Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Phiên bản Dịch · 2988 chữ

Sau khi đột phá Dịch Cân thì Trần Mộc cao hứng cả ngày trời.

Ngoài việc luyện tập Phi Hoàng Thạch và Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật theo thói quen ra thì Trần Mộc còn đặc biệt đi tới Như Ý Trai ở phường An Nhạc một chuyến.

Nơi này là tửu lâu chuyên về đồ chay nức tiếng ở huyện Thanh Sơn.

Dĩ vãng hắn đều không nỡ tới chỗ này tiêu phí.

Hắn không đi đặt phòng mà ở ngay trong đại sảnh tìm một cái bàn ở trong góc rồi ngồi xuống, gọi thức ăn đầy cả một bàn.

Vừa ung dung nhấm nháp vừa nghe người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt trong hành lang.

“Thiên hạ đại thế, hợp lâu tất phân. Đại Lương quốc đã có hơn 600 năm lịch sử, cho nên bây giờ nó đã già lọm khọm rồi.”

“Địa phương hiện giờ của chúng ta nằm ở vùng biên thùy tây nam, là một nơi không hề nổi bật. Trung nguyên chi địa, các lộ nghĩa quân mọc lên như rừng, thiên hạ sắp loạn thành một bầy.”

“Loạn thế xuất anh hùng, quốc gia đại sự thì chúng ta không nói, hôm nay ta sẽ kể về một vị hào kiệt loạn thế cho mọi người nghe. Người này quyền pháp vô song, được người đời gọi là Thiết Oản Thánh Quyền….”

Người kể chuyện nói đến trầm bổng chập trùng, đám người trong đại sảnh thì nghe đến nhiệt huyết sôi trào. Trần Mộc cũng nghe đến say sưa ngon lành.

Trước giờ hắn chỉ cắm đầu vào luyện võ, tin tức bế tắc. Đây là lần đầu tiên mà hắn được nghe kể về chốn giang hồ thời loạn, cho nên lập tức bị hấp dẫn.

“Thiết Oản Thánh Quyền? Người này đã đạt tới cảnh giới nào rồi? Luyện Hình Thuật đại thành - Dịch Tủy sao?” Trần Mộc có chút hâm mộ nghĩ.

“Không vội, đi từng bước một, sớm muộn gì ta cũng có thể Dịch Tủy.”

Độ thuần thục chính là niềm tin lớn nhất của hắn.

“May mắn huyện Thanh Sơn này là một nơi vắng vẻ.”

Ít nhất sẽ không bị loạn thế tác động đến.

Chỉ cần an ổn cày 2 3 năm thôi là hắn có thể đạt tới Luyện Hình Thuật đại thành.

Đến lúc đó, cho dù là loạn thế thì hắn cũng dám ra ngoài xông xáo một hồi.

……

Lúc chạng vạng tối.

Trần Mộc rời khỏi Như Ý Trai với vẻ mặt chưa thỏa mãn.

Thức ăn đúng là rất ngon, câu chuyện mà người kể chuyện nói cũng rất đặc sắc, nếu như không phải sắc trời đang tối dần, nói gì thì hắn cũng sẽ nán lại thêm một lúc nữa.

Đáng tiếc là thế giới này không thái bình a.

Trong phố có truyền thuyết nói rằng buổi tối sẽ tăng cao tỉ lệ phát sinh ra những sự kiện tà ma.

Kể từ khi tới thế giới này, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt thì hắn sẽ không ra ngoài vào ban đêm.

Phường An Nhạc vừa mới lên đèn, những âm thanh oanh oanh yến yến mơ hồ truyền đến.

Trần Mộc nhìn xem những nàng ca cơ xinh đẹp đang xuất đầu lộ diện cách chỗ hắn không xa, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp xuống núi rồi ngượng ngùng cười nói: “Lần sau đi, lần sau nhất định.”

…..

Phường Bình An, Trần gia trạch viện.

