Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị Giai

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Khu tập thể ở dưới chân núi Tiểu Đông Sơn.

Chỗ ở của Trần Mộc.

Trước cửa nhà gỗ có một cái sàn gỗ cao nửa thước và rộng 2m.

Mái hiên phía trên được kéo dài và nhô ra ngoài giống như vành nón, được xem mái che của hành lang phía trước.

Hiện giờ thì trong hành lang có đặt một tấm bàn tứ phương.

Có hai cái đèn lồng được treo bên trên, cách đó không xa là một cái hỏa lò đang bập bùng hỏa diễm, làm cho trước bàn tứ phương rực sáng.

“Ngày 21 đi, chuẩn bị sớm.” Giới Giáp ung dung đặt đũa xuống rồi thản nhiên nói.

Còn nửa tháng sao?

Chắc là đủ thời gian để chuẩn bị vật tư rồi.

Trần Mộc gật đầu.

“Cần ta đi thuê xe ngựa không?”

“Không cần.” Giới Giáp lắc đầu: “Ta tự chuẩn bị.”

Trần Mộc lập tức nghi ngờ nhìn sang: “Sẽ không thu thêm tiền chứ?”

Giới Giáp lườm Trần Mộc một cái rồi bình tĩnh gật đầu.

Trần Mộc trừng Giới Giáp với vẻ mặt im lặng.

Lão ta còn thừa nhận nữa chứ?

Các mánh khóe bây giờ đều trắng trợn như vậy sao?

Giới Giáp bình tĩnh móc ra một miếng vải bố màu trắng lau miệng. Sau đó thuận tay ném vào cái lò lửa cách đó không xa.

Khóe miệng Trần Mộc khẽ giật một cái.

Vì kiếm tiền, Giới Giáp làm bất cứ chuyện gì đều sẽ tiết kiệm. Duy chỉ có vấn đề vệ sinh cá nhân là chưa từng keo kiệt.

Trần Mộc dám cam đoan, miếng vải bố vừa rồi tuyệt đối chưa được sử dụng quá hai lần. Thậm chí là chỉ được sử dụng một lần duy nhất.

“Đường xá xa xôi, mang đủ lương khô.” Giới Giáp cường điệu nhắc nhở hai chữ “mang đủ”.

Trần Mộc liếc mắt: “Cũng mang thêm cả phần của ngươi nữa.”

Giới Giáp tỏ vẻ đương nhiên.

Trần Mộc phát hiện có bản hack độ thuần thục cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt.

Đúng là trù nghệ đã tiến bộ vượt bậc, nhưng cũng không bỏ rơi lão già ăn chực này được.

“Yên tâm, thứ khác thì không có nhưng Tích Cốc Hoàn bao no.” Trần Mộc đại khí phất tay.

Giới Giáp mặt không đổi sách nhìn xem Trần Mộc.

“Cơm nắm cơm nắm, cơm nắm chà bông được rồi đi.” Trần Mộc tức giận nói.

Không phải chỉ là một cái tên thôi sao? Có cần phải trào phúng không ngừng không? Ăn ngon chống đói không phải được rồi sao?

.....

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng.

Trần Mộc xuất hiện với một thân phận khác.

Cõng một cái giỏ trúc cao cỡ đầu gối của một học sinh tiểu học, men theo còn đường quen thuộc đi tới bờ sông Bạch Lãng.

Một đường đi tới, phiên chợ ở khu tập thể vẫn náo nhiệt như vậy, mới sáng sớm mà Lưu lão đầu đã đang gào to Đại Lực Hoàn.

Cái thứ bột mì này cũng có người mua à.

Trần Mộc gật đầu như xem chào hỏi, tự ý xuyên qua phiên chợ, đi theo những người thợ đang chuẩn bị lên núi, rời khỏi khu tập thể.

“Hôm nay có tên xui xẻo nào bị sói cắn rút ruột hay không vậy?” Một người thợ nhỏ giọng tìm hiểu.

“Không có nghe nói.” Tên đồng bạn ở bên cạnh nghi hoặc lắc đầu: “Đám nha dịch kia thật sự đã thanh lý hết đám sói hoang rồi sao?”

“Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.” Một tên đồng bạn khác hừ lạnh nói.

