Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông qua

Tiểu thuyết gốc · 1552 chữ

"Đại nhân".

Diệp Tiểu Thiên hoảng sợ, làm sao lúc nãy bọn người đi cùng nhau, hắn còn nắm tay Chu Tiểu Tiểu.

Làm sao bây giờ lại không có ai, còn xuất hiện một đám người không rõ khuôn mặt, toàn thân đều là giáp.

Trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn, còn quỳ xuống hô một tiếng đại nhân.

Diệp Tiểu Thiên cảnh giác, hình như có gì đó không đúng về nơi này.

Hắn cảm thấy những người này rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua đâu đó, nhưng rất nhanh liền bác bỏ.

Diệp Tiểu Thiên từ nhỏ chỉ sống trong thành, chưa ra khỏi nhà bao giờ, làm sao lại có khả năng như thế.

Hắn nhìn đám người, không dám tiến tới gần liền hỏi.

"Các ngươi là ai?"

Một tên dẫn đầu trong đó, thân cao hai ba mét, ngước đầu lên rồi nói:

"Đại nhân chúng ta là..."

Rầm rầm rầm

Người kia như đang muốn mở miệng nói ra thân phận, mộng cảnh liền đi theo đó phá diệt, Diệp Tiểu Thiên thấy trước mặt mình là một cánh cửa rộng lớn, cao hơn cả cổng thành trước đây mà hắn từng sống.

Chuyện vừa rồi hắn đột nhiên không nhớ gì cả, mà giờ phút này thấy sơn môn, Diệp Tiểu Thiên trong lòng kích động không thôi.

Quả nhiên hắn tìm được tới tiên môn.

Lúc này hắn quay sang nhìn xung quanh, thấy bốn người Mễ Tiểu Hồng, Lục Nhất, Lý An, Chu Tiểu Tiểu đều tại.

Hắn liền biết đây không phải mơ, liền chạy tới chỗ Chu Tiểu Tiểu.

Chu Tiểu Tiểu nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, liền mĩm cười:

"Diệp ca ca."

Mễ Tiểu Hồng hơi nhíu mày, lúc nãy bọn họ hình như tiến vào ảo cảnh, nàng đang muốn đối kháng với nó.

Liền bên ngoài phát sinh chuyện gì đó, khiến cho ảo cảnh tan vỡ.

Trước cửa lớn bây giờ không chỉ có năm người, mà còn rất nhiều người khác.

"Trời ơi, quả nhiên là có cung điện."

"Quá mẹ nó hùng vĩ đi, đây mới đúng là tiên nhân nơi ở."

"Từ nay chúng ta đổi vận."

Thúy Kiều cùng Thúy Thúy nhìn một màn này đều mộng.

Làm sao mộng cảnh đột nhiên phá toái, nhiều ngươi như thế lại vượt qua.

Linh Tiểu Dương lúc này cũng xuất hiện, hắn không nghĩ tới tại địa bàn của mình lại xảy ra chuyện như thế, cái này khiến cho hắn làm gì còn mặt mũi đây.

"Tiền bối đây là tại sao?"

Thúy Thúy trước mở miệng hỏi.

Linh Tiểu Dương trầm ngâm:

"Có lẽ trận pháp chứa mộng cảnh quá tải, liền sinh ra sai lầm, dù sao đây là lần đầu ta làm ra, sẽ có chút sai sót"

Linh Tiểu Dương đưa ra cái lý do xem như thuyết phục.

Bọn họ là tông môn mới lập, lấy cái tiếng truyền thừa vạn năm, nhưng nội tình làm sao bọn họ không biết.

Chỉ có mười năm tu luyện, đạt tới cảnh giới này là không phải dễ.

"Vậy phải làm sao đây?"

Thúy Kiều thở dài nói:

"Xem như bọn họ có duyên, nhận hết đi."

Nói xong nàng bay đi tới trước đám người, cố nặn ra nụ cười mĩm.

"Chúc mừng các vị thiếu niên thiếu nữ đã trở thành đệ tử của ta, các ngươi là nhóm một ngàn đệ tử đầu tiên.

Sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, tiếp theo muốn tấn thăng nội môn thì phải trải qua thi đấu.

Ba tháng một lần, mười vị trí đầu sẽ trở thành nội môn. Mà người nào được trưởng lão ưa thích liền trở thành chân truyền.

Những người không có duyên cũng đừng từ bỏ, Phản Thiên tông chúng ta ba năm tổ chức một lần, ba năm sau các ngươi lại đến."

Những người dưới chân núi nghe như thế trong lòng có tiếc nuối, có ghen tị, có ước áo, nhưng nghe nói tông môn ba năm tuyển chọn một lần, bọn họ liền trôi đi cảm giác tiêu cực.

Nhiệm vụ đại điện cung cấp quần áo, tư trang cùng lệnh bài thân phận giao cho Thúy Thúy.

Tông môn cao tầng hiện giờ chỉ có ba người, tương lai cần phải bồi dưỡng thêm.

Mà do địa bàn cũng không quá lớn, Phản Thiên tông tạm thời chia ra làm hai khu nam nữ, mỗi phòng mười người ở chung.

Cái này chỉ là ngoại môn, đến nội môn liền sẽ có một động phủ riêng biệt. Động phủ nằm trong tiểu thế giới mà Diệp Vu tạo ra, đó mới đúng là hạch tâm của tông môn.

