Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tâm Linh

Phiên bản Dịch · 1823 chữ

Hai người kề vai ra khỏi tàng thư thất, Thành Ý đang cố gắng kìm nén tâm trạng thấp thỏm của y.

Nhanh, nhanh, chỉ cần đi vào tổ sư điện là có thể trấn áp tên tà ma này rồi.

“Thành Ý đạo trưởng, đạo trưởng đói không? Nếu không chúng ta đi ăn chút bánh bột ngô rồi mới qua đó đi, dù gì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Trần Mộc đột nhiên nói.

Trái tim Thành Ý nhảy đến trong cổ họng, hoàn hồn nói: “Tốt, ăn cơm trước.”

Hai người đổi hướng đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp, Hà đạo nhân đang không tập trung rửa chén.

Thành Ý đã phân phó nên hôm nay đạo nhân trong đạo quán thức dậy rất sớm, sau khi ăn xong bữa sáng thì tất cả mọi người đều được Thành Ý an bài đến quảng trường ở trước tổ sư điện để luyện cộng.

Một phương diện là để thôi phát khí huyết bảo vệ bản thân, một phương diện khác là để ngăn chặn đường đi, đề phong tà ma chạy trốn.

“Không biết là tên tà ma này đã bị trấn áp hay chưa.” Hà đạo nhân nghĩ nghĩ, khi ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt màu đen.

Hà đạo nhân bị dọa đến suýt nữa là tim ngừng đập.

“Bọn ta tới ăn cơm!” Thành Ý vội vàng mở miệng nói.

Hà đạo nhân run tay một cái, vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho hai người.

Trần Mộc ăn như hổ đói, hai ba lần là nuốt xong một hai miếng bánh, chén cháo thì trực tiếp rót hết vào trong mồn rồi nuốt xuống.

Ăn xong thì hắn nhìn chằm chằm vào đồ ăn của Thành Ý mà không chớp mắt.

“Ta không đói, ngươi ăn đi.” Thành Ý nheo mắt lại nói.

“Được.” Trần Mộc vui mừng cầm lấy đồ ăn của Thành Ý rồi há lớn miệng nhấm nuốt.

Thành Ý vội vàng ăn sạch bát cháo loãng của mình rồi tỏ ra nhẹ nhõm, ăn xong thì y liếc nhẹ sang Trần Mộc.

Mắt thấy Trần Mộc nuốt hết đồ ăn của mình thì tâm lý của y cũng buông lỏng một chút.

Bây giờ chắc là được rồi. Chỉ cần dẫn thằng này vào trong tổ sư điện…

“Có thể cho ta thêm một chén cháo nữa được không? Bị nghẹn.” Trần Mộc nói với vẻ khó khăn.

“Được.” Thành Ý kìm nén nỗi xúc động nghiến răng nghiến lợi này lại, khua tay ra hiệu với Hà đạo nhân.

Hà đạo nhân sầu khổ múc thêm một chén cháo cho Trần Mộc.

Để cho tên tà ma này ăn uống no đủ rồi thì còn đánh thế nào được nữa?

Nhưng mà nếu như không cho, hắn bạo tẩu thì phải làm sao?

Lão ta đau khổ múc một chén cháo cho Trần Mộc, nhìn đối phương một hơi cạn chén rồi còn chưa thỏa mãn ợ một cái, Hà đạo nhân khẩn trương đến độ ngứa ngáy khắp người.

“Trần công tử, có thể đi được chưa?” Thành Ý cố gắng kìm nén nỗi tức giận đang xông lên đầu mình rồi nói.

“Đi thôi, làm sớm nghỉ sớm.” Trần Mộc vừa lòng thỏa ý theo Thành Ý đi đến một đại điện sừng sững.

Lúc này ở quảng trường nhỏ trước điện, có bảy tám vị đạo nhân ăn mặc gọn gàng đang luyện võ khí thế ngất trời.

Trần Mộc hứng thú đứng bên cạnh quảng trường nhìn xem những đạo nhân này luyện công.