“Nhỏ giọng một chút, đừng tìm rắc rối.” Có người nhắc nhở.

“Đừng có trông cậy vào bon hắn, buổi tối cũng tận lực đừng đi ra ngoài, phải cẩn thận a.”

Những người thợ còn lại đều gật đầu.

Trần Mộc yên lặng đi theo nghe ngóng tin tức bát quái ở khu tập thể, nhưng lại không nghe được những tin tức mà hắn muốn nghe.

Sau khi tách khỏi nhóm thợ ở phía tây dưới chân núi của Tiểu Đông Sơn, Trần Mộc rất nhanh liền đi tới cây cầu đá hôm qua.

Thần sắc không có chút dị thường nào bước lên cầu đá. Tùy tiện dò xét cảnh sắc hai bên bờ sông Bạch Lãng.

Khóe mắt liếc qua liếc lại những vết máu đen sẫm trên mặt đất.

Thi thể của gã tráng hán kia đã biến mất, Lục Cẩn cũng không thấy tăm hơi.

Ai đã mang hai người này đi?

Lục Cẩn có còn cứu được không?

Nha môn có tham gia điều tra vụ này không?

Trần Mộc đi lại ổn định, ý niệm chuyển động trong đầu.

Một người đã chết, một người thì không rõ sống chết.

Một người là tên tội phạm đã gây ra vụ diệt môn, một người thì là bộ đầu huyện nha.

Chuyện này vốn nên là đại sự có thể kinh động huyện thành, nhưng tại sao trong khu tập thể ở khoảng cách gần như vậy lại không hề có phong thanh gì?

......

Bờ sông Bạch Lãng, ở một khúc sông êm ả.

Trần Mộc ngồi trên một tảng đá ven bờ suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra tối qua, một lát sau hắn liền lắc đầu: “Nghĩ nhiều cũng vô ích, còn không bằng đi cày độ thuần thục.”

Tường xám xuất hiện trước mắt.

Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú: 9397/10000/ nhất giai;

So với tốc độ rùa bò của Luyện Hình Thuật thì Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú phải nói là tiến bộ thần tốc.

Nhanh chóng niệm chú ngữ khó đọc.

Hắc khí hiện lên giữa không trung.

Một nắm mồi say to bằng quả đấm đột ngột xuất hiện rồi rơi vào trong nước hòa tan không thấy gì nữa.

Trần Mộc liên tiếp sử dụng Ngũ Quỷ Bàn Sơn thuật để na di con mồi.

Cứ cách mỗi hai ba mét thì hắn đều sẽ quăng vào một nắm, tùy ý để mồi say khuếch tán không tiếp tục quan tâm nữa.

Hắn tìm một tảng đá lớn gần bờ sông ngồi xuống. Hơi nhắm mắt lại, hắc khi lập tức xuất hiện bên người, lúc ẩn lúc hiện.

Giữa trưa, Trần Mộc ngừng việc luyện tập, lấy cơm nắm Tích Cốc đan ra.

Sau nhiều lần cải tiến thì cơm nắm không chỉ trở nên ngon miệng hơn mà còn có dinh dưỡng phong phú và nhiệt lượng cực cao.

Người bình thường chỉ cần một viên là có thể thay thể một bữa cơm.

Trần Mộc tu luyện Luyện Hình Thuật nên tiêu hao rất lớn. Ăn những 5 viên vào bụng mới không còn cảm giác đói.

Ăn uống no đủ rồi thì Trần Mộc nhìn về phía tường xám theo thói quen.

Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú: 9722/10000/ nhất giai;

“Cố gắng thêm chút nữa, hôm nay phải cày Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú lên nhị giai.”

Đem những con cá phủ đầy mặt nước đút hết cho Ngũ Quỷ Đại. Trần Mộc cũng không đi nghỉ ngơi mà quay đầu tiếp tục cày độ thuần thục.

......

Lúc chạng vạng tối.

Trần Mộc sắc mặt tái nhợt, tâm niệm khẽ động liền phun ra một đoạn chú ngữ rất phức tạp.

Hô.

Hắc khí tràn ngập, hai con người giấy lớn chừng bàn tay giống nhau như đúc đột nhiên xuất hiện.

