Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị tập kích

Phiên bản Dịch · 1196 chữ

Linh sa trong tay Lục Trường An rốt cục cũng đã dùng hết.

Trước khi đến Mộ cũng chả muốn tiếp tục tu luyện nữa.

Nơi linh bần thế tục, hiệu quả tu luyện quá kém, huống chi Cổ Mộc Trường Thanh Công vốn là tiến giai chậm rãi.

Lộ trình vẫn còn hai tháng.

Lục Trường An không tu tiên, quyết định bắt đầu luyện tập võ học thế tục.

Lục Trường An đời thứ nhất là tán tu, từng tục lăn lộn một đoạn thời gian ở thế tục, từng chém giết mấy tông sư Võ Đạo Tiên Thiên nên có cất giữ vài bí tịch võ học đỉnh cấp.

Hắn vẫn nhớ rất rõ tông sư Võ đạo thế tục có uy hiếp với tu sĩ Luyện Khí kỳ. Nếu lơ là, tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể thất bại như thường.

Một thế này, bắt đầu từ Luyện Khí tầng một, pháp lực quá yếu, lại không có pháp khí, phù lục hộ thân.

Cổ Mộc Trường Thanh Công uy lực thường thường, không trông cậy vào được.

Vô cùng khuyết thiếu bản lĩnh hộ đạo.

Con đường sau này.

Lục Trường An dành thời gian luyện chút võ học chỉ là muốn có thêm tí bản lĩnh phòng thân.

Nhưng lần tập luyện này lại xuất hiện kinh ngạc không nhỏ!

Võ học thế tục có yêu cầu cực thấp về linh khí thiên địa.

Lục Trường An vốn chính là cao thủ giang hồ, võ học kỳ tài.

Đến Cửu Ấn Bia chăm dưỡng khiến linh hồn của hắn vượt xa thường nhân, tuy là Luyện Khí tầng một nhưng cường độ thần thức lại sấp xỉ Luyện Khí tầng bảy.

Tu tiên giả có linh hồn cường đại, mạnh như thác đổ, tu luyện võ học có thể nói tiến triển cực nhanh.

Không đến hai tháng.

Tu vi Võ đạo của Lục Trường An từ hạng hai đã thăng đến hạng nhất, lại đến siêu hạng nhất, cuối cùng tấn thăng Võ Đạo Tiên Thiên!

Lúc này, Lục Trường An vừa tròn mười tám tuổi.

"Mười tám tuổi đã là Võ Đạo tông sư à, đủ để chấn động võ lâm thế tục."

Lục Trường An cảm thụ Tiên Thiên chân khí tràn đầy trong cơ thể, thể phách cường tráng thoát thai hoán cốt.

Đương nhiên, chân khí võ đạo kém hơn pháp lực tu tiên giả rất nhiều.

. . .

"Giữ vững tinh thần! Còn nửa ngày thôi sẽ đến trú địa Mộ gia."

Trên quan đạo, linh câu của Mộ gia chủ ở phía trước dẫn đường, phía sau mười mấy tuấn mã theo sát mà đi.

Hai ba tháng lặn lội đường xa, các thiếu niên có linh căn đã rất mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Chỉ có Lục Trường An tu luyện Cổ Mộc Trường Thanh Công nên tinh lực thịnh vượng, sức khôi phục mạnh mà thôi

Trong lúc đó còn có rảnh rỗi luyện võ nữa.

Đối với chuyện Lục Trường An luyện võ, gia chủ Mộ Mậu Đức nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.

Lục Trường An vốn là nhân sĩ giang hồ, luyện võ phù hợp với thiết lập nhân vật của hắn.

Về phần có thể chậm trễ tu tiên hay khong, Mộ gia chủ càng không thèm để ý.

Hắn ta không phải thật lòng muốn bồi dưỡng đám người Lục Trường An mà chỉ quan tâm bọn hắn có thể mang đến bao nhiêu huyết mạch linh căn cho gia tộc thôi.

Lục Trường An "không làm chuyện chính" cũng tốt.