Trong lòng Thành Ý rất vội nhưng lại không dám thúc giục hắn, y sợ bị tên tà ma này phát hiện ra chuyện bất thường.

Sau khi xem trọn vẹn một khắc đồng hồ thì Trần Mộc mới đi vào tổ sư điện với vẻ mặt không nỡ.

Thành Ý thấy Trần Mộc bước vào tổ sư điện thì nhịn không được thở phào một hơi.

“Mặc kệ ngươi là lọai tà ma nào, bị Vô Tâm Linh trấn áp thì chắc chắn phải chết.” Thành Ý lập tức khôi phục vẻ trấn định, liếc nhìn nhóm sư đệ đang luyện công rồi đi vào tổ sư điện với vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Mời Trần công tử nhìn xem, kinh văn ở chỗ này.” Thành Ý nở một nụ cười rồi chỉ vào vách tường phía đông của tổ sư điện nói.

“Bất thức huyền trung điên đảo điên, tranh tri hỏa lí hảo tài liên. Khiên tương bạch hổ quy gia dưỡng, sản cá minh châu tự nguyệt viên……”

Cả vách tường là một tảng đá lớn, trên đó được điêu khắc một bản kinh văn huyền diệu.

Thể chữ phiêu dật đại khí, kinh văn thâm ảo kỳ dị, nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy tiên nhân huyền diệu, nội tâm hướng về.

“Chữ tốt, bây giờ ta bắt đầu chép đây.” Trần Mộc tìm một cái bàn rồi đặt bút mặc chỉ nghiễn lên.

Chữ tốt? Một tên tà ma thì hiểu cái gì là chữ tốt sao, còn muốn lừa gạt quá quan à.

“Phiền phức Trần công tử.” Nụ cười trên mặt Thành Ý thu lại, mí mắt rủ xuống, hàn quang lóe lên.

Thừa dịp Trần Mộc không chú ý liền lặng lẽ đi đến bàn thờ trước tổ sư điện.

Một cái thanh đồng pháp linh có chút màu xanh đang được đặt trên bàn thờ trước cái lư hương. (pháp linh = cái chuông)

Thành ý cung kính cúi người, sau khi đứng dậy liền nhanh chóng cầm lấy cái chuông đồng.

Cái chuông dài bằng bàn tay, có một cái chuôi nắm. Cái chuôi sắc bén giống như mũi thương. Bên ngoài có khắc hoa văn hình mặt người, đồng xanh bị rỉ, cảm giác rất cổ xưa.

Lật cái chuông lại thì sẽ thấy cái chuông này không có quả lắc.

Thành Ý quay đầu nhìn Trần Mộc đang nghiêm túc chép kinh văn trên vách tường liền cười lạnh: “Giả vờ giả vịt.”

Thành Ý cầm cái chuôi nhọn hung hăng đâm vào lòng bàn tay trái rồi nhỏ máu bàn tay lên trên miệng của chiếc chuông đồng.

Một lực hút vô hình xuất hiện, lỗ thủng trong lòng bàn tay giống như một cái vòi nước được mở, huyết dịch màu đỏ tươi đang nhanh chóng chảy vào trong chuông đồng.

Chỉ trong vòng 5 hơi, sắc mặt của Thành Ý trở nên tái nhợt vô cùng.

Huyết dịch lơ lửng một cách vô căn cứ trong cái chuông đồng, sau đó xoay tròn rồi hội tụ thành một viên huyết châu óng ánh lớn bằng một hạt đậu phộng.

“Vô Tâm Linh hưởng, kêu ngươi lập tức hiện hình.” Thành Ý trừng mắt nhìn bóng lưng của Trần Mộc rồi hung hăng lay động chuông đồng.

Viên huyết châu óng ánh tạo thành một cái quả lắc rồi va chạm vào vách chuông đồng.

Coong!

Một tiếng chuông xa xăm đột ngột vang lên.

Một cơn chấn động vô hình lấy pháp linh làm trung tâm đang nhanh chóng khuếch tán ra tứ phía, sau đó thì bị vách tường của tổ sư điện bắn ngược lại, không ngừng vang vọng bên trong tổ sư điện nhưng lại không lan ra bên ngoài.