Vừa về đến nhà khóa trái cửa xong thì Trần Mộc liền chú ý tới có người đang ngồi trong căn phòng tối đen như mực của hắn.

Râu tóc bạc phơ, đôi mắt híp, cộng thêm cái khuôn mặt không hề có chút biểu tình nào.

Trần Mộc đạm nhiên đi vào phòng, hắn đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của lão già này rồi.

“Tiền hàng.” Giới Giáp vẫn như thường lệ, lời ít mà ý nhiều.

“Chờ.” Trần Mộc lạnh nhạt nói.

Sau đó hắn nhóm lửa ngọn đèn, mở từng túi một ra, lấy hết dược liệu ra rồi quan sát một cách cẩn thận.

Chỉ một lát sau, Trần Mộc đặt một cái túi tiền ngay giữa bàn rồi trừng Giới Giáp với vẻ mặt im lặng: “Đây là thuốc giả.”

“Nhìn ra được à.” Giới Giáp vẫn là mặt không biểu tình, còn mắt liếc nhìn qua dược liệu rồi chợt lóe lên một chút thất vọng.

Trần Mộc: “.....”

Người thật vọng cái quái gì vậy?

“Lần nào cũng định cầm thuốc giả đến lừa tiền ta, có ý tứ sao?” Trần Mộc bất đắc dĩ nói.

Ngươi nói ngươi đường đường là một vị đại sát thủ, sao lại đi làm chân chạy cho người ta, hơn nữa còn dùng trò gian để kiếm thêm thu nhập nữa?

“Xem ra người hiểu lầm ta quá rồi.” Giới Giáp thản nhiên nói.

Trần Mộc: “....” Dường như mình từng gặp cái vẻ mặt này ở đâu rồi thì phải?

Được rồi, mình đại nhân có đại lượng, không tính toán với lão già này.

Bỏ đi số tiền thuốc giả, Trần Mộc thành thật đưa tiền cho Giới Giáp.

Nhìn thấy đối phương vèo một cái liền biến mất không thấy nữa, tốc độ cực nhanh, Trần Mộc không khỏi thở dài.

“Vẫn là đánh không lại a. Nếu không thì mình đã đập cho lão ta một trận rồi.”

Cảm giác vui sướng của việc đột phá Dịch Cân đã vơi đi ít nhiều.

“Luyện tiếp thôi.”

Hắn chỉ là một tấm chiếu mới vừa bắt đầu luyện võ, thế giới này lớn lắm, không thể kiêu ngạo tự mãn được.

“Còn phải tìm thêm mấy quyển sách ghi chép về dược liệu về xem.”

Lần thứ nhất hắn liền bị thiệt lớn, để cho lão ta dùng thuốc già lừa được.

“Thủ pháp tạo hàng nhái của lão già này cũng ngày càng xảo trá hơn, phải đề phòng mới được.”

Nếu không phải bởi vì đạo tặc làm loạn dẫn đến việc tiệm thuốc bị thiếu hụt dược liệu thì Trần Mộc đã sớm đá lão già này đi rồi.

Cũng không biết là lão ta mua ở địa phương nào, chưa bao giờ thấy lão ta thiếu dược liệu cả.

“Dù gì cũng là người làm nghề sát thủ, không chừng có con đường bí mật nào đó.”

……

Đại Lương.

Ngày 19 tháng 1 năm 639.

Thời tiết sáng sủa.

Trần Mộc đã sớm rời giường, rửa mặt ăn cơm, nguyên một buổi sáng đều đang luyện Phi Hoàng Thạch và Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

Đã nửa năm trôi qua, cuộc sống của Trần Mộc vẫn vậy.

Sau khi đột phá Dịch Cân thì tố chất thân thể của hắn tăng lên khá nhiều, có thể để cho hắn tu luyện càng lâu hơn.

Nhưng mà kỹ năng nhị giai muốn thăng cấp cũng rất khó.

Độ thuần thục thì ngược lại, mỗi ngày cũng chả cày được bao nhiêu điểm.