Đợi khi tiên lộ vô vọng, lại càng dễ dàng ở lại Mộ gia, sau này sẽ càng xuất ra nhiều tinh lực.

. . .

"Đến rồi! Phỉ Nguyệt Hồ!"

Mấy ngày sau lúc đã đến nơi, mấy tên tu sĩ Mộ gia vô cùng mừng rỡ hô lên.

Đoàn người Lục Trường An ngắm mắt phương xa, một hồ nước vòng cung hiện lên ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng như ngọc thạch như phỉ thúy.

"Đó chính là tài nguyên Linh hồ thủy mà Mộ gia nắm giữ, nghe nói có thể sinh ra linh ngư. . ."

Gió nhẹ lướt ngang mặt, đám người liền cảm thấy một luồng khí tức trơn nhẵn của nước.

Linh khí thiên địa xung quanh vượt xa linh bần chi địa của thế tục.

Phỉ Nguyệt Hồ không xa.

Đã tới gần địa bàn Mộ gia.

Đám người Mộ gia một đường luôn duy trì cảnh giác, giờ không khỏi thở phào một hơi.

Nhiệm vụ hộ tống mầm tiên lần này, cuối cùng đã hoàn thành rồi.

Mà ngay lúc mọi người thả lỏng cảnh giác.

Xùy vút ——

Tiếng gào thét chói tay vang lên, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt.

Vùuuuuuu!

Trong nháy mắt, mấy chục đám lửa lớn như đèn lồng, phủ ập xuống đội ngũ hộ tống mầm tiên của Mộ gia.

"Có địch tập kích!"

Sắc mặt Mộ gia chủ đại biến, gầm thét một tiếng.

Trừ linh câu mà hắn ta ngồi thì những con ngựa còn lại đều bị dọa đến run chân gào rít, có thể là sợ hãi chạy trốn.

Trong lúc nhất thời, người ngã ngựa đổ, bụi đất tung bay.

"Bảo hộ mầm tiên!"

Trong tiếng hét phẫn nộ, Mộ gia chủ cùng bốn tu sĩ gia tộc bắt đầu thi triển pháp lực.

Màn nước, lồng kin quang, thuật tường đất, pháp khí dù. . . Tận lực bảo vệ mười mầm tiên.

Nhưng đám lửa có tận mấy chục khiến bọn họ không thể bảo vệ hết tất cả được.

"A. . ."

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một thiếu niên như thư sinh bị lớn đám lửa lớn như lồng đèn đập trúng, thân thể cháy hừng hực.

Rất nhanh đã cháy đen, ngừng giãy dụa.

Chín thiếu niên còn lại không rét mà run, chật vật trốn tránh.

Tu tiên giả thể chất vượt xa thường nhân nhưng vẫn có mấy người bị thương.

"Mẹ ơi! Tu tiên giới thật là đáng sợ. . ."

Lý Nhị Cẩu sắc mặt trắng bệch, kém chút dọa tiểu ra quần.

Hắn bị Lục Trường An túm chặt cánh tay kéo tránh thoát khỏi phạm vi nổ của một quả cầu lửa lúc mặt đát nứt ra vết rách tầm bảy tám mét.

Lục Trường An thần thức cảm giác cường đại, lại có võ nghệ trong người nên có chút thoải mái hơn.

"Ha ha ha. . . Mộ Mậu Đức! Muốn mang nhóm mầm tiên này về à? Vậy phải được sự đồng ý của Trịnh gia ta đây!"

Trong đồi núi bên trái bỗng bay ra bảy tu sĩ, từng người tay cầm pháp khí.

Tráng hán da đen dẫn đầu chân đạp một thanh Xích Diễm Đại Đao, trên mặt có một vết sẹo dài như con rết, gần xanh tràn đến cổ, tăng thêm mấy phần dữ tợn.

Dao động pháp lực trên người kẻ này nghiễm nhiên đạt tới Luyện Khí tầng chín!

"Tu sĩ Trịnh gia! Trịnh Ngô Công!"

Đám tu sĩ Mộ gia không khỏi thất thanh.

Bạn đang đọc Ta Ở Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh (Bản Dịch) của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.