trợ giúp đến từ trận miện của Trương Chí Lương, các vị tiên quân dần quen thuộc với lối đánh mới của Xích Viêm, dù rằng cho vẫn rơi xuống thế hạ phong, bị những phân thân kia áp chế gắt gao.

“Chư vị, đã đến nước này, chúng ta không nên giấu diếm thực lực nữa!" Giọng nói của Hồng Hi Tiên Quân vang lên.

“Ra tay toàn lực đi! Còn cuối cùng ai đạt đến Hợp Đạo thì trông chờ vào may mắn của bản thân vậy!”

“Vừa hợp ý ta! Lão phu bêu xấu trước vậy!” Tiếng cười hào sảng của Hạo Hiên Tiên Quân vang vọng khắp đất trời.

“Trúng!"

Sau một tiếng hét vang, mười tám mũi tên bạc không hề báo trước mà xuất hiện, tất cả đều xuyên qua ngực của Xích Viêm.

“Lan Thương giang thủy lạc cửu thiên!" Nước sông trút xuống từ trên trời cao, vừa đến chốn phàm trần, nó phân ra thành mười tám nhánh như mười tám con rồng uốn lượn, lần lượt chiến đấu với phân thân của Xích Viêm.

“Ken két…"

Từng ngọn từng ngọn núi chỉ bằng ngón tay rơi xuống trên đỉnh đầu những Xích Viêm, không gian như bị nghiền nát và vang ra những âm thanh đáng sợ. Đỉnh đầu của những Xích Viêm kia đều bị đè nén đến mức lõm vào. Ngọn núi ngày càng ép xuống khiến cho cơ thể của bọn chúng bị nén đến vỡ tan.

Bên cạnh đó, khối chất lỏng đỏ thẫm do Thiên Dương hoá thành bỗng nhiên phồng to, tạo nên mười tám con dị thú có hình thù kỳ dị lao vào cấu xé Xích Viêm, hết sức hung hăng.

Thế cục lại thay đổi, trận chiến bỗng dưng lại trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết.

Sóng xung kích từ những va chạm trong chiến đấu quét qua toàn bộ Tùng Vân Hải khiến sóng thần dâng lên cuồn cuộn, Vạn Tiên đảo gần đó cũng bị chấn động không ngớt, rung lắc không ngừng.

Hoá thành mười tám phân thân, có vẻ như Xích Viêm cũng phải chịu hao tổn không hề nhỏ, bằng mắt thường, có thể thấy màu sắc của ngọn lửa quanh người những phân thân kia càng ngày càng nhạt hơn lúc trước.

Có sự trợ giúp của Trương Chí Lương, trạm bổ sung linh khí siêu cấp, các vị tiên quân không phải hao tổn nhiều linh lực trong cơ thể, vì thế, cán cân của cuộc chiến có vẻ như càng lúc càng nghiêng về tu sĩ.

Ngày lên trăng xuống, chớp mắt mà trận chiến đã diễn ra ba ngày, Xích Viêm tiêu hao linh lực quá nhiều, đành phải hợp nhất mười tám phân thân lại.

Ngọn lửa trên người nó vẫn cuồn cuộn nhưng uy lực thì lại kém xa không bằng lúc trước.

“Chết!" Âm thanh đầy sát khí của Thiên Dương vang lên, y trở lại hình dáng con rối, đập mạnh lên người Xích Viêm.

Nhằm phối hợp với công kích của Thiên Dương, dòng nước Lan Thương, mũi tên màu bạc, ngọn núi treo ngược và tinh hà sao rơi đồng loạt phát động.

“Trương Chí Lương sao còn chưa ra tay?"

“Còn cả Diệp Phi Bằng nữa…"

Mắt thấy cuộc vây giết thiên địa chi phách đang đến hồi kết thúc mà hai vị này lại chậm chạp chưa ra tay, Lý Phàm không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Phân thân Lâm Phàm bay cao thêm chút nữa để quan sát xung quanh, muốn tìm ra nơi ẩn thân của Diệp Phi Bằng.

“Ừm?" Khi Lý Phàm đã quan sát cặn kẽ hoàn cảnh xung quanh, tim của hắn bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Trong lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cuộc chiến kinh thế trên trời, Lý Phàm lại phát hiện không biết từ lúc nào, mực nước biển của Tùng Vân Hải đang nhanh chóng hạ thấp.

