Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất Trộm

Phiên bản Dịch · 1926 chữ

Trong lúc nhất thời Trần Mộc đều cảm thấy dĩa giò kho tàu này không…. Ừm, giò vẫn là rất thơm.

Nhưng tâm can đau a.

Hắn chỉ nghĩ tới việc mời người ta uống một hồ lô.

Nhưng khi người ta uống xong rồi thì hắn lại quên nhận quà đáp lễ.

Rất lâu không có tặng lễ nên quên mất nghiệp vụ rồi.

Trần Mộc hâm mộ nhìn xem túi tiền của Giới Giáp.

“Nhìn nhiều hai mắt a, lại không nhìn thì một lát không có cơ hội nhìn nữa đâu.” Giới Giáp bình chân như vại hớp một ngụm canh cá.

Trần Mộc lập tức cảm thấy muộn phiền.

……

Bốn ngày sau, chợ phía đông, hẻm Lam Giáp, trong nội viện của một tòa nhà nào đó.

Ba bốn mươi thành viên trong bang phái đang nằm trên mặt đất ngáy o o.

Trong phòng nội viện.

Trương Diệp chống chuôi đao rồi nửa quỳ trên mặt đất.

Y lắc đầu thật mạnh để cố gắng tỉnh táo.

Nhưng mà càng lắc thì y lại cảm thấy càng chóng mặt, sau đó ngã rạp xuống đất, mũi bị ngã đến chảy máu ồ ạt.

Y nhảy lên hai lần rồi nằm rạp xuống đất ngáy o o.

Trần Mộc từ trong hẻm đi đến trước cửa chính.

“Dù là dọn nhà thì ta cũng có thể tìm được các ngươi.”

Đầu hắn đội nón lá, người mặc áo xám, một nửa gương mặt bị nhuộm thành màu xanh, ăn mặc giống như Lương Sơn hảo hán.

Hắn đi đến trước cửa căn phòng rồi liếc mắt nhìn xem, sau đó lấy tay đóng cửa lại: "Vẫn là không vào vẫn hơn, lỡ như bọn hắn giả bộ thì sao?"

Tiếp theo hắn liền nhanh chân bước vào nội viện, cười híp mắt nhìn xem những thành viên của Bạch Lãng bang đang nằm xụi lơ trên mặt đất.

Nếu như đã đóng vai Lương Sơn hảo hán rồi thì phải làm những chuyện mà Lương Sơn hảo hán nên làm.

Tiếp đó hắn liền sò mó từng người một.

Sau hai khắc đồng hồ, Trần Mộc thất vọng ước lượng cái túi trong tay.

"Đến sớm a."

Hắn tìm một hồi mà cũng chỉ tìm được hơn 20 lượng bạc.

Chắc là bởi vì Giới Giáp ra tay ác quá nên gần đây bọn chúng không dám mang theo tiền trên người.

Liếc mắt nhìn xem cánh cửa phòng đóng chặt, chắc là những người trong đó sẽ có rất nhiều tiền.

Nhưng hắn lại chợt lắc đầu.

"Được rồi được rồi, ổn thỏa một chút thì tốt hơn."

"Dù sao cũng là bang chủ đường chủ, vạn nhất có con át chủ bài gì thì sao?"

"Mình vẫn là nhanh đi bán cá thôi."

Nghĩ như vậy, Trần Mộc cẩn thận vòng ra tường sau rồi leo tường nhanh chóng rời khỏi hẻm Lam Giáp.

.....

Chế dược thuật đã lên nhị giai rồi nên uy lực của Mê Thần Hương rất mạnh.

Mặc cho Bạch Lãng bang có bay nhảy như thế nào thì khi uống xong một hồ lô đều phải nằm xuống.

Sau đó mấy lần, bang chủ Trương Diệp của Bạch Lãng bang đều nghĩ ra rất nhiều biện pháp đối phó, thử rất nhiều bảo vật giải độc.

Tiếc là Trần Mộc cũng không nhàn rỗi, một mực dùng chế dược thuật để cải tiến Mê Thần Hương.

Bạch Lãng bang chỉ có thể nằm ngáy o o.

Sau này thực sự không có biện pháp nào khác nên Bạch Lãng bang chỉ đành phân tán trụ sở.

Trần Mộc cũng không nghĩ đến chuyện mê choáng toàn bộ bang chúng.

