Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Loạn

Phiên bản Dịch · 1841 chữ

Ngoặt qua góc đường, tránh thoát ánh nhìn chăm chú lên người mình, Trần Mộc cười hắc hắc.

“Còn muốn gạt tiền của ta sao, không có cửa đâu.” Hắn càng ngày càng chắc chắn Lục bộ đầu và Thịnh Hoành là một bọn.

“Trước đây còn tưởng rằng tên này là một người tốt nữa chứ.” Trần Mộc cảm khái.

Mặt ngoài thì cười hì hì, sau lưng thì chuyên hố người.

Thế đạo hiểm ác a!

“Người đơn thuần giống như ta sắp tuyệt chủng hết rồi a….” Trần Mộc thở dài.

……

Chợ phía đông.

“Trịnh Đồ, sao thịt lên giá rồi.” Trần Mộc nhíu mày hỏi.

Lần trước đến mua vẫn là 26 đồng một cân, bây giờ đã tăng lên tới 32 đồng.

“Cũng không còn cách nào khác, thương lái gia súc bị cướp rồi, thịt đang bán chính là do ta tự nuôi đó.”

Giá cả cao nhưng trên mặt của Trịnh Đồ lại không vui vẻ gì mấy.

“Lại bị cướp? Có phải là do thương lái gia súc cố tình nâng giá để hố ngươi không? Trần Mộc nghi ngờ.

“Ta đã tìm người đi tìm hiểu rồi, gần đây thật sự là không thái bình gì.” Trịnh Đồ lo lắng nói.

Trần Mộc trong lòng hơi động, cũng không thúc giục Trịnh Đồ, vừa tác gẫu vừa nghe ngóng tin tức của thế giới bên ngoài.

Hắn đã tới thế giới này tầm ba bốn tháng rồi, vẫn luôn trạch ở trong huyện Thanh Sơn, đối với thế giới bên ngoài hắn chỉ hiểu biết chút ít nhờ vào ký ức mơ hồ của tiền thân.

“Ở chỗ của chúng ta còn tốt đấy, mấy chỗ xa xôi thì cũng xem như là thái bình. Nghe nói có chỗ đã có người tạo phản rồi, loạn phỉ thì hoành hành ngang ngược.”

“Gần nhất có không ít lưu dân từ những nơi chiến loạn chạy đến huyện Thanh Sơn của chúng ta.”

“Chỗ của chúng ta tuyệt đối đừng có loạn a.”

Trịnh Đồ vừa cắt thịt vừa lo nghĩ. Trong một thế giới hòa bình thì y mới dễ buôn bán.

“Nếu mà nói như vậy thì huyện Thanh Sơn này xem như an toàn nhỉ?

Liền ở cái chỗ được gọi là nơi an toàn này mới vừa xảy ra một vụ án diệt môn, vậy thế giới bên ngoài sẽ hỗn loạn ra sao đây?

Không thể nào tưởng tượng được.

Lúc trước hắn còn nghĩ đi xông xáo tứ phương, nhưng khi nghe được tình hình bên ngoài nguy hiểm như vậy thì Trần Mộc lại có chút do dự.

“Thành thật luyện công ăn thịt thôi.”

Không có bản lĩnh thì đừng có suy nghĩ đi phượt.

Có bản hack độ thuần thục rồi, Trần Mộc rất tự tin về tốc độ tu luyện của mình.

“Chờ khi nào mình luyện thành Kiếm Thần rồi rời núi cũng không muộn.”

…..

Lúc đầu Trần Mộc còn cho rằng cuộc sống của mình sẽ trầm bổng chập trùng, ầm ầm sóng dậy.

Nhưng ở lâu rồi thì hắn lại phát hiện ra rằng cũng chả khác thế giới trước là mấy.

Mỗi ngày đều thức dậy rửa mặt, ăn cơm xong rồi luyện công, cách mấy ngày thì lại đi ra ngoài vẽ chân dung cho người ta kiếm tiền.

Giống như kiếp trước cả ngày đi làm bấm dấu tay vậy.

