Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên Ổn

Phiên bản Dịch · 1931 chữ

Sau lưng Thiên Nhất Trai, cách nhau một bức tường.

Giới Giáp kẹp một miếng giò pha lê lên rồi cẩn thận nhấm nuốt, cảm giác tươi mặn đang không ngừng xung kich vị giác, nước bọt điên cuồng bài tiết làm cho mí mắt của lão ta cũng nhấc lên một chút.

Lão nhìn sang Trần Mộc với vẻ kinh ngạc.

Tên thư sinh này còn có tay nghề tốt như vậy sao?

“Thích thì ngài liền ăn nhiều một chút.” Trần Mộc nhiệt tình nói.

“Buổi tối ta không ở Thiên Nhất Trai.” Giới Giáp thản nhiên nói.

Muốn để ta giúp ngươi chấn nhiếp tà ma, ngươi tính lầm rồi.

“Không sao cả, buổi tối ta cũng không ở chỗ này.” Trần Mộc thản nhiên nói.

Chỉ cần ban ngày lão ở chỗ này là được.

Lúc nhắc đến âm hồn thì sắc mặt của Giới lão đầu đều không hề thay đổi.

Trần Mộc đã sớm ngờ tới lão già này có thủ đoạn để đối phó âm hồn.

Cho nên hắn liền ra giá cao mướn tòa trạch viện ở lân cận Thiên Nhất Trai này.

Không giống với những truyền thuyết dân gian, âm hồn quái chỉ là không thích ánh mặt trời thôi chứ không hề sợ ánh mặt trời. Cho nên ban ngày cũng có nguy hiểm.

Giới Giáp hơi bất ngờ liếc nhìn Trần Mộc.

Có cần phải sợ đến vậy không?

Mà thôi, không nghĩ nữa, ăn cơm. Không thể uổng phí mỹ thực này được.

Uống hết bát canh cá viên cuối cùng, Giới Giáp hài lòng ợ một cái.

Để cho tên thư sinh này ở lại đây cũng không phải là không được.

Chỉ cần hắn không bỏ thêm gia vị là được, ít nhất thì một ngày ba bữa sẽ rất hưởng thụ.

Nếu đã như vậy thì có thể thu ít tiền một chút đi: “10 lương, mỗi tháng.”

Trần Mộc ngạc nhiên nhìn xem Giới Giáp: “Chẳng lẽ tòa trạch viện này là của ngài sao?”

“Không phải.” Giới Giáp không rõ ràng cho lắm.

“Vậy tại sao ngài có thể thu tiền thuê nhà của ta được?” Trần Mộc vẻ mặt thành thật hỏi lại.

Giới Giáp: “......”

Ta đang thu tiền thuê nhà của ngươi hay sao?

Là phí trừ tà a.

“Giới lão có chỗ không biết, tiền thuê nhà là đặt cộc 3 tháng giao 1 tháng, ta đã giao hết rồi, không nhọc ngài tới thu hộ.” Trần Mộc cười tủm tỉm.

Ta cứ không cho đấy, có ngon thì lão dọn nhà đi.

Giới Giáp: “.....”

……..

Lúc nhá nhem tối, sắc trời chạng vạng.

Trần Mộc đã ăn xong cơm tối từ trước.

Khóa cửa đại môn rồi không nhanh không chậm đi về hướng thành bắc.

Dọc đường hắn đều tận lực đi trên những con đường cái có người qua lại.

Rất nhanh liền đến trước cửa một tòa trạch viện. Hắn móc chìa khóa rồi mở cái khóa đồng mới tinh ra, đẩy của vào.

Đây là một tòa đại trạch viện 3 gian.

Những căn viện tử mà hắn mướn hồi trước cộng lại cũng không lớn bằng tòa nhà này.

Tiền thuê đương nhiên là cũng không hề rẻ, một tháng liền tốn 5 lượng bạc.

Ngôi nhà mà hắn thuê hồi trước cũng chỉ có 1 lượng 1 năm mà thôi, là 1 năm đó.

“Dù mắc cũng phải thuê.” Trần Mộc quay đầu nhìn sang nhà kế bên, trong lòng liền đại định.

Căn nhà cách nhau một bức tường này chính là đại viện của Tả gia, là chỗ ở của bị Tả đại thiếu gia kia.

Tả đại thiếu là một ngoan nhân đã từng chém chết tà ma.