Sau khi đạt đến Dịch Cốt cảnh, vòng tuần hoàn của hô hấp pháp đã thay đổi từ 60 lên thành 90.

Cũng có thêm 9 động tác thân pháp mới.

Bí dược thì vẫn như cũ.

Nhưng Trần Mộc phát hiện tác dụng của bí dược đã bị mất đi ⅓.

Cũng không biết là bị lờn thuốc hay là do Thịnh Hoành đã ẩn giấu đi.

“Lại phải tốn thêm 100 lượng thỉnh giáo sao?” Trần Mộc lắc đầu, không đáng.

Những lời do một kẻ già đời như Thịnh Hoành nói cũng chưa chắc gì đúng sự thật.

“Cứ luyện như vầy trước đi.” Có độ thuần thục thì sớm muộn gì cũng luyện thành thôi.

Buổi chiều, Trần Mộc rời nhà đi theo hai tên bảo tiêu tới thành nam.

Hôm nay Diệu Họa Phường lại tìm cho hắn một chuyện làm ăn.

“Chu Lương, gần đây ở Diệu Họa Phường không có chuyện gì lớn xảy ra chứ?” Dọc đường đi, Trần Mộc hỏi thăm gã tráng hán bên trái.

Hai tên bảo tiêu này là thành viên của một bang phái ở thành đông. Được Diệu Họa Phường thuê tới bảo vệ sự an toàn của hắn.

“Không có đại sự gì phát sinh, chỉ là Chân lão bản đã đi Nam Dương phủ thành hơn nửa tháng rồi mà chưa thấy về.” Chu Lương trả lời.

Trần Mộc gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, trong lòng vẫn không khỏi lẩm bẩm.

Dựa theo kế hoạch ban đầu thì mỗi tháng Diệu Họa Phường đều sẽ tìm bốn cuộc làm ăn cho hắn.

Nhưng hôm nay đã là tháng một hạ tuần rồi, mà đây chỉ là đơn đầu tiên trong tháng thôi.

Chuyện này làm cho Trần Mộc cảm thấy có chút không ổn.

Ngày nào hắn cũng luyện võ rồi ăn thịt, tiêu hao rất nhiều bạc.

Nếu như Diệu Họa Phường xảy ra chuyện thì chất lượng cuộc sống của hắn sẽ lập tức bị ảnh hưởng.

“Hy vọng Chân lão bản quay về nhanh một chút.”

Không lâu sau, Trần Mộc đi đến trước cửa của một tòa đại trạch viện. Trên cửa có treo một tấm bảng hiệu viết hai chữ to tướng - Tả Phủ.

Chu Lương, Trịnh Hoàn đi lên gõ cửa thông báo.

Một gã nô bộc dẫn hắn vào trong, Chu Lương Trịnh Hoàn thì bị người gác cổng lưu lại nghỉ ngơi chờ đợi.

Mỗi tháng Trần Mộc đều sẽ vẽ mấy bức chân dung cho người ta nên đã rất thành thạo.

Khi gặp Tạ lão gia hắn liền hỏi yêu cầu của đối phương là gì, hỏi xong liền lập tức bắt đầu vẽ.

Với kỹ năng hội họa nhị giai, cho dù hắn có cố ý kéo dài thời gian thì cũng không tới một canh giờ liền đã vẽ xong rồi.

Cầm hai mươi lượng bạc nhuận bút phí, Trần Mộc vui rạo rực theo gã nô bộc đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua một cái tiểu viện thì nghe thấy có tiếng hò hét truyền đến.

Trần Mộc không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi đang diễn luyện võ nghệ.

Bên cạnh y là một gã hán tử chừng 40-50 tuổi, ông ta đã mỉm cười kiên nhẫn giảng dạy.

Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình nên ông ta quay đầu nhìn lại.

Hai người liếc nhau một cái liền đồng thời sững sờ.

Thịnh Hoành?

Ông ta bị người ta thuê sao, hay là bị người ta trực tiếp mời đến trong nhà truyền thụ võ nghệ vậy?