Nhưng mà thế giới này tốt hơn trái đất ở chỗ mặc kệ là họa kỹ hay là luyện công, mỗi khi tập trung luyện tập đều sẽ có được cảm ngộ.

Loại cảm giác nhìn xem năng lực của mình tăng lên từng chút một này khiến cho Trần Mộc làm không biết mệt.

Cuộc sống yên tĩnh này cũng càng ngày càng thú vị.

……

Hai mươi dặm bên ngoài huyện Thanh Sơn, phía sau núi ở Trần Gia Thôn.

Năm sáu người thợ săn đeo cung tiễn, cầm dao bổ củi đi vào trong rừng.

Dưới chân miễn cưỡng lộ ra một con đường nhỏ, xung quanh là rừng cây rậm rạp xanh biếc.

Ngoài những tiếng chim hót ra thì ngẫu nhiên cũng sẽ vang lên những tiếng gầm của thú dữ.

Ở trong nhóm này có một người trẻ tuổi da thịt trắng noãn lộ ra vẻ không hợp quần, người này chính là Trần Mộc, hắn đã về tới Trần Gia Thôn.

“Mộc oa tử, ngươi ở trong thành sinh hoạt không tốt sao, tại sao lại nghĩ đến chuyện đi săn cùng với bọn ta.” Gã tráng hán trung niên dẫn đầu hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Nhị Đạo thúc, trong thành có người muốn có một bức họa phong cảnh sông núi, ta chỉ có thể tới đây thực địa khảo sát một chút. Làm phiền các vị đại thúc.” Trần Mộc cười nói.

“Tranh phong cảnh? Muốn cái thứ này để làm gì?” Người đàn ông lùn nhất trong đội hiếu kỳ hỏi.

“Chắc là do chưa từng thấy, lại không muốn ra bên ngoài chịu khổ nên mới muốn mua về xem.” Người ở bên cạnh suy đoán.

Trần Mộc cười cười nhưng cũng không xen vào, để mấy người này tự suy đoán.

Trần Gia Thôn là quê hương của Trần Mộc, ba mặt đều giáp núi.

Cho đến khi ông nội của tiền thân qua đời thì hắn vẫn luôn sống ở nơi. Sau đó thì tiền thân đi theo phụ thân vào trong thành, chủ yếu là vì phụ thân của hắn muốn dạy học ở trong huyện Thanh Sơn.

Người trong thôn đa số mang họ Trần và có quan hệ thân thích phức tạp.

Mặc dù căn nhà cũ của hắn đã tơi tả lắm rồi những vẫn còn tồn tại.

Hàng năm tiền thân đều sẽ trở về mấy lần để quét dọn tổ trạch và tế bái tổ tiên.

Cho nên hắn rất dễ dàng liền có thể tạo mối quan hệ với những thợ săn trong thôn.

Mục đích của lần về quê này của hắn là thu mua Thiên Tu Thảo.

Thịt heo, lương thực, dược liệu toàn bộ đều không hẹn mà tăng giá.

Mà người tìm hắn vẽ tranh chắc chắn sẽ giảm bớt, hắn không thể không cân nhắc cho tương lai.

Đi theo thợ săn lên núi là vì làm quen với hoàn cảnh núi rừng.

Địa hình trên núi rất phức tạp, thực vật hỗn tạp, hắn định ở đây luyện thử Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

“Mộc oa tử, đường núi khó đi, chú ý dưới chân.” Trần Nhị Đạo dặn dò.

“Hảo.” Trần Mộc thành thật trả lời.

Người đàn ông này còn không yên lòng về hắn nên thỉnh thoảng sẽ quay đầu chiếu cố.

Nhưng ông ta lại phát hiện ra là Trần Mộc có thể vững vàng bước đi mà không loạn chút nào.

Đi theo bọn hắn lâu như vậy, ngay cả ông ta cũng có chút thở hổn hển rồi, nhưng hô hấp của Trần Mộc vẫn đều đều như cũ, thật giống như đang đi du xuân vậy, làm cho ông ta ngạc nhiên không thôi.

Ở trong núi rừng đi dạo ba ngày, Trần Mộc theo đám thợ săn này đi xem bẫy thú, thu thập thảo dược rồi đi săn thỏ rừng, gà rừng.