Dường như vô số nước biển tự dựng bị bốc hơi biến mất, trong tầm mắt Lý Phàm, đáy biển ở một số nơi vốn không sâu lắm đều đã bị lộ ra khỏi mặt biển.

“Quả nhiên là y vẫn chưa từ bỏ ý đồ.” Nhớ tới thần thông hoá Côn Bằng do Diệp Phi Bằng lĩnh ngộ, Lý Phàm chớp chớp mắt.

Trong lúc này, Xích Viêm trên không cũng đã bị ép vào thế bại lui trước công kích liên tục của năm vị tiên quân, ngọn lửa quanh người nó giờ đã như ngọn đèn cạn dầu trước gió, gắng gượng lắm mới không bị dập tắt.

Ngay lúc này, đợt công kích cuối cùng của các vị tiên quân ập đến.

“Ta giúp các vị một tay!" Giọng nói của Trương Chí Lương vừa vặn vang lên. Tuy nhiên, Lý Phàm lại tinh tế nhận ra ý lạnh từ trong đó.

Vài chục vạn trận miện đang phong tỏa chiến trường đồng loạt phát sáng rồi bỗng dưng tắt ngúm một lượt. Khi biến mất trên bầu trời, chúng âm thầm biến đổi vị trí, một trận pháp mới toanh được hình thành trong chớp mắt.

“Tụ Linh!"

Giọng nói lãnh đạm của Trương Chí Lương lại vang lên.

Giọng nói này đã phát ra rất nhiều lần trên chiến trường này, nên tất cả người ở đây, ngay cả các vị tiên quân, cũng đều cảm thấy bình thường. Thế nhưng, khác với lúc trước, trên bầu trời, có một con mắt khổng lồ nhắm nghiền bỗng xuất hiện. Ngay khi hai chữ “Tụ Linh” được phát ra, con mắt đó liền mở rộng ngay tức khắc.

Tụ Linh Trận siêu cấp được phát động, tuy nhiên, thứ mà nó rút lấy không phải là linh khí từ Tùng Vân Hải xung quanh mà lại là linh khí từ chính chiến trường kia!

Linh khí xung quanh giảm mạnh với tốc độ kinh người, năm vị tiên quân lập tức phát hiện ra điều bất thường.

“Trương Chí Lương, ngươi muốn chết!" Hồng Hi Tiên Quân vừa giận vừa sợ hét vang cả bầu trời. Ngọn núi treo ngược thay đổi mục tiêu, đâm về phía con mắt trên trời kia.

Thế nhưng, không gian phía trước lại liên tục gấp khúc, khiến cho ngọn núi với sức nặng kinh người có thể đè bẹp mọi thứ kia lại không cách nào tiếp cận được con mắt đó.

Không chỉ thế, khi phát hiện ra tất cả công kích của mình đều thất bại, không thể xuyên qua phong tỏa không gian kia, các vị tiên quân đều lấy lại bình tĩnh từ cơn tức giận.

“Lưỡng Nghi Vi Trần Trận? Ngươi đột phá đến Hóa Thần Cảnh rồi?"

Tử Vân Tiên Quân, người vẫn chưa nói lời nào kể từ lúc bắt đầu trận chiến, lúc này lại cất lời. Giọng nói thánh thót kia lại khiến cho sắc mặt của các vị tiên quân phải biến đổi mạnh. Còn Trương Chí Lương thì chỉ lặng im không đáp lời.

Thấy thế, Xích Viêm vốn trọng thương ở cạnh bèn chớp lấy thời cơ, vội vàng công kích các tu sĩ Hoá Thần vẫn còn đang trong cơn ngỡ ngàng kia.

Bọn người Hồng Hi lại bị ép phải tiếp tục chiến đấu. Nhưng lần này, do bị Lưỡng Nghi Vi Trần Trận rút lấy linh khí nên bọn họ chẳng thể nào khôi phục lại như trước, hơn thế nữa, con mắt khổng lồ trên bầu trời kia thỉnh thoảng cũng sẽ chiếu ánh mắt xuống khiến động tác của bọn họ bị trì trệ.

Không bao lâu sau, vì phải hứng chịu sự tấn công đến từ cả hai phía Trương Chí Lương và Xích Viêm, các vị tiên quân đã thương tích đầy người.