Trần Mộc bị ánh nhìn chăm chú của ông ta làm cho hơi hoảng hốt: “Ông ta sẽ không nhìn ra chuyện mình đã luyện thành Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật rồi chứ?”

Nhưng trên mặt hắn lại không lộ vẻ gì, chỉ hướng về phía Thịnh Hoành mỉm cười gật đầu, sau đó không nhanh không chậm đi theo gã nô bộc rời khỏi.

Thịnh Hoành nghi hoặc nhìn xem cách ăn mặc của Trần Mộc, ông ta luôn cảm thấy người vừa rồi rất quen.

Sau khi nghĩ kỹ thì lập tức bừng tỉnh: “Là tên thư sinh vẽ tranh kia.”

Ấn tượng của ông ta về Trần Mộc không thể nói là không sâu.

Những năm này, ông ta dùng Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật làm mồi nhử, đã câu được không biết bao nhiêu nguời tiêu tiền như rác.

Luyện Hình Thuật cũng không phải là dễ học như vậy.

Phàm là những người tìm đến ông ta thì ít nhất cũng phải tiêu tốn ba trăm lượng bạc mới có thể nhận ra sự thực.

Nhưng tên thư sinh này chỉ tới có một lần liền không đến nữa.

Chuyện này làm cho ông ta kiếm ít hai trăm lượng, làm sao ông ta có thể quên đối phương được chứ.

“Nhìn vào thân hình và động tác của tên thư sinh thì dường như hắn đã tu luyện Luyện Hình Thuật đến có chút thành tựu rồi.” Thịnh Hoành nghi hoặc.

Rồi ông ta chợt lắc đầu bật cười: “Trên đời này làm gì có nhiều thiên tài như vậy.”

“Được rồi, không nghĩ nữa, vẫn là chuyên tâm lừa gạt vị đại thiếu gia trước mặt này thôi. Đây mới thật sự là người ngốc nhiều tiền a.” Thịnh Hoành nhìn xem những động tác vụng về của vị Tả đại thiếu này thì trên mặt sắp nở hoa: “Gia đại nghiệp đại, không chừng có thể một lần ăn no, đủ để ta tiêu xài nửa đời sau.”

……

Phường Bình An, nội trách Trần gia.

“Không ngờ là sẽ gặp phải Thịnh Hoành.”

Kể từ khi học được Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật thì Trần Mộc liền cố ý né tránh cái quảng trường ở chỗ Thịnh Hoành.

Thịnh Hoành dùng Luyện Hình Thuật để gạt tiền, nếu như để ông ta biết mình chỉ đi có một lần liền luyện thành thì sao ông ta có thể cam tâm được?

Trần Mộc không chỉ tránh né ông ta mà còn tránh cả Lục bộ đầu nữa.

Hai người này là cùng một bọn, Trần Mộc là sợ dẫn tới những chuyện phiền phức không cần thiết. Nếu không thì hắn đã không thuê Giới Giáp với giá cao để mua dùm dược liệu rồi.

“Xem biểu lộ thì có vẻ như Thịnh Hoành không có lập tức nhận ra mình.” Trần Mộc thả lỏng một hơi.

“Ông ta đang làm huấn luyện viên của Tả đại thiếu gia thì không có khả năng sẽ nhớ tới mình.”

Nghe Chu Lương Trịnh Hoàn nói, Tả gia là một trong lục đại gia tộc của huyện Thanh Sơn.

Ở ngoài thành có rất nhiều đất đai, trong nội thành cũng có rất nhiều cửa hàng, tài phú kinh người.

“Nghe đồn rằng Tả đại thiếu gia là một vị lãng tử lưu luyến câu lan ngói tứ. Không thể chịu khổ, không chịu mệt nhọc, mỗi ngày luyện võ nửa canh giờ cũng đã được xem như là chăm chỉ rồi.”

“Dạy một tên đệ tử như vậy luyện võ thì quả thật là việc nhẹ lương cao a.”