Đây cũng là tin tình báo mà hắn tốn 10 lượng mới dò la được từ trong miệng của mã phu Tả gia, thợ tỉa hoa, phu canh, cùng với một vị hộ vệ bị tàn tật.

“Có hai vị hộ pháp bị động như Giới Giáp và vị Đại đại thiếu này rồi thì tạm thời không cần phải lo lắng về chuyện âm hồn nữa.” Trần Mộc yên lặng suy nghĩ.

“Chỉ là có chút phí tiền.”

Lúc tháng 3 khi dự trữ một số lượng lớn dược liệu và lương thực đã làm cho hắn tiêu phí rất lớn.

Trong khoảng thời gian này, vì cam đoan sự an toàn của bản thân nên lại phải tiêu tốn nhiều bạc.

Trên người của hắn hiện giờ chỉ còn có lượng bạc và một hũ tiền đồng.

“Không ảnh hưởng tới sinh hoạt, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ miệng ăn núi lở.”

Trần Mộc đi vào căn phòng cách Tả gia gần nhất rồi đóng chặt cửa, rửa mặt rồi leo lên giường.

“Xem ra phải tăng thêm doanh số bán cá thôi.”

Toàn bộ chưởng quỹ và tiểu nhị của Diệu Họa Phường đã rời khỏi huyện Thanh Sơn, địa phương này hiện giờ chỉ còn lại một cái xác không.

Việc vẽ tranh của Trần Mộc xem như triệt để mất hết.

Ngược lại thì bán cá lại trở thành nguồn thu nhập lớn nhất của hắn.

Mỗi tháng chạy thêm mấy chuyến thì cũng tích lũy được khoảng 8-10 lượng bạc.

Lời nhuận thì chắc chắn là không bằng vẽ tranh, nhưng thắng ở chỗ tiết kiệm và an toàn.

…..

Huyện Thanh Sơn, phía nam của sông Bạch Lãng.

Sáng sớm lúc sương mù còn chưa tan thì Trần Mộc đã chạy tới chỗ này.

Hắn cố ý chọn một nơi nước sâu cách xa huyện Thanh Sơn.

Bởi vì khoảng cách xa cho nên rất ít có người tới đây bắt cá, vì vậy sản vật trong nước rất phong phú.

Ném mồi, mò cá, một mạch liền thành.

Đổ đẩy hai cái giỏ trúc lớn, hắn vẫn còn tiếc nuối nhìn xem những con cá đang say choáng váng trên mặt nước.

Trần Mộc gánh hai cái giỏ trúc nặng nề lên rồi nhanh chân chạy về huyện Thanh Sơn.

Lúc bắt đầu thì đi nhanh, sau đó thì càng đi càng nhanh, cuối cùng trực tiếp bắt đầu chạy. Lúc chân chạm đất thì mặt đất đột nhiên nổ ra một cái hố nhỏ.

Một bóng người lóe lên rồi chạy ra ngoài hơn 10m.

Kể từ sau khi Dịch Cốt, hắn cảm thấy mình càng ngày càng không giống nhân loại.

Chỉ cần bắt đầu chạy thì sẽ càng chạy càng nhanh, hơn nữa tiêu hao cũng rất nhỏ.

Thịnh Hoành nói Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật có thể làm cho con người chạy nhanh hơn tuấn mã.

Dựa vào những tư liệu thực tế ở kiếp trước, hắn biết được vận tốc trung bình của một con ngựa bình thường là khoảng 30km. Khoảng cách chạy nước rút nhanh nhất có thể đạt tới 50km hoặc thậm chí là 70km.

Trần Mộc nhìn xem hai hàng cây rừng đang nhanh chóng lùi về phía sau rồi nghĩ thầm.

“Vận tốc ít nhất cũng đạt tới 60km.”

Hơn nữa hắn cảm giác được mình còn thừa sức để gia tốc.

Kiếp trước, vận tốc của Bolt cũng bất quá chỉ khoảng 45km thôi. Hơn nữa còn là chạy nước rút.

Mà Trần Mộc…. Hắn cảm thấy mình có thể chạy cả ngày.

Tiếng gió không ngừng vang lên bên tai, loại cảm giác nhanh như chớp này khiến hắn càng chạy thì càng thoải mái.

Bây giờ thì Trần Mộc cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất phàm của Luyện Hình Thuật.

