Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử quang soi rọi thế gian

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Trong lúc rơi xuống, thân thể của Côn Bằng còn bị một ngọn lửa tím thiêu đốt nhưng nó như đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, ngay cả giãy giụa cũng không thể làm được, đành mặc cho ngọn lửa tím đốt cháy, nuốt lấy thân thể của mình.

Tiếng rên rỉ của nó vang vọng khắp Tùng Vân Hải, ai nghe thấy đều kinh hồn táng đảm.

Côn Bằng từ trên chín tầng trời cao rơi thẳng xuống với tốc độ sao băng, vạch ra một đường thẳng màu tím chia đôi thế gian. Càng hạ thấp, thân thể của nó cũng càng thu nhỏ theo, đến khi sắp rơi xuống mặt biển thì nó đã bị lửa tím thiêu rụi hoàn toàn, ngay cả tro cũng chẳng thừa lại.

Diệp Phi Bằng, chết !

Mắt thấy yêu thú đã bị diệt sát, bóng người màu tím trên vòm trời cao chỉ hờ hững quét mắt nhìn.

Ngay sau đó, mây tím đầy trời nhanh chóng tan đi như lúc nó đến vậy.

Bóng dáng màu tím kia cũng từ từ mờ nhạt rồi biến mất.

“Vũ Si Nhi? Không, không phải…" Trên trời cao, âm thanh do dự xen lẫn kinh ngạc của Hắc Nha Tiên Tôn truyền tới.

Nói xong, con quạ độc nhãn giang cánh bay đi, biến thành một vệt sáng đen đuổi về hướng biến mất của đám mây tím kia.

Về phần mình, tu sĩ của Tùng Vân Hải vẫn chưa hoàn hồn trước bao biến cố vừa xảy ra, vẫn đứng yên như hóa đá.

Sau chốc lát, cả đám lại trở nên ồn ào huyên náo.

“Thứ vừa rồi là cái gì?"

“Rốt cuộc là do vị đại năng nào biến hóa? Dị thú khủng khiếp như vậy mà lại bị một phát sấm đánh chết rồi?"

“Hợp Đạo tiên tôn?"

“Ta cảm thấy tu sĩ Hợp Đạo bình thường chưa chắc đã làm được điều đó.”

“Trên cả Hợp Đạo? Không thể nào!"

Cũng như người khác, lúc này, Lý Phàm cũng hết sức kinh ngạc.

Nhưng không phải kinh ngạc vì bóng người màu tím kia có thực lực khủng khiếp thế nào, mà là kinh ngạc vì thân phận của y: "Chương… sư huynh?"

Lý Phàm ngơ ngẩn ngước nhìn nơi luồng mây tím biến mất mà khó lòng tin tưởng được. Âm thanh lãnh đạm vừa rồi Lý Phàm đã nghe qua rất nhiều lần đến nỗi vô cùng thân thuộc.

Cộng thêm bốn chữ “tà ma ngoại đạo” quen thuộc nơi cửa miệng, cùng với đó là Tử Tiêu Thần Lôi đã tru sát Diệp Phi Bằng, Lý Phàm có thể khẳng định, bóng người màu tím vừa xuất hiện trên trời cao ban nãy chính là Chương sư huynh trong Vẫn Tiên cảnh kia.

Chương Thiên Mạch, đệ tử nội môn Tử Tiêu tông, bị nghi là đại năng chuyển thế. Y có thực lực phi phàm, nắm giữ Tử Tiêu Niết Bàn Pháp thần bí, Trúc Cơ giết Kim Đan dễ dàng như giết chó mổ gà, tâm cao khí ngạo, từng lập ra ba chí nguyện to lớn:

Hoành nguyện thứ nhất là “giết sạch yêu ma trong thiên hạ, trả lại nhân gian bao la an bình".

“Hiện giờ xem ra, không những y có thể sống sót từ thời thượng cổ đến nay mà có thể đã hoàn thành được tâm nguyện này.”

Lý Phàm nhớ lại câu nói "Tà ma ngoại đạo, còn dám ra đây tìm chết", kết hợp với ký ức được truyền thừa của Diệp Phi Bằng có cảnh tượng yêu thú trong thiên hạ hoang mang trốn chạy và tu tiên giới hiện giờ đã không còn bóng dáng của yêu thú.

Dựa vào những điều đó, hắn có thể khẳng định, yêu thú lẫn tà ma ở tu tiên giới này có lẽ đã bị Chương sư huynh đuổi giết mà sợ đến vỡ mật. Cho dù chưa tuyệt tích hoàn toàn thì cũng chỉ có thể trốn tránh ở một xó xỉnh nào đó, không dám bước chân vào tu tiên giới nữa.

Tuy rằng Diệp Phi Bằng có khí vận bất phàm, thức tỉnh được huyết mạch Côn Bằng, dựa vào đó nuốt được Xích Viêm, đoạt được cơ hội có thể Hợp Đạo một bước lên trời. Thế nhưng… phúc họa đi liền nhau. Cũng chính huyết mạch yêu thú Côn Bằng đã thu hút Chương Thiên Mạch chú ý, đến lấy mạng của y.

Vì muốn nuốt gọn Xích Viêm lẫn Trương Chí Lương, mập mạp Diệp Phi Bằng nhất định đã vận chuyển huyết mạch Côn Bằng đến mức cao nhất. Lại được Thương Hải Châu trợ giúp nên y trở nên khá giống với yêu thú thượng cổ.