Còn bên ngoài chỉ là bức bình phong mà thôi.

Diệp Vu sớm tại trong tiểu thế giới chuẩn bị, chia làm năm ngọn núi lơ lửng trên bầu trời, nối với nhau bằng cầu treo.

Tương lai năm ngọn núi này sẽ dành cho năm vị phong chủ, mà chính giữa là đại điện của tông môn.

Bên dưới là động phủ của nội môn đệ tử, những ngọn núi nhỏ bay lơ lửng bên dưới năm ngọn núi kia làm chỗ ở cho đệ tử chân truyền.

Phải gọi là sắp xếp hoàn mỹ.

"Sư tôn, Diệp Tiểu Thiên cùng Chu Tiểu Tiểu không đúng."

Diệp Vu quan sát hết mọi thứ, hắn thấy những mộng cảnh kia giống như chiếu ra từ trong ký ức mà Diệp Tiểu Thiên trải qua.

Khi tên mặc áo giáp muốn báo ra thân phận, liền có lực lượng nào đó cản trở hắn, không để hắn nói ra.

Trương Tử Đạo cười nói:

"Không sai, nhưng không ảnh hưởng."

Diệp Vu hơi nhíu mày, phần lực lượng này hắn không hiểu, nhưng không có nghĩa là nó mạnh hơn hắn.

Hắn bây giờ chính là chiến lực đỉnh cao thế giới này, lộ chân thân ra bên ngoài quá năm phút, thế giới này liền sụp đổ.

Cho dù ra ngoài không gian vũ trụ cũng là như thế, trừ khi hắn rời đi giới này.

Mà có lực lượng dưới mí mắt hắn khiến hắn không hiểu, làm cho Diệp Vu tò mò.

Thế giới này quả nhiên quá sâu, hắn một tên Kim Tiên còn nhiều chuyện chưa hiểu hết.

Hắn không biết cái này là tốt hay xấu, nhưng sư tôn đã nói không ảnh hưởng thì hắn cũng liền không ngại buông tay đi làm.

Diệp Vu sẽ không truyền đạo, chỉ thuận miệng chỉ điểm, giải nghi hoặc, như thế sẽ không nhiễm phải tiên khí của hắn.

Hắn mấy ngàn năm qua cũng sáng tạo ra một con đường, gọi là võ đạo, đạt tới cảnh giới Võ Thần liền sẽ giống như Bán Tiên.

Tu sĩ lấy tinh hoa trời đất nuôi dưỡng bản thân, tuy tốc độ tu luyện nhanh, chiếm ưu thế về tuổi thọ, sống mấy ngàn năm là không khó.

Nhưng khi gặp linh khí tiêu tán, tức là nói thời đại mạt pháp, tu sĩ yếu điểm liền sẽ lộ ra.

Mà võ đạo là tự thân trong cơ thể cung cấp khí lực, nuôi dưỡng cơ thể từ bên trong.

Thông qua hấp thu thức ăn bên ngoài mà bên trong sinh ra năng lượng. Yếu điểm là rèn luyện khó khăn, cảnh giới thấp đánh với tu sĩ là không có phần thắng, mà tuổi thọ lại ngắn hơn nhiều lắm.

Nhưng bù lại võ đạo thông qua sự rèn luyện sẽ mạnh lên, không kén chọn người tu luyện.

Một tên không có linh căn, cũng có thể luyện thành.

Trước mắt Diệp Vu chia cảnh giới võ đạo bao gồm: hậu thiên mười tầng đối ứng luyện khí, tiên thiên, tông sư, đại tông sư, thiên tượng, âm dương, đạo cảnh, trảm đạo, võ thần.

Diệp Vu nhìn rõ Diệp Tiểu Thiên không có linh căn, con đường võ đạo là thích hợp nhất.

Hắn cũng muốn thử nghiệm con đường này, sẽ có thể đi đến đâu.

Sư tôn từng nói con đường này có thể thành Thần, nhưng lại từ chối cho ra đáp án, cần tự hắn đi tìm hiểu.

Bây giờ hắn muốn đầu tư Diệp Tiểu Thiên.

"Nhưng trước tiên phải cho tên hậu bối này một chút quà nhỏ."

Trương Tử Đạo lúc này ngắm nhìn bốn phía, hắn biết đệ tử mình muốn làm gì, chính là đi ra một con đường riêng.

Hắn cũng là không ngăn cản, còn có chút vui mừng.

Bồi dưỡng một tên thoát khỏi khống chế của mình, như thế chẳng phải cảm giác thành tựu liền cực cao.

Mà hắn từng thôi diễn qua, võ đạo có thể đi tới cảnh giới Thần, chính là cảnh giới trên Đại La.

Nhưng hắn sẽ không chỉ điểm, cũng không thôi diễn sâu xa, nếu như thế, đạo này sẽ bị Trương Tử Đạo cướp lấy, biến thành cho riêng mình.

Làm sư tôn làm sao có thể cướp công sức đệ tử đây. Hắn cũng không có xem đệ tử mình như rau hẹ.

"Thật chờ mong ngươi có làm cho vi sư kinh hỷ hay không."

Bạn đang đọc Ta Phía Sau Điều Khiển Tiên Giới sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.