Nó thật sự đã làm cho Trần Mộc siêu vượt người bình thường.

Trần Mộc cứ như vậy vừa gánh hai giỏ cá vừa thi triển Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật, chạy về huyện Thanh Sơn với tốc độ cực nhanh.

…….

Chợ phía đông.

“Cá sông tươi sống đây, 30 đồng một con, tới trước được trước, muốn mua thì nhanh lên.

Đột nhiên có một tiếng rao hàng thô ráp vang dội đầu phố ở khu chợ phía đông.

“Ông lão đánh cá, đã một khoảng thời gian rồi ông không tới bán cá.”

“Tâm tình hôm nay của ta rất tốt.”

Trần Mộc vẫn giữ cái cách ăn mặc như cũ, mũ đội nón vành rộng, thân mặc áo xám, bộ mặt vẫn vừa vàng vừa có một cái bớt.

“Ui cha, gặp được chuyện gì tốt vậy?”

“Ngươi có mua không, ta không có rảnh để nói chuyện tào lao với ngươi, đưa tiền.”

“Hắc, lão già lỗ mãng…..”

Rất nhanh, một giỏ cá liền bị mọi người tranh mua không còn một mống.

Mặt trời còn chưa có lên đỉnh thì Trần Mộc đã xách cái giỏ rỗng từ khu chợ phía tây trở về nhà.

Kể từ khi mướn được tòa viện tử này rồi thì chuyện luyện công và cày độ thuần thục hắn đều làm ở trong viện này.

Hắn vẫn tiếp tục thuê căn nhà cũ. Sau khi từ trong đó chuyển ra một phần lương thực và dược liệu thì hắn liền niêm phong lại, coi như là một thương khố bí mật.

Trần Mộc đã tạm thời giải quyết nguy cơ về âm hồn nên liền đã trở nên yên ổn hơn.

MẶc dù hắn vẫn rất tò mò về con âm hồn quái kia, nhưng hắn lại nhẫn nhịn không hề nghe ngóng tin tức gì về nó cả.

Với thực lực hiện giờ của hắn mà đi tìm hiểu chuyện này thì cũng chính là đang đi tìm cái chết.

Hơn nữa hắn đã có bản hack độ thuần thục rồi, sớm muộn gì cũng có thể tu luyện Luyện Hình Thuật đến đại thành.

Chờ khi không còn e ngại âm hồn nữa thì muốn tìm hiểu thế nào cũng được, bắt hai con về giữ nhà cũng còn được.

Thời gian sau đó, lúc ban ngày thì hắn ở sau lưng Thiên Nhất Trai luyện công, buổi tối thì trở về căn trạch viện bên cạnh Tả gia để ngủ lại.

Cứ cách mỗi ba bốn ngày, hắn liền đi bắt cá một lần.

Ban đầu là vì kiếm tiền và thịt cá.

Lúc sau thì hắn lại thích cái cảm giác chạy cực tốc ở dã ngoại, tốc độ nhanh như chớp này xác thực có thể làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Mà chỉ vào hai chân mà có thể chạy với vận tốc 60km quả thật là chuyện rất có thành tựu.

Thế là hắn ngày càng ưa thích cày độ thuần thục, ngày đêm không ngừng.

Nửa tháng sau, vào một đêm nọ, Trần Mộc đã thành công nâng Tụ Lý Kiếm lên nhị giai.

Viết: 1576/10000/ nhị giai;

Bức hoạ: 1443/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 5753/10000/ tam giai;

Hồng Chuẩn luyện hình thuật: 409/10000/ tam giai;

Trù nghệ: 6226/10000/ nhất giai;

Chế dược thuật: 2152/10000/ nhị giai;

Tụ Lý Kiếm: 16/10000/ nhị giai;

Liếc nhìn số liệu trên tường xám, cổ tay hắn rung lên, một thanh đoản kiếm đột ngột xuất hiện trong lòng bàn tay, lại run lên thì thanh đoản kiếm đã tiêu thất.

Tâm niệm khẽ động.

Một cây cột gỗ bên cạnh lập tức có thêm một cái lỗ.

Bí ẩn, cực tốc, tụ lực nhất kích.

Tụ Lý Kiếm nhị giai khiến hắn có thể hoàn thành hàng loạt các động tác như xuất kiếm, đâm thủng cột gỗ, thu kiếm rồi giấu kiếm chỉ trong nháy mắt.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 306

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.