Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá ( xong)

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra.

Trong đó, vật phẩm áp trục thứ 2 cũng được bán ra là một quyển công pháp thưởng phẩm, người tu luyện công pháp này trên lý thuyết có thể đạt đến tu sĩ cấp 9.

Phải biệt điều khác biệt to lớn nhất giữa một tông môn cỡ trung và đỉnh tiên môn phái đó là truyền thừa.

ở một tông môn cỡ trung, cho dù thiên phú ngươi có mạnh mẽ cỡ nào, tài nguyên có dồi dào ra sao thì cũng không thể trở thành tu sĩ cấp 9. Đó là tầm quan trọng của truyền thừa.

Xuất hiện một bản công pháp có thể tu luyện đến cấp 9 khiến tất cả đều đỏ mắt.

Những tông môn tầm trung có được nó, rất có thể 100 năm sau biến mình, vượt lên trở thành đỉnh tiên tông môn.

Còn những đỉnh tiên tông môn cũng không chịu thua thiệt, có thêm một quyển công pháp nữa nghĩa là tông môn càng có cơ hội xuất hiện tu sĩ cấp 9.

Không ai nhường ai, cuối cùng quyển công pháp được một tông môn tầm trung đập nồi bán sắt mua với giá 5.000.000 linh thạch.

Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều vật có giá trị đã được đấu giá.

Buổi đấu giá đã gần đến giai đoạn kết thúc.

“ Tiếp theo, vật phẩm đấu giá chính là con gái của cựu quốc vương Thuỷ Lam quốc, công chúa Tuyết Ngọc Nhi.” Ngô Hạo lên tiếng.

Tuyết Ngọc Nhi hay còn gọi là Ngọc Nhi, đã từng là công chúa của Thuỷ Lam quốc.

Cha cô vốn là hoàng đế của Thuỷ Lam quốc, nhưng 18 năm trước một cuộc đảo chính đã nổ ra.

Người lãnh đạo cuộc đảo chính đó không ai khác là người Nam tước Lưu Thanh Thành, em ruột của hoàng đế.

Với việc hầu hết thế lực trong triều ủng hộ, Lưu Thanh Thành không khó khăn trong việc dành chiến thắng.

Cha của Ngọc Nhi cũng bi sát hại ngay lúc đó, còn mẹ cô thì may mắn nhờ sự bọc hậu không ngại sống chết của các cận vệ mà may mắn sống sót.

Sinh hạ Tuyết Ngọc Nhi, hai mẹ con cùng một ít cận vệ vừa sống vừa lẩn trốn.

Nhưng bất hạnh chưa dừng tại đó, mấy năm sau Lưu Thanh Thành tìm thấy tung tích của cô. Không ngần ngại chính tay hạ sát tất cả mọi người trước mặt Ngọc Nhi.

Thế nhưng, Lưu Thanh Thành giữ mạng sống của Ngọc Nhi lại, không phải do hắn cảm thấy áy náy mà đơn giản vì hắn cảm thấy sẽ thật vô vị nếu thời gian mọi người sẽ quyên đi sự kiện này.

Hắn muốn có người, dùng cả mạng sống để nhớ đến việc làm vĩ đại của hắn, và Ngọc Nhi là sự chọn phù hợp vời nhất.

Một cô gái 4 tuổi sống trong thù hận, đến bây giờ trưởng thành không một ai còn quan tâm cô là ai.

Ngay cả Lưu Thanh Thành cũng không còn nhớ đến có một người như vậy. đối với hắn cũng chỉ là một thoáng chốc nổi hứng.

Nhưng không vì vậy mà cuộc sống của Ngọc Nhi trở nên một chút dễ dàng. dù Lưu Thanh Thành có thể đã quên, nhưng vẫn có hàng trăm người lấy Ngọc Nhi ra chèn ép.

Họ trông đợi điều gì?

Bắt nạt người đáng lẽ ra đã là thiên kim công chúa; làm để mong rằng sẽ hài lòng Lưu Thanh Thành, hay chỉ đơn giản là thể hiện sự ưu việt của bọn họ mặc dù bình thường người khác coi họ là hạ nhân.

Mười mấy năm trong một cuộc sống ai thấy cũng muốn đạp một cước, ấy vậy mà người con gái đó lại có thể trở thành một tu sĩ cấp 3.

