Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm hỏi

Tiểu thuyết gốc · 1670 chữ

...

Cứ như thế, hắn dắt tay đưa nàng về nhà.

Nàng gõ cửa:

"Thảo ơi, chị về rồi nè".

Cửa mở, 1 cái đầu nhỏ nhô ra, mắt cô bé vẫn hơi ửng hồng.

Hắn giơ tay lên chào:

"Hi em vợ, chào buổi chiều!".

Thảo lập tức trừng mắt, dùng cái tư thế mà nàng tự cho là hung ác nhất, nhe răng trợn mắt:

"Ai là em vợ của anh? Đi chết dùm đi, đồ dâm tặc!"

"Rồi rồi, được rồi mà!". Lan hơi đỏ mặt, nắm lấy tay Thảo, kéo con bé vào trong nhà.

Hắn cõng bình nước đi theo:

"Bình nước để chỗ nào hả Lan?"

"Anh để lên trên cái tủ này cho em."

Để bình nước xuống, gỡ dây, hắn nói:

"Ok em, giờ anh còn phải đi xử lý chút việc, có gì đến tối anh qua nhé".

"Vâng ạ, nhớ cẩn thận nha anh". Nhìn hắn đã đi ra cửa, nàng không kìm được nhỏ giọng nói với theo.

"Ừ, anh biết rồi! Nhớ kỹ khóa chặt cửa, đừng cho ai vào."

Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:

"À quên, nếu là anh thì sau khi gõ cửa anh sẽ dùng niệm lực để tự mở cửa, em không cần phải mở cho anh đâu. Nếu như thấy anh bảo em phải ra mở khóa thì cẩn thận có người giả giọng đó!"

Khép cửa lại, hắn giống như nghe được tiếng Thảo phía sau cửa, âm dương quái khí:

"Nhớ cẩn thận nha anh! Ối giời ơi, mới theo người ta có mấy tiếng mà đã ném cẩu lương ngọt xớt rồi kia kìa!"

Cũng không định núp lùm nghe lén các nàng, hắn sải bước rời đi.

Lúc này thứ hắn muốn xử lý là gã U20 mà thật hài hước là hắn thậm chí còn không biết tên đối phương.

Hắn cất bước, định quay lại khu bên mình rồi xuống chỗ bà chị U30 hoặc ông chú U50, nhưng đi được mấy bước hắn lại quay đầu, theo cầu thang bộ đi xuống dưới.

Theo hắn suy đoán thì sẽ có 2 khả năng, hoặc là gã đó sẽ cũng 2 người kia ôm đoàn, định dùng số đông để ngăn hắn động thủ. Hoặc là gã dứt khoát trốn khỏi chung cư, nhưng nếu đi 1 mình thì sẽ rất nguy hiển, cùng không biết gã có định uy bức lợi dụ gì đó để ép 2 người kia đi cùng không nữa.

Hắn dự định là sẽ xuống thẳng nhà gã kia, đột nhập vào xem trong nhà có gì rồi lại cân nhắc tiếp. Khả năng cao là gã đó sẽ quay về nhà, bởi nhìn bộ dáng thì 99% là gã chỉ bỗng nhiên nảy ra ý định đi ra ngoài xem xét tình hình, cũng sẽ không cầm theo tất cả những thứ quý giá hay quan trọng, nên nhiều khả năng là gã sẽ quay về nhà.

Dùng niệm lực mở khóa, hắn cẩn thận bước vào trong nhà, quan sát 1 vòng không thấy ai, hắn quay ra khép cửa đồng thời chốt khóa ngoài giống như cũ.

Vừa vào phòng khách, 1 bộ đồ hút cần đã đập ngay vào mắt!

Đến phòng ngủ, hắn thấy trên nóc tủ đầu giường là tầm 10 cái bánh hình hộp chữ nhật chứa chất bột màu trắng bị vứt nằm lăn lóc...

Còn ở trên giường là 1 cái bịch có nhiều viên thuốc nén xanh xanh đỏ đỏ...

Kế đó là 1 khẩu súng hoa cải loại tự chế, cùng với khoảng 6 viên đạn.

Cái đệt!

Hóa ra thằng này là dân buôn ma túy. Giờ đã tận thế rồi, không còn phải lo sợ công an nữa nên hàng trắng muốn vứt đâu thì vứt...

Haizz...

Hắn chợt thở ra một hơi, rốt cuộc thì chút lấn cấn cuối cùng cũng tiêu tán.

Cầm lấy khẩu súng, lại tiện tay nhặt mấy viên đạn. Hắn ra phòng khách, kéo 1 cái ghế ra góc khuất, ngồi xuống chờ đợi.

Khẩu súng vẫn còn ở đây, hắn không tin là gã kia không về!

Quả nhiên, 10 phút sau, có tiếng mở cửa.

Khóa chặt cửa lại, U20 bước vào phòng khách...

Bỗng nhiên,

"Ê, khỏe không?"

Gã giật nảy mình, theo bản năng đưa tay vào trong ngực.

(Crắc)

"Ááááá..."

U20 hét lên thảm thiết. Cổ tay gã bị vặn gãy ngược ra ngoài, 1 vật rời khỏi tay gã rớt xuống sàn nghe "cộp" 1 tiếng.

Là 1 khẩu súng lục rulo ổ xoay!

Hắn dùng niệm lực nhặt lấy khẩu súng đưa nó vào trong tay mình:

"Chậc chậc, cái gì thế này? Rút súng ra định làm gì thế hả?"

Nhận ra kẻ xâm nhập là hắn, U20 dù đang đau lăn lộn ở trên sàn cũng càng nhiều hơn là sợ hãi, cố gắng nhịn đau nói:

"Em xin lỗi, em không biết là đại ca. Em... em không định làm gì hết. Em cầu xin đại ca, tha cho em một mạng!"