Ngày nào ra ngoài bán cá thì hắn cũng tìm đại một cứ điểm của Bach Lãng Bang để mời những thành viên trong bang uống một hồ lô.

Bach Lãng Bang bị hắn làm cho lòng người bàng hoàng, không còn tinh lực để gây phiền phức cho một ông lão đánh cá như hắn nữa.

Chỉ là quà đáp lễ cũng ngày càng ít đi, làm cho Trần Mộc có chút đáng tiếc.

.......

Ngoài trừ cứ cách mỗi mấy ngày liền ra ngoài bán cá, rồi cùng Bạch Lãng bang đấu trí đấu dũng thì thời gian còn lại Trần Mộc đều luôn yên tĩnh trạch ở trong nhà.

Mỗi ngày chuyên cần tập luyện Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

Sau khi hoàn thành Dịch Cốt thì hô hấp pháp của Luyện Hình Thuật cũng trở nên càng rườm rà hơn, cần một trăm hai mươi hô hấp mới tạo thành một vòng tuần hoàn.

Chuyện này khiến cho hắn mỗi lần tu luyện đều phải hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực.

Độ thuần thục mà hắn cày được mỗi ngày cũng ít hơn lúc ở giai đoạn Dịch Cân nhiều. Nhưng được cái ổn định, mà Trần Mộc cũng không vội vàng, hắn vẫn như cũ từ từ tiến lên từng bước một.

Ném mạnh Thiết Liên Tử cũng trở nên khó khăn hơn.

Khi đạt đến tam giai rồi, muốn phát huy uy lực lớn nhất của Thiết Liên Tử không chỉ cần kỹ xảo mà còn cần một bộ thân thể mạnh hơn.

Hắn có thể cảm nhận được sau mỗi lần tập luyện ném mạnh thì bắp thịt trên toàn cơ thể cũng biến đổi theo.

So ra thì độ thuần thục của Tụ Lý Kiếm dễ cày hơn rất nhiều. Bởi vì nó vẫn còn đang ở nhị giai, còn chưa tới giai đoạn cao thâm.

Một lý do khác nữa là bởi vì Tụ Lý Kiếm trước mắt chỉ là một môn kiếm thuật. Mặc dù cũng có thể điều chỉnh cơ bắp trong một biên độ nhỏ, Nhưng nó càng là một kỹ thuật dùng kiếm nhiều hơn.

Trần Mộc giảm bớt thời gian luyện tập ném mạnh Thiết Liên Tử rồi đem tinh lực và thời gian để ưu tiên cho Tụ Lý Kiếm.

......

Trầm mê luyện công, Trần Mộc dường như không hề cảm thấy thời gian trôi qua.

Đảo mắt đã đi qua hai tháng.

Tháng 8 và tháng 9 chính là thời điểm nóng nhất ở huyện Thanh Sơn.

Trong nội viện ở hậu trạch của Thiên Nhất Trai.

Một khối gạch xanh bày trên bàn đá.

Trần Mộc lẳng lặng đứng bên cạnh.

Cọ!

Xùy!

Một tiếng vang nhỏ.

Trên gạch xanh lập tức có thêm một cái lỗ.

Trần Mộc lấy tay sờ soạng.

Quanh viền của cái lỗ bóng loáng vẫn còn nóng hổi.

Chỉ trong một cái chớp mắt vừa rồi, hắn đã xuất kiếm chín lần.

Mỗi lần đều trúng ngay gạch xanh.

Va chạm kịch liệt không chỉ xuyên thủng gạch xanh mà còn sinh ra một lượng nhiệt rất lớn.

"Có muốn gia nhập vào Chu Y Các không?" Giới Giáp ở bên cạnh cái bàn đá không khỏi nâng nhẹ mí mắt, nói: "Ta có thể dẫn tiến cho ngươi."

Môn Tụ Lý Kiếm rất thích hợp sát thủ.

"Phần thưởng đề cử chia cho ta một nửa sao?" Trần Mộc thản nhiên nói.

Cổ tay chuyển một cái, đoản kiếm biến mất ở trong tay áo.

"Ăn dưa đi." Giới Giáp cầm lên một miếng dưa hầu rồi nhỏ miệng ăn, không hề đề cập tới chuyện gia nhập Chu Y Các nữa.

Dưa này là do Trần Mộc vừa mới mua.