Phải nói sao ta,có lẽ thù hận chính là động lực to lớn nhất của con người.

Nhẫn nhục, chịu đựng, cố gắng tu luyện để một ngày nào đó tự tay đâm lấy kẻ thù.

Và rồi, chỉ một tháng trước, số phận của người con gái đó lại một lần nữa bị người ta quết định. Lần này là trở thành một vật phẩm đấu giá.

Việc này bắt đầu từ việc Lưu Diệc, con trai duy nhất của Lưu Thanh Thành, hay còn biết đến với danh hiệu khác là thái tử của Thuỷ Lam quốc.

Một lần vô tình thấy được Ngọc Nhi, hắn hỏi người hộ vệ thì biết mọi chuyện.

Cảm thấy đây là món đồ chơi không tồi, hắn cho người nhục mạ, hành hạ Ngọc Nhi.

Nhưng rất nhanh Lưu DIệc cảm thấy chán, tiện có trong tay lệnh bài tham gia đấu giá hội. Lưu Diệc có cho mình một ý nghĩ rất thú vị, đó là biến Ngọc Nhi thành một món đồ đấu giá.

“ Tuyết Ngọc Nhi, công chúa của Thuỷ Lam quốc, mức khởi điểm 1 đồng tiền.” Ngô Hạo nói.

Không sai, là một đồng tiền.

Lưu Diệc không những muốn biến Ngọc Nhi thành một món đồ mà bất kì người nào đều có thể mua bán, hắn có muốn người ta biết giá trị của món đồ này không đáng một đồng, giống như cái thân phậm thấp hèn đó.

Ngô Hạo nói xong, tấm màn che được kéo ra.

Xuất hiện sau tấm màn che đó là một cô gái gầy gò, trên thân có vô số vết thương, đang nàm co ro, cuộn mình trong cũi sắt.

Đó là Tuyết Ngọc Nhi, không hoàn hảo, không khí chất cũng chả xinh đẹp.

Nếu không có sự giới thiệu, có lẽ mọi người sẽ không một ai tin người này đã từng là công chúa của Thuỷ Lam quốc.

Mọi người ở đây đều có một đánh giá, bất kì cô gái nào cũng xinh đẹp hơn người trước mắt này.

Quả thật, không chỉ xanh xao, gầy gò mà nhan sắc của người con gái đó thật không giám nhìn.

Trên mặt người con gái là những vết bớt, vết sẹo, khuôn mặt gần như bị huỷ dung hoàn toàn.

Đó không phải là những vết thương do người khác gây ra mà là ngay từ lúc Lưu Thanh Thành gặp Ngọc Nhi, nàng đã mang hình dạng như vậy.

Bỏ một đồng tiền là có thể có cho mình một tu sĩ cấp 3, có lẽ tât cả sẽ làm điều đó. Nhưng đã một thời gian trôi qua vẫn chưa có một ai lên tiếng.

Bọn họ cảm giác nếu có một người như vậy bên mình thì chả khác gì tự làm buồn nôn chính mình.

Ngô Hạo cũng lúng túng, hắn biết Ngọc Nhi là bị người ta mang ra làm trò đùa, nhưng nếu không ai mua thì buổi đấu giá không thể tiếp tục.

Ngô Hạo dự định, trong 1 phút nữa nếu không có bất kì ai ra giá thì vật phẩm này sẽ huỷ bỏ.

Đột biến phát sinh, ngay lúc cả khán phòng yên tĩnh, có một tiếng nói xuất hiện. đó không phải Duy Thiên.

“ Nếu ta không lầm, những vết thương trên khuôn mặt người này là giả.” Một người nói.

Tất cả đều hướng cái nhìn về phía người đó, người này cũng không che dấu thân phận.

Đó là một nữ tử.

Đáy là những những người không biết thân phận thực sự của hắn sẽ nó như vậy.

Đám người nhíu mày, bọn họ đều nhận ra được thân phận của người phía đối diện, là hái hoa tặc, yêu râu xanh, biến thái chúa,… rất nhiều cái tên được đặt cho người này nhưng chúng đều mang cùng một ý nghĩa.

Một cái tên khác hay dùng để gọi kẻ này đó chính là “người ngàn mặt”.

Tại sao lại nói vậy, đó là bởi vì người này có thể xuất hiện với bất cứ hình dạng gì, từ nữ nhân, lão giả, trẻ con.