“Trương Chí Lương, ngươi đường đường tu sĩ Hóa Thần, còn lại là đại sư trận pháp, sao lại có thể hành sự đê tiện như thế? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị thiên hạ cười chê à?” Lan Thương Tiên Quân tức giận mà trách mắng, thế nhưng đáp lại y là ánh nhìn chằm chặp của con mắt trên bầu trời.

Đến Hồng Hi Tiên Quân cũng không ngờ rằng nhóm người mình lại bị tên thuộc hạ ngày xưa này tính toán, y bèn vội vã lên tiếng:

“Mong Kim Nhật tiền bối ra tay giúp bọn ta thoát vây!"

Trên trời cao, vầng thái dương do dự một hồi rồi mới soi xuống một chùm ánh sáng vàng kim. Khi chùm ánh sáng sắp chạm tới con mắt kia thì bỗng dưng lại có một đám mây đen xuất hiện ngăn công kích lại.

“Trương tiểu tử, an tâm mặc sức mà hành động! Kim Nhật lão bất tử đừng hòng ảnh hưởng đến ngươi!"

Lúc này, Trương Chí Lương cũng mở lời: “Cảm tạ tiền bối.”

“Hắc Nha!" Giọng nói vừa kinh ngạc vừa giận dữ của Kim Nhật Tiên Tôn vang vọng cả bầu trời.

Tuy nhiên, đối diện với đám mây đen đang che phủ ánh sáng vàng kim kia, Kim Nhật Tiên Tôn cũng chỉ đành trầm mặc, chọn lựa rời khỏi nơi đây.

“Kim Nhật tiền bối!" Hồng Hi vừa đối phó với công kích của Xích Viêm vừa thét lên tuyệt vọng.

Thế nhưng lại chẳng ai đáp lại.

Thấy chỗ dựa cũng đã lựa chọn rời đi, Tử Vân Tiên Quân đành hóa thành một ánh sao, lập tức xuyên qua không gian, không nói một lời mà đã vội vã trốn chạy.

Con mắt trên không trung chỉ nhìn theo một thoáng rồi thu lại tầm mắt, không lựa chọn truy đuổi, nó chỉ ở yên đó mà quan sát đám tiên quân như những con thú bị nhốt trong lồng giam đang cắn xé lẫn nhau kia.

Đối với Xích Viêm, những kẻ trước mặt đều là đối tượng cần tiêu diệt, vậy nên thế tấn công của nó chưa bao giờ ngừng lại.

Còn bốn vị tiên quân còn lại, với bản năng tham sống sợ chết, bọn họ cũng không thể nào đứng im chờ chết nên đành phải ứng phó với công kích của Xích Viêm.

Chỉ có điều, mấy người này đã bị thương nặng, lại thiếu vắng trợ lực là Kim Nhật Tiên Tôn và Tử Vân Tiên Quân, họ đâu thể nào địch lại Xích Viêm nữa.

Vậy nên, mặc cho nội tâm trăm ngàn lần không nguyện ý thì họ vẫn rơi vào tính toán của Trương Chí Lương, phải dùng chính sinh mạng của mình để tiêu hao chút sức lực còn sót lại của Xích Viêm.

Lan Thương Tiên Quân là người mất mạng đầu tiên, tiếp theo là Hạo Thiên và Hồng Hy.

Chỉ còn lại Thiên Dương Tiên Quân vốn có sức sống mạnh mẽ là vẫn còn đang gắng sức chống chọi.

Mắt thấy sắp đến lúc thu hoạch, chém giết thiên địa chi phách để trở thành Hợp Đạo tiên tôn, dù đến một người trầm ổn như Trương Chí Lương cũng không khỏi kích động ra mặt.

Ngay khi chuẩn bị hành động thì y lại bất ngờ phát hiện, mình đã bị một bóng mờ che phủ toàn bộ Tùng Vân Hải bao vây.

Một âm thanh như khai thiên tịch địa bỗng vang lên. Tiếp theo đó, một con dị thú khủng khiếp có cơ thể to lớn đến mức không thể diễn tả vọt lên từ dưới biển, nuốt trọn lấy y cùng với Xích Viêm.

Ps: do những tháng cuối năm ngoái bận nên dịch giả ngừng một thời gian, mình sẽ miễn phí 10 chương đầu năm nay để tạ lỗi với quý độc giả

Bạn đang đọc Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Bản Dịch) của Phẫn Nộ Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.