Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn viên đạt chuẩn

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Lý Phàm điệu thấp, điều chỉnh khí tức tự thân về lại Trúc Cơ kỳ, trong biệt viện Hoàn Vũ, việc đột phá của Lý Phàm cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngoại trừ Kỷ Hoành Đạo, trong lúc giảng bài, kinh ngạc liếc nhìn Lý Phàm một cái thì hầu như không ai biết rằng Lý Phàm đã bước vào cảnh giới Kim Đan rồi.

Tuy nhiên, cho dù những học viên này có biết đến thì họ cũng sẽ không nghĩ nhiều. Dù sao thì đối với đám người này, Kim Đan cảnh thật sự quá bình thường.

So với tu vi, thứ mà họ đánh giá cao hơn là thành tựu về trận pháp. Quá trình huấn luyện Thiên Huyền Toả Linh Trận khép kín sắp kết thúc.

Sau khi được tận mắt nhìn thấy mặt Thiên Huyền kính mới được sinh ra, không ít đệ tử giống như lĩnh ngộ ra điều gì đó, thành tích đột nhiên tăng mạnh.

Ở hạng mục kiểm tra cuối cùng, trong bài kiểm tra độ hài hòa của trận pháp, người sau vượt lên người trước.

Một mặt khác, vì mất tập trung lo lắng sự kiện Tùng Vân Hải và việc kết đan của bản thân, cộng thêm tài năng trận đạo của Lý Phàm cũng rất bình thường nên hắn thực sự không có cảm ngộ gì.

Cả hai lý do này chồng lên nhau, dẫn đến thành tích của hắn hầu như là dậm chân tại chỗ.

Có câu nói: “không tiến thì lùi”, xếp hạng thành tích của Lý Phàm cũng giảm đáng kể.

May thay, trong bài kiểm tra về kết cấu trận pháp và phân biệt hồn khế lúc trước, thành tích của hắn đều đứng đầu danh sách. Tổng hợp lại, hắn cũng không bị rớt xuống vị trí nhóm dưới, thứ hạng vẫn ở trên mức trung bình.

Hôm nay, Kỷ Hoành Đạo đã thông báo rằng nửa tháng sau sẽ có bài kiểm tra cuối cùng:

Thực hành bày Thiên Huyền Toả Linh Trận...

Chỉ cung cấp đủ tài liệu cho trận pháp, không có ai khác hỗ trợ, một mình bày trận.

Cuối cùng, căn cứ theo tình hình xây dựng trận pháp thực tế để đánh giá, và xếp hạng dựa trên thành tích. Người thắng cuộc đương nhiên sẽ được khen thưởng, tuy nhiên, giải thưởng cụ thể là gì thì Kỷ Hoành Đạo lại thừa nước đục thả câu, không nói cụ thể.

Ông ta chỉ bảo là nó vô cùng quý giá, thậm chí ông ta còn xúc động đến mức muốn trực tiếp rời bục giảng để tham gia cuộc thi.

Nghe vậy, các đệ tử cũng không khỏi động lòng, vội vàng trở về biệt viện của riêng mình, chuẩn bị đầy đủ cho bài kiểm tra cuối cùng.

Lý Phàm cũng định rời đi, nhưng lại bị Kỷ Hoành Đạo ngăn lại.

“Mặc dù bài kiểm tra cuối cùng sắp đến, theo lý mà nói, đáng lẽ ra ta nên tạm thời giữ kín chuyện này lại.”

“Tuy nhiên, vấn đề này quá quan trọng. Ta nghĩ ngươi có quyền được biết.” Lý Phàm ngay lập tức hiểu rõ Kỷ Hoành Đạo đang định nói chuyện gì, nhưng vẫn phải diễn cho đạt.

Lý Phàm hơi sững sờ, còn giả bộ không rõ chuyện cho lắm, kính cẩn đáp lời: “"Tiền bối cứ nói đừng ngại, ta có thể chịu được."

Kỷ Hoành Đạo khẽ gật đầu: "Đã như vậy, ngươi nghe cho kỹ."

"Quê hương của ngươi, Tùng Vân Hải."

"Không còn nữa..."

Phản ứng của Lý Phàm cũng rất phù hợp, không có gì quá khác biệt, hắn bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Không còn? Đây là có ý gì?"

Ánh mắt của Kỷ Hoành Đạo loé lên một tia ảm đạm: “Không còn, ý như trên mặt chữ."

"Toàn bộ Tùng Vân Hải đã biến mất."

Lý Phàm nở nụ cười: "Tiền bối, đừng nói đùa, Tùng Vân Hải rộng lớn như vậy. Một khu vực rộng lớn như vậy sao có thể nói lập tức biến mất..."

Nói được một nửa, Lý Phàm đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Hắn thất thần nhìn Kỷ Hoành Đạo, thấy bộ dạng của ông ta không giống như đang đùa thì như bị sét đánh. Cả người Lý Phàm bắt đầu run lên.

Đôi mắt trợn như chuông đồng, Lý Phàm, bất chấp sự chênh lệch về tu vi giữa hai bên, tiến lên nắm lấy cánh tay của Kỷ Hoành Đạo:

"Thật sao? Chuyện này làm sao có thể?"

"Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

“Haizz.” Kỷ Hoành Đạo nhìn bộ dạng Lý Phàm thoạt nhìn như bị điên, ông ta thở dài một hơi, chỉ nắm tay đưa Lý Phàm trở về biệt viện rồi mới nói:

“Ngươi quay về bình tĩnh lại trước đã. Về chuyện gì đã xảy ra, ngươi có thể tự mình tìm kiếm ở trong Thiên Huyền kính."