Chính điều này đã khiến y vô tình bị Chương Thiên Mạch diệt sát.

Tiếng kêu đắc ý của Côn Bằng như vẫn còn vang vọng bên tai.

Trong lòng, Lý Phàm bất giác hiện lên một nghi vấn, hiện tại Chương sư huynh có tu vi gì, Hợp Đạo hay Trường Sinh thiên tôn? Khi Côn Bằng hiện thế, Chương Thiên Mạch vẫn chưa xuất hiện ngay, đến khi dị thú hoàn thành Côn Phệ nuốt Xích Viêm, trốn chạy xa rồi thì Chương Thiên Mạch mới xuất hiện.

Nếu như Diệp Phi Bằng nuốt xong Xích Viêm liền trốn chạy mà không đắc ý kêu to thì liệu y có thể đã tránh được Chương sư huynh, giữ được mạng nhỏ hay không?

Khuôn mặt mập mạp của Diệp Phi Bằng hiện ra trong tâm tưởng, Lý Phàm bất giác lắc lắc đầu.

“Khi biết được trên thế gian còn có một tên sát thần đang truy sát yêu thú mà vị Côn Bằng trước kia được tổ tiên Diệp gia cứu giúp vẫn quyết định truyền lại tinh huyết của mình cho phàm nhân… Hừ, xem ra nó chẳng phải do lòng tốt mà làm vậy.”

“Không phải đồng loại, ắt có dị tâm. Chương sư huynh, làm tốt lắm! " Lý Phàm cảm khái, lại nhíu mày suy nghĩ.

Hắn nhớ lại, giọng nói của Chương Thiên Mạch là sự kết hợp giữa hai âm thanh khác nhau mà thành. Một là giọng nói vốn có, còn lại là tiếng trẻ con non nớt.

“Vũ Si Nhi, đại năng chuyển thế, lôi đình màu tím … " Lý Phàm híp mắt, từng chuyện từng sự việc đã qua dần tái hiện lại trong đầu của hắn.

Vào lần đầu diệt sát Tư Không Nghi, truyền nhân của Thâu Thiên Hoán Nhật tông, thông qua hai phần tàn hồn trong Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh của gã, hắn đã biết được sư phụ bất đắc dĩ của Tư Không Nghi là Tư Không Bác làm thế nào để trốn đến Tùng Vân Hải.

Lúc Tư Không Bác chuẩn bị luyện phân thân thì lại tình cờ phát hiện ra một một tiểu hài tử có thiên phú tuyệt luân ở một thôn trang nọ. Lão muốn cướp đoạt tinh huyết của tiểu hài tử này nhưng lại phiền muộn phát hiện ra có một tu sĩ Nguyên Anh cũng đang mưu đồ đứa bé kia.

Thân hóa kì vật, tùy lúc đều có thể đoạt xá.

Tư Không Bác đại chiến một trận với tu sĩ kia, kết cuộc lưỡng bại câu thương.

Tiểu hài tử kia lại bất ngờ xuất hiện, không nói lời nào đã luyện hoá luôn tu sĩ Nguyên Anh kia. Tư Không Bác thấy vậy thì quay lưng bỏ chạy, thế nhưng đứa trẻ kia lại vô cùng am hiểu thủ đoạn của Thâu Thiên Hoán Nhật tông, lão làm mọi cách mà vẫn không thể chạy thoát.

Vì tìm đường sống, Tư Không Bác đành gọi ra toàn bộ tàn hồn trong Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh. Tuy rằng lão trốn chạy thành công nhưng những tàn hồn của lịch đại tổ sư đều bị đường sấm sét màu tím đánh cho tiêu tán.

“Lần đó, đứa trẻ mà Tư Không Bác gặp được chính là Chương sư huynh? Và cũng là Vũ Si Nhi?"

Vũ Si Nhi này, khi còn ở Thiên Vũ châu, Lý Phàm đã từng xem qua những tư liệu có liên quan đến y.

Là hài tử chỉ mới bảy tám tuổi si mê vẽ đạo, thích tìm người so tài.

Hết lần này tới lần khác, y lại có chiến đấu lực kinh người, nghe nói vô địch trong cảnh giới Nguyên Anh, còn có thể đánh ngang tay với tu sĩ Hóa Thần.

Lúc đó, Lý Phàm không hề cảm thấy đứa trẻ này có liên quan tới tiểu hài tử mà Tư Không Bác đã gặp trong ký ức. Không ngờ tiểu hài tử kia lại là chuyển thế thân của Chương Thiên Mạch.

“Không đúng, uy lực luồng thần lôi vừa đánh chết Côn Bằng không thể nào chỉ do một tu sĩ Nguyên Anh phát ra được.”

“Chương sư huynh đang luyện loại thần thông gì?"

Ngay khi Lý Phàm đang dốc lòng suy tư thì tiếng kinh hô của các tu sĩ gần đó đã đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn:

“Mau nhìn, Trương Chí Lương còn sống!”

"Xích Viêm! Xích Viêm cũng ở đây!"

Lý Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung, nơi Côn Bằng bị thiêu rụi hầu như không còn gì, bóng người có phần thảm hại của Trương Chí Lương lại hiện ra, cách đó không xa là Xích Viêm đang đứng đối diện với lão, ánh lửa bập bùng.

Bạn đang đọc Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Bản Dịch) của Phẫn Nộ Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.