"Mày tên gì?"

"Lâm, em là Lâm ạ". gã mừng quýnh.

Thực ra thì hắn hỏi tên chỉ vì cứ gọi là U20 hoài thấy cũng kỳ kỳ.

"Còn có đạn dược hay vũ khí gì nữa không?". Hắn nhạt giọng hỏi.

Thế là hắn theo lời thằng Lâm, từ trên người nó và mấy nơi khác ở trong nhà tìm được thêm 20 viên đạn súng lục, 5 viên đạn hoa cải.

Lại lục soát 1 vòng, hắn tìm được không ít đồ ăn thức uống cùng với thuốc men.

"À đúng rồi, mày có biết thuốc tránh khẩn cấp là thuốc gì không?"

Trong lúc ngồi đợi thằng Lâm về nhà, hắn đã cân nhắc được 2 việc phải làm. Việc thứ nhất là phải tìm thuốc tránh thai cho Lan, lúc nãy hưng phấn quá độ nên hắn cũng không có dùng ba con sói, giờ nghĩ lại thì lại thấy lo cho nàng. Tuy hắn từng nói là muốn nàng sinh con cho hắn, nhưng nếu ở trong hoàn cảnh như thế này mà có thai, bản thân hắn còn thấy lo lắng, chứ nói chi là nàng.

Chuyện thứ 2 hắn muốn làm thì, nói thật lòng là rất biến thái. Nhưng hắn chính là kìm lòng không nổi!

Hôm nay hắn đã gặp qua không ít zombie, theo hắn thấy thì có khá nhiều zombie không bị thương tích gì. Những zombie này gần như là giống hệt người sống, ngoại trừ mắt đỏ rực, làn da tái xanh, với lại các tĩnh mạch màu xanh nổi lên nhiều hơn mà thôi.

Hắn đã từng chơi qua game, cũng đã đọc qua truyện mạng, trong đó nhân vật chính ở tận thế chơi zombie. Hắn! Cũng muốn thử!

Chứ nếu như sau này đi ngoài đường đụng phải 1 vị đại mỹ nhân zombie, một búa đập chết há chẳng phải là phung phí của trời?

"À vâng, đại ca, thuốc đó em có ạ". Lâm vẫn còn đau đến nhăn nhíu cả mặt, nhưng gã vẫn dùng tay còn lại lựa ra 3 hộp thuốc, giọng xun xoe:

"He he he, tưởng gì chứ thứ này thì kiểu gì em cũng thủ sẵn mấy viên! Nếu không có thì đi chăn rau có khi lại sinh chuyện ấy chứ."

Mở ra xem, bên trong hộp chỉ có 1 vỉ nhỏ có 1 viên nén, có cả hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Việt.

"Ok, thế còn thuốc tránh thai uống hằng ngày thì sao?"

"Cái đó thì em không có đâu. À, đúng rồi, ban nãy đi lấy đồ em thấy con Tĩnh nó có lấy mấy cái thuốc đó đó, anh qua hỏi nó thử xem". Lâm xoắn xuýt trả lời.

Tĩnh hẳn là tên bà chị U30...

Đút riêng mấy hộp thuốc tránh thai vào túi quần, hắn cho hết mớ thức ăn với thuốc men tìm được vào 1 cái ba lô nhỏ, đeo lên vai, lại cất hết mớ súng đạn vào trong túi áo khoác. Sau đó hắn đứng dây, chỉ vào cái ba lô mà Lâm vừa mới đi loot về.

"Đeo lên rồi đi theo tao!"

"Dạ, vâng ạ". Lâm vội vàng cố gắng đeo ba lô lên, nhưng cổ tay bị bẻ gãy đang lủng lẳng khiến gã bị dày vò đau xây xẩm mặt mày, thử mấy lần cũng không đeo lên được.

Có chút thở dài, hắn nói:

"Được rồi, mày ngồi xuống ghế đi."

Hắn dùng niệm lực bẻ 2 đoạn song ghế bằng gỗ, lại lôi 1 cuộn băng vải trong ba lô ra. Sau đó, hắn lại tập trung nâng cổ tay của Lâm lên, ép 2 đoạn gỗ ở 2 bên rồi quấn băng vải.

Toàn bộ quá trình hắn chỉ dùng niệm lực để thao tác từ xa. Sau một thời gian xài niệm lực, hắn phát hiện ra là hắn có thể điều khiển nhiều vật cùng một lúc, thế là có cái màn này.

Dày vò tầm 3 phút hắn mới buộc xong, "bệnh nhân" của hắn mặt cũng tái mét.

"Ok rồi đó, đi thôi."

Hắn dẫn thằng Lâm đi theo phía sau, thẳng hướng về phía nhà mình. Tuy nhiên, đích đến của hắn cũng không phải nhà hắn mà là nhà ông chú hàng xóm ở đối diện.

Hắn đi vào phòng ngủ ở phía trong, cái mà không có cửa sổ, dùng niệm lực dọn dẹp một hồi, vứt hết tất cả những đồ vật có thể dùng làm hung khí ra ngoài. Sau đó hắn vứt mớ thức ăn trong ba lô xuống sàn, lại tiện tay điều cái bình 20 lít đang uống dở vào trong góc phòng.

"Đợi ở đây!". hắn đi ra, đóng sập cửa, khóa lại.

Thằng Lâm há hốc mồm nhìn theo, cũng chả biết thằng này đang nghĩ cái gì, hắn cũng lười quản.

Bạn đang đọc Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên sáng tác bởi tazan645
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tazan645
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.