Hắn có thể bắt trước bất kì ai. Nói đúng hơn, thuật hoá dung của người này đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần.

Còn biết được thân phận của hắn, là do bình thường hắn hay dùng hình dạng nữ tử này để xuất hiện trước mắt của mọi người, còn không hắn có thể khiến không ai nhận ra được.

Thấy mọi người nhìn mình, nữ nhân nở một nụ cười tươi, nói ra suy nghĩ của mình.

“ Nữ tử cảm thấy, ngươi kìa không mặt đã dùng mặt nạ, người chế tác chiếc mặt nạ này tay nghề cũng không bình thường, mãi nữ tử mới có thể nhìn ra môn đạo.”

Thấy hắn khẳng định, mọi người đều chắm chú quan sát cô gái đang bị đấu giá, nhưng cũng không thấy chỗ nào khác lạ.

Nghe được những lời đó, ánh mắt của Ngọc Nhi hốt hoảng, nhưng nhanh, nàng trẫn tĩnh lại, che dấu điều đó đi.

“ Nếu được, để nữ tử thảo vật đó ra cho mọi người cùng thưởng thức.”

Được sự đồng ý của Thương Hội, nữ nhân từ từ đi xuống phía Ngọc Nhi.

Thấy có người tiếp cận mình, Ngọc Nhi không phản ứng, nàng dường như nhận mệnh.

Nữ nhân kia đứng trước Ngọc Nhi, thực hiện một loạt thao tác mà người ta không hiểu nổi. Nhưng tác dụng là rõ rệt, chỉ thấy trên tay nữ nhân đó chính là một bộ da giả.

Còn Ngọc Nhi, dung mạo thật sự của nàng đã bị tiết lộ.

Cả khán phòng yên tĩnh không lấy một tiếng động. Tất cả đều im lặng trước vẻ đẹp của Ngọc Nhi.

Một vẻ đẹp tuyệt trần, dung mạo không một tì vết. có thể nói bất cứ nữ nhân nào trên mỹ nhân bảng cũng đề cảm thấy ghen ghét với vẻ đẹp này.

Nó hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với người trước khi đeo mặt nạ.

Một vẻ đẹp nghiêm nước nghiêm thành.

“ ta ra 1000 linh thạch” một người phá vỡ trầm mặc.

Tất cả đều hoàn hồn lại, bây giờ tụi hắn có cơ hội chiếm lấy vẻ đẹp đó dành riêng cho mình.

Về phía vị nữ nhân kia, ngay khi thấy nhan sắc tuyệt trần đây, bệnh nghề nghiệp của hắn tái phát, hắn dường như đã muốn cướp xong trốn ra khỏi đây. Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Đây là Thương Hội, có 10 cái mạng cũng khó có thể lấy cắp thứ gì đó ở đây.

Nhưng vẫn còn một cách, đó là đấu giá “ ta ra 100.000 linh thạch”

“ ta ra 150.000 linh thạch” người khác cũng không thua cuộc.

Đang lúc mọi người tranh nhau ra giá, một người cất tiếng nói.

“ Tất cả im lặng, cô gái này là của ta.”

Mọi người đều nhìn về phía người đó, đó là một vị công tử ở gian phòng 251, người đó không ai khác chính là Lưu Diệc.

“ Đây là vật phẩm ta mang đấu giá, nhưng bây giờ ta không muốn bán nữa nữa.”

Câu nói ngây thơ của hắn khiến cả khán phòng trầm tĩnh.

Lưu Diệc không biết là mọi vật phẩm khi gửi đấu giá ở Thương Hội đều không có quyền huỷ bỏ bởi tất cả lý do gì.

Giá cả đã lên đến 300.00 linh thạch, một con số đã rất lớn.

“ 500.000 linh thạch” Duy Thiên lên tiếng, cả khán phòng im lặng.

Lại là người này, không biết hắn lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy.

Là linh thạch của DUy Thiên sao, không phải, vậy Ngọc Nhi là nguyên liệu sao, cũng không phải.

Vừa rồi, hệ thống thống báo.

“ ĐInh! kiểm trắc thấy người phù hợp để trở thành phục vụ của quán, mời kí chủ mạnh dạng đấu giá.”

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Làm Cái Lão Bản sáng tác bởi Trithuc1932001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trithuc1932001
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.