Vì ở trong thời tiết nắng nóng uống được một ngụm nước đá, hắn cố ý cày chế dược thuật liên tục trong mấy ngày liền mới tìm được một loại khoáng vật tự nhiên giống như diêu tiêu ở kiếp trước.

Dùng nó để hấp thụ nhiệt trong nước để làm đá.

“Có thể nói cho ta biết lúc đầu là ai đã dùng tiền để giết ta không?” Trần Mộc ngồi xuống, cắn một miếng dưa hấu mát lạnh.

"Có thể." Giới Giáp thản nhiên nói.

"Sát thủ các người không cần phải bảo mật thông tin cho cố chủ sao?" Trần Mộc kinh ngạc.

Giới Giáp chuyển động con mắt lườm Trần Mộc một cái.

Trần Mộc lập tức hiểu rõ gật đầu: "Chỉ cần đưa đủ tiền là được đúng không?"

"Muốn biết?" Giới Giáp đặt dưa hấu xuống rồi nhìn chằm chằm Trần Mộc hỏi.

"Không muốn." Trần Mộc lập tức nói rồi ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh với vẻ mặt hưởng thụ.

Giới Giáp: "....." Không muốn biết thì ngươi nhắc tới làm gì.

Trần Mộc vui cười hớn hở ăn dưa hấu.

Dù sao thì người cũng đã chết rồi, có biết hay không cũng không có gì khác nhau.

Ăn xong dưa hấu, thu dọn mặt bàn sạch sẽ rồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó Trần Mộc liền tiếp tục trốn ở trong chòi tập luyện Tụ Lý Kiếm.

Luyện Hình Thuật có thể khiến hắn nóng lạnh bất xâm, loại thời tiết nóng bức này cũng không nhằm nhò gì.

Nhưng khi tập luyện ở dưới ánh mặt trời thì không chỉ bên ngoài cơ thể nóng lên, mà trong cơ thể cũng sẽ sinh ra nhiệt lượng rất lớn.

Nội ngoại đều nóng thì thực sự là đang chịu tội.

Trốn ở trong chòi hóng mát luyện tập thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Chờ đến khi mặt trời lặng về phía tây rồi mới luyện tập Luyện Hình Thuật cũng không muộn.

"Gần đây ở trong nội thành xảy ra rất nhiều vụ âm hồn tái quái." Trong tay Trần Mộc đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm, sau đó lại đột nhiên biến mất: "Lão có biết nguyên nhân không?"

"Không biết." Giới Giáp vân vê hạt ngân châu một hồi, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc nói: "Có Trừ Tà Kính tại thì không nên có nhiều cá lọt lưới như vậy."

Nhưng thực tế ở trong mấy tháng gần đây đã xảy ra rất nhiều sự kiện tà ma, mặc dù không phải là liên tiếp không ngừng.

Động tác luyện kiếm của Trần Mộc ngừng lại.

"Có phải là Trừ Tà Kính đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Trần Mộc lo lắng hỏi.

"Rất có thể." Giới Giáp nghĩ nghĩ gật đầu nói: "Hơn mười năm trước ta đã từng ở huyện Cửu Dương của Yên Sơn phủ gặp được một lần. Trừ Tà Kính ở nội thành bị trộm mất, kết quả là số lượng âm hồn quấy phá chợt tăng lên rất nhiều."

"Vậy sau đó giải quyết như thế nào?" Trần Mộc vội vàng hỏi.

"Rất đơn giản, quan phủ thượng cấp lại đưa tới một Trừ Tà Kính là được." Giới Giáp thản nhiên nói.

Bây giờ toàn bộ Đại Lương đều đang thiên tai nhân họa không ngừng, sớm đã loạn thành một bầy.

Huyện lệnh của huyện Thanh Sơn cũng đã mất tích hơn nửa năm rồi mà cũng chả có ai thèm quan tâm.

Nói huyện Thanh Sơn thuộc về Đại Lương thì chẳng bằng nói nó thuộc về huyện thừa Lý gia.

Làm gì còn quan phủ thượng cấp nào nữa.

Trần Mộc nhìn xem vẻ mặt bình tĩnh của Giới Giáp, hắn càng ngày càng chắc chắn lão già này nhất định có thủ đoạn đối phó với âm hồn.

Nhìn xem những hạt ngân châu trong tay của lão ta, Trần Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.

Vị đại bảo tiêu này hắn mời không nổi a.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.