“Với độ khó của Luyện Hình Thuật, Thịnh Hoành phải ở Tả gia dạy cái nửa năm một năm mới đủ.”

“7 ngày 100 lượng, nửa năm, tê…..”

Hắn hận mình không thể thay thế vị Tả đại thiếu kia.

“Không nghĩ nữa, càng nghĩ thì sẽ càng cảm thấy ghen tị, vẫn là thành thật luyện võ của mình, ăn cơm của mình a.”

Rau trộn, cá rán, giò heo pha lê lại công thêm một chậu cơm lúa mạch.

Trần Mộc dời cái bàn tứ phương ra nội viện, vừa thưởng thức vẻ đẹp của trời chiều vừa hưởng thụ mỹ thực.

Thu nhập nhiều, luyện võ cũng có chút thành tựu, còn có thể hưởng thụ mỹ thực, đây chính là cuộc sống mà kiếp trước hắn hằng mơ ước.

“Thư sinh, rất biết hưởng thụ đó.” Một âm thanh đột ngột vang lên sau lưng hắn.

Trần Mộc run một cái rồi đột nhiên quay đầu lại.

Chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng người đang đứng phía sau hắn.

Thịnh Hoành?

Ông ta có thể lẻn vào trong nhà hắn mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, hơn nữa hắn còn không phát hiện được.

“Thịnh sư phụ, nếu không ngài cũng đến đây ăn một miếng đi.” Trần Mộc đưa tay chỉ vào thức ăn trên bàn rồi nói.

“Không quấy rầy chứ?” Trên mặt Thịnh Hoành đầy vẻ chế giễu nói.

“Không có, có thể mời Thịnh sư phụ ăn cơm là vinh hạnh của ta.” Trần Mộc đi lấy một bộ bát đũa mới ra.

“Không ngờ ngươi còn có tay nghề tốt như vậy.” Thịnh Hoành ăn một miếng giò thủy tinh liền tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói: “Ta đều không nỡ động thủ a.”

Trần Mộc lập tức căng thẳng.

“Đương nhiên, ta cũng không phải là người không nói lý lẽ.” Thịnh Hoành ung dung ăn một miếng cá.

“600 lượng, 600 lượng mua một cái mạng của ngươi, rất hợp lý đúng không?”

Trần Mộc nhịn không được toàn thân run rẩy.

“Đừng có nói là ngươi không có, ta đã điều tra rõ ràng rồi, mỗi tháng ngươi vẽ tranh cho người ta cũng được ít nhất là 100 lượng. Hơn nữa năm rồi, làm sao có thể không có 600 lượng được?”

Trần Mộc giống như bị người hất không chậu nước lạnh xuống đầu.

Hắn không ngờ là Thịnh Hoành sẽ nhớ thương tới mình.

“Không phải ngài đã trở thành giáo đầu của Tả gia rồi sao?” Trần Mộc không thể tin được, ông kiếm nhiều tiền như vậy rồi, còn nhớ tới ta làm gì?

“Ai sẽ ngại bạc nhiều chứ?” Thịnh Hoành lặng lẽ cười một tiếng.

“Ông không sợ đắc tội với Diệu Họa Phường sao?” Trần Mộc giận dữ rống to một tiếng.

Thịnh Hoành liếc nhìn Trần Mộc một cái nói: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao tiền ra đi. Hai cái chày gỗ bên ngoài đã bị ta bóp xỉu rồi. Ngươi có hô lớn đến đâu thì bọn hắn cũng không nghe được đâu.”

Chu Lương Trịnh Hoàn đã bị loại rồi sao?

Mặc dù là mình đã hoàn thành Dịch Cân. Nhưng Thịnh Hoành đã luyện tập Luyện Hình Thuật cả nửa đời người rồi, ít nhất cũng đã là Dịch Cốt cảnh.

“Hai người kia thật sự là bị ngươi đánh ngất xỉu rồi à?” Trần Mộc nhịn không được hỏi lại.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 356

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.