Trên thân đầy những đường vân màu đỏ như máu, sau lưng mỗi con đều có một cái chữ lớn màu đen, một con “Đông”, một con “Xuân”.

Trần Mộc thở dài một hơi rồi hiếu kỳ quan sát con người giấy Xuân.

So với con người giấy đầu tiên thì nó trông càng thon thả hơn, ngũ quan cũng càng thanh tú.

Trần Mộc không chế hai con người giấy nhỏ bay tới trên đầu của một tảng đá lớn chừng đầu người.

Bốn cái tay và hai cái đầu đính trụ tảng đá.

“Lên.”

Chân của hai con người giấy nhỏ run rẩy, khuôn mặt giống như đang nhe răng trợn mắt, nhưng kết quả là tảng đá chả hề nhúc nhích tí nào.

Trần Mộc: “.....” Nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi.

Hai còn âm hồn người giấy vẫn như cũ không có đổi được diện mục người giấy mảnh mai của chúng.

Trần Mộc bị gã Thiên Sơn đạo nhân lừa rồi.

Đối phương điều khiển người giấy nhỏ có thể ngăn cản Thiết Liên Tử, có thể đối kháng Tụ Lý Kiếm.

Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú vừa có chút tiến bộ là hắn liền lao vào thử nghiệm.

Nhưng kết quả thì vẫn như cũ, cầm một tờ giấy vệ sinh đều tốn sức.

“Không có dược nhân tế luyện thì người giấy cũng chỉ là người giấy mà thôi.”

Dưỡng dược nhân, tế âm hồn.

Đây chính là loại bí pháp dùng để tế luyện được ghi lại trong đoạn cuối của Thiên Sơn Kinh.

Ý là dùng mạng người để tăng cường uy lực của pháp khí.

Trần Mộc nhìn một cái liền lập tức từ bỏ. Có bản hack độ thuần thục này rồi thì hắn cần gì phải lo lắng chuyện đề thăng thực lực.

Những loại bí pháp chỉ vì cái trước mắt giống như vậy sẽ có hậu hoạn vô cùng, không luyện cũng được.

Sau khi loại bỏ cái suy nghĩ tu luyện tà pháp thì Trần Mộc tiếp tục nghiên cứu Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú nhị giai.

Tâm niệm khẽ động, người giấy lập tức hóa thành một làn khói đen biến mất.

Lốp bốp.

Một con cá đột nhiên rơi ra bên ngoài 5m, nó vẫn đang nhảy nhót tưng bừng trên mặt đất.

“Hảo.” Trong lòng Trần Mộc phấn chấn: “Khoảng cách sử dụng Mê Thần Hương lại dài được thêm 1m.”

Cách 5m phóng độc, hệ số an toàn tăng lên khá nhiều.

Tâm niệm khẽ động lần nữa.

Trước người 5m lại xuất hiện một con cá, sau lưng 5m cũng có thêm một viên Tích Cốc đan.

“Bởi vì có hai con người giấy nên mình có thể đồng thời lấy ra hai món đồ ở hai phương hướng.” Trần Mộc như có điều suy nghĩ.

Cảm giác khi sử dụng âm hồn người giấy giống như có thêm một bàn tay vô hình vậy.

Có thêm một con người giấy liền có thêm một cánh tay.

“Như vậy liền càng có thể quăng Mê Thần Hương một cách linh hoạt hơn.”

Trực quan mà nói, hắn có thể đồng thời phóng độc với hai hướng địch nhân.

“Tốc độ niệm chú cũng đã được rút ngắn lại một cái hô hấp.”

“Khoảng cách cũng được tăng đến 5m.”

“Đồng thời còn có thể thả đồ ở hai hướng khác nhau.”

Ba người, cộng thêm Ngũ Quỷ Bàn Sơn Chú nhị giai, lại thêm Mê Thần Hương nữa thì đã không hoàn toàn chỉ là thủ đoạn đánh lén.

Cho dù có tác chiến trực diện thì cũng có uy lực không tầm thường.

“Thu hoạch tràn đầy, về nhà.”

Trần Mộc vung tay lên, những con cá lềnh bềnh trên mặt sông lập tức biến mất.

Trần Mộc cõng giỏ trúc lên rồi nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 277

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.