Cho đến ngày thứ tư mới theo đám thợ săn này thắng lợi trở về.

Dọc đường đi hắn đều an phận thủ thường, thấy gì không biết liền hỏi, cuối cùng thì hắn cũng hiểu biết sơ sơ về vùng núi sau lưng Trần Gia Thôn.

…..

Hai ngày sau, Trần Mộc mang theo mấy chục cây Thiên Tu Thảo rời khỏi Trần Gia Thôn.

Nếu mà mua ở huyện Thanh Sơn thì hắn phải tốn nửa lượng bạc một cây, khoảng 600 đồng tiền.

Thương lái thu từ trong tay của thôn dân chỉ tốn 60 đồng một cây mà thôi.

Cho dù là bán trực tiếp cho những hiệu thuốc trong thành thì tối đa cũng chỉ được 70 đồng tiền.

Gấp mười lợi nhuận a.

“Đen, thật đen.” Trần Mộc lắc đầu chửi bậy.

Rời khỏi Trần Gia Thôn, hắn không trực tiếp về thành mà lại đi dạo một vòng rồi quay về với núi rừng.

Hắn còn chưa quên mục đích mà hắn đến đây, không chỉ là vì thu thập thảo dược mà còn muốn thử luyện Luyện Hình Thuật.

Trần Mộc nắm chặt cái túi sau lưng rồi cẩn thận từng li từng tí tiến vào trong núi.

Trong núi ngoài mãnh thú ra thì còn có độc trùng, có đôi khi một con tiểu trùng không đáng chú ý cũng có thể lấy đi một mạng sống.

Trần Mộc vừa chú ý tới hoàn cảnh xung quanh vừa từ từ tăng tốc.

Lúc bắt đầu hắn chỉ đang đi bộ nhưng rất nhanh hắn liền đổi sang chạy.

Một tảng đá nhô lên, một cái cây khô héo bị gãy, bất luận là gì thì cũng trở thành điểm mượn lực của hắn.

Trần Mộc giống như một con báo săn đang hung mãnh xuyên thẳng qua núi rừng, quần áo của hắn bị gió thổi phần phật.

Xông lên đỉnh của một sườn núi nhỏ chỉ trong một hơi, trong lồng ngực thoải mái, hắn nhịn không được hét lớn một tiếng.

“Ha ha…… Sảng khoái.”

Cho dù là tốc độ thể lực hay tốc độ phản ứng thì hắn cũng đã siêu việt người bình thường.

Nếu như là ở kiếp trước thì chuyện này căn bản là không thể nào tưởng tượng nổi, cho nên Trần Mộc cảm thấy rất kích động.

Hắn đang định hét thêm vài lần thì.

“Gào….”

Một tiếng tru của mãnh thú vang lên.

Trần Mộc liền rụt cổ lại.

“Điệu thấp, điệu thấp, không thể lãng a.”

Trong núi rừng sâu thẳm có những con mãnh thú như loài hổ.

Nếu hắn mà gặp phải, nói không chừng chỉ đành nuốt hận tại chỗ.

Hắn nhanh chóng rời khỏi sườn núi rồi đi thẳng đến một căn nhà gỗ trong núi, đây là địa phương do đám thợ săn trong núi xây dựng để làm căn cứ tạm thời.

Cất kỹ đồ đạc mang theo, Trần Mộc cũng không đi xa mà chỉ ở xung quanh đây để luyện tập Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

Mặc dù hoàn cảnh phức tạp hơn, nhưng thu hoạch cũng tăng lên.

Trong vòng một hơi hắn tu luyện được sáu lần, tăng đến 70 độ thuần thục.

“Nếu như phối hợp thêm bí dược thì sẽ tăng thêm càng nhiều độ thuần thục hơn nữa.”

Trần Mộc suýt chút nữa là muốn ở luôn trong núi.

“Chuyện này không thể vội được, phải thương tính toán dài lâu.”

Hắn còn phải đi vẽ chân dung kiếm tiền, muốn ở trong núi luyện công thì cần phải có kế hoạch mới được.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 365

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.