“Hiện giờ, có lẽ vẫn còn chưa có tin tức liên quan.”

Trong nháy mắt, Lý Phàm đã trở lại tiểu viện của mình.

Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt vừa rồi, bắt đầu tìm kiếm Tùng Vân Hải trong Thiên Huyền kính.

"Xem ra, cuối cùng Thiên Sát Kiếm không phải là đối thủ của Mặc Sát. Hôm nay, Tùng Hải Vân cũng đã trở thành một mảnh vực sâu hư vô.”

"Vân Thủy Thiên Cung cũng đã biến mất."

"Kết quả này nằm trong dự đoán. Có lẽ, Thiên Sát Kiếm hoàn chỉnh cũng là một tồn tại ngang hàng với Mặc Sát, nhưng dù gì đó cũng chỉ là lưỡi kiếm mà thôi, ngay cả chuôi kiếm cũng biến mất."

"Hơn nữa... Sự kiện lớn như vậy mà độ nóng thảo luận lại thấp như thế này. Xem ra lại là vị Thiên Tôn kia giở trò rồi."

Xảy ra biến cố lớn như vậy, muốn giấu cũng không được.

Vạn Tiên Minh cũng không lựa chọn phong tỏa ngăn chặn tin tức mà chọn lựa tạm thời làm lạnh.

Lúc đầu thảo luận rất sôi nổi, hình ảnh Mặc Sát diệt thế được Tiêu Tu Viễn ghi lại khiến không ít tu sĩ kinh hãi, đồng thời cũng nảy lòng tham.

Ngoài sự thương cảm đáng tiếc dành cho tu sĩ Tùng Vân Hải và tại sao Mặc Sát lại sử dụng phương pháp hung tàn như vậy để trực tiếp diệt thế, chủ đề được thảo luận nhiều nhất hoá ra là tính khả thi của việc dùng Mặc Sát để Hợp Đạo.

Thời gian trôi qua, số lượng người thảo luận về hai chủ đề đầu tiên ngày càng ít, chỉ còn bè phái nhiều chuyện là vẫn còn kiên trì.

"Đến tột cùng là phải có chiến lực như thế nào thì mới có thể dùng Mặc Sát để Hợp Đạo? Theo ta thấy, tu tiên giới tuy lớn nhưng không có tu sĩ nào có tư cách này."

"Ta nghĩ đến một người, Kinh Luân công tử. Người ta đồn rằng, mấy chục năm trước, y đã là tu sĩ Hoá Thần đỉnh phong, thực lực mạnh không lường được. Thậm chí, y đã từng đối mặt với sự dụ hoặc của thiên địa chi phách nhưng lại kiên quyết từ bỏ cơ hội nhập đạo. Cũng chỉ vì thiên địa chi phách kia quá yếu!”

"Kinh Luân công tử mặc dù rất mạnh, nhưng so với Mặc Sát thì y vẫn kém hơn một chút."

"Giọt mực đen hủy diệt mọi thứ kia lại càng khó ngăn cản hơn. Ta nghĩ, nếu Chung Thần Thông tấn cấp Hóa Thần thì thần quang bảy màu vô tận của y có lẽ có thể chống lại nó.”

"Chung Thần Thông? Tu sĩ Trúc Cơ? Tuổi lớn như vậy. Thực sự nghĩ rằng bất kỳ loại rác rưởi nào cũng có thể chui ra giẫm lên Kinh Luân công tử? Không cần công tử ra tay, ta cũng có thể nghiền ép y rồi!”

"Ồ? Vị đạo hữu này khẩu khí thật lớn? Có dám để lại tên tuổi và địa chỉ không? Lão phu tự mình tới thỉnh giáo!"

"..."

Với vẻ mặt cực kỳ bi thương, Lý Phàm lướt xem từng tin tức một.

Hắn thầm nghĩ trong bụng: "Gặp phải chuyện bất hạnh như thế này, cho dù kết quả của bài khảo hạch cuối cùng có kém hơn một chút thì cũng rất hợp lý."

Vài ngày tiếp theo, Lý Phàm vẫn ở trong phòng, từ chối tất cả khách khứa tới thăm, diễn thật vai vị tu sĩ đột nhiên gặp biến cố lớn cho thật hoàn hảo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lý Phàm rõ ràng cũng nhận ra ký ức về Tùng Vân Hải trong tâm trí hắn không ngừng phai nhạt, suy nghĩ bị chặn lại, hầu như không thể chủ động suy nghĩ về những điều có liên quan.

Nếu không phải vì Lý Phàm mở ra một khu vực đặc biệt trong hoá đạo thạch để để ghi chép lại, cứ cách vài ngày lại bắt đầu hồi tưởng một lần, thì e rằng hắn cũng đã sớm lãng quên chuyện Tùng Vân Hải bị diệt sạch, trước sau cũng chỉ mới hơn một tháng mà thôi.

"Năng lực của Trường Sinh Thiên Tôn thật sự rất đáng sợ.”

Sau khi trải nghiệm ảnh hưởng của Thiên Tôn một lần nữa, Lý Phàm không khỏi thở dài, cứ như vậy, mọi chuyện đều yên bình lại.

Sau mười ngày nữa, bài kiểm tra cuối cùng của đợt huấn luyện Thiên Huyền Tỏa Linh Trận khép kín cũng đã đến.

Bạn đang đọc Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Bản Dịch) của Phẫn Nộ Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.