Trần Mộc đang nghiêm túc chép kinh đột nhiên toàn thân chấn động, cơ thể lập tức cứng ngắc.

Ha ha! Để ta nhìn thử xem ngươi là cái quái gì.

Vẻ mặt Thành Ý tràn đầy nóng bỏng nhìn chằm chằm Trần Mộc.

“Ợ….” Một tiếng ợ thật dài phát ra từ trong miệng Trần Mộc.

Thành Ý: “...”

Tại sao lại không có tác dụng?

Rõ ràng Vô Tâm Linh đã phát động rồi mà?

Chẳng lẽ là do uy lực không đủ?

Thành Ý cắn răng một cái rồi lại đâm thủng bàn tay trái, rót máu tươi vào, tiếp tục lắc chuông.

Coong!

Tiếng chuông xa xăm lại vang lên.

Cơ thể Trần Mộc lại tiếp tục đình trệ.

Thành Ý hung hăng nắm chặt bàn tay trái!

Được rồi!

“Đạo trưởng, lắc tiếp đi, tiếng chuông rất hay a.” Trần Mộc đang cứng ngắt đột nhiên quay đầu lại nói.

Thành Ý: “.....”

“Ngươi không cảm thấy có gì khó chịu sao?” Thành Ý cẩn thận hỏi.

Trần Mộc nhíu mày suy tư: “Cảm thấy hơi đầy bụng.”

Thành Ý: “.....”

“Lắc tiếp đi, tiếng chuông này rất hợp với kinh văn a.” Trần Mộc vò đầu cười nói.

“A….” Còn lắc sao? Ngươi đây là đang muốn giết ta aa?

Y mang theo chuông đồng tới gần rồi ngó xem những chữ kinh văn mà Trần Mộc đã chép.

Kết cấu cân đối, chữ viết phiêu dật giống với kiểu chữ của Trần Mộc mà y lần đầu nhìn thấy, hơn nữa còn đẹp hơn một chút, có thêm một chút phiêu miểu ý cảnh.

Chẳng lẽ mình đoán sai sao?

Tà ma đã bị Vô Tâm Linh dọa chạy từ tối qua rồi sao?

Vô Tâm Linh chính là vật tổ truyền của Thanh Phong quán, nghe nói là đến từ thượng cổ Thuần Dương Đạo, chuyên khắc chế đủ loại u hồn tà ma.

Người trước mắt này lại không hề có chút phản ứng nào với Vô Tâm Linh, điều này đã chứng minh đối phương linh nhục hợp nhất, căn bản không bị tà ma phụ thể.

Nghĩ tới đây, Thành Ý liền cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Vô Tâm Linh nhiếp hồn khắc tà ma rất lợi hại, nhưng tiêu hao cũng lợi hại, cần rất nhiều máu người để phát động.

Một người đàn ông cường tráng quanh năm luyện công, khí huyết cường tráng như hắn mà chỉ phát động hai lần liền bị hút đến trắng cả mặt.

Mấu chốt là còn không có tác dụng gì, giống như là đang phát động vào không khí, chuyện gì cũng không có xảy ra.

Y càng nghĩ thì càng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Không được không được, phải mau chóng đi cắn chút thuốc mới được.

Cất kỹ Vô Tâm Linh, Thành Ý chật vật rời khỏi tổ sư điện. Y sợ mình bị té xỉu ở chỗ này.

Trần Mộc nhìn thấy Thành Ý vội vàng rời đi thì không khỏi bĩu môi.

Không phải là để cho ngươi lắc chuông thêm mấy lần thôi sao, chạy gì mà chạy.

Nhưng mà tiếng chuông này thật sự là rất hay.

Hắn ngẩng đầu nhìn vách tường màu xám bán trong suốt trước mặt.

Viết sách: 135/10000/ nhị giai.

Hình như cái pop-up này tự mình xuất hiện phải không?

Ừhm, kinh nghiệm lại tăng lên.

Được rồi được rồi, nhanh chóng chép kinh thôi.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.