Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nên tìm một cái đạo lữ

Tiểu thuyết gốc · 1502 chữ

Hắn thu đồ đệ không cần cái gì tâm tính, cũng không quan tâm là chính hay tà.

Mỗi người hắn thu hắn đều sẽ trồng xuống một hạt giống trong lòng, chỉ cần tu luyện theo đạo của hắn, đi theo con đường của hắn, liền sẽ bị hạt giống này khóa chặt.

Tới đó chỉ có vượt qua hắn hoặc là đi một đường khác, mới có thể phá vỡ hạt giống đó. Nếu không đến Đế Tôn đều không thể.

Hắn nhìn Chân Tiểu Nhu bây giờ hiền diệu, nhu mì, nhưng tương lai lại là hung sát chi thần, một giới đều bị nàng đồ sạch.

Nhưng như vậy thì làm sao?

Không thành Đạo chính là nô.

Mà Hệ thống lại chính là giống như một cái hạt giống mà Trương Tử Đạo gieo trồng cho Chân Tiểu Nhu, tương lai không sợ nàng phản bội.

Hắn thật ra con người cũng đơn giản, chỉ cần không phải thời khắc mấu chốt đâm hắn một dao, bình thường các ngươi làm gì cứ tùy, tính kế ta cũng được.

Nhưng tới thời khắc quan trọng, một tia phiền phức Trương Tử Đạo cũng sẽ không dữ lại.

"Tiểu Nhu, đến đây."

Theo tiếng gọi của sư tôn, Chân Tiểu Nhu liền xuất hiện trước mặt.

Nàng hoảng hốt, vừa rồi đang cùng Hệ Thống tiền bối giao lưu, sợ sư tôn phát hiện.

Không phải nàng sợ bí mật lộ ra, mà lo lắng sư tôn sẽ vì chuyện đó mà đuổi nàng đi.

"Con ở đây đã được bao nhiêu năm rồi?."

Chân Tiểu Nhi hơi rụt rè, lần đầu nàng như thế với sư tôn mình, cái miệng nhỏ liền nói

"Đã có ba năm thưa sư tôn."

"Ừm, thời cơ đã đến, con có thể xuống núi làm ít chuyện."

Nghe sư tôn nói như thế, Chân Tiểu Nhu nội tâm có chút vui mừng, nhưng lại có chút thất lạc.

"Sư tôn muốn đuổi ta sao?"

Trương Tử Đạo muốn nói một câu tương lai ta cùng sư huynh ngươi dựa vào ngươi.

Hắn chỉ là lắc đầu.

"Sư tôn không phải không muốn truyền đạo cho con, mà con trong mình hồng trần chưa dứt, tu luyện sớm muộn không có thành tựu, mà nửa đường có thể còn xảy ra chuyện.

Đây là ta một thanh Tiên Sơn Kiếm, làm món quà cho con.

Nếu có kẻ thù tìm đến, cũng đừng ngại báo ra tên ta."

Chân Tiểu Nhu nghe vậy cảm động, nàng biết tiên kiếm này không phải phàm vật, đây là đại lễ vật mà sư tôn cho mình.

Mấy năm qua nàng đã trách nhầm sư tôn.

"Sư tôn."

Chân Tiểu Nhu khóc lóc, bắt đầu quỳ xuống dập đầu.

"Khi nào đệ tử trả xong thù, sẽ trở lại bên người sư tôn phụng dưỡng."

"Ừm đi đi."

Trương Tử Đạo trong lòng gầm thét, đã lâu rồi hắn chưa thấy nử tử khóc, hắn thật tâm không chịu nổi.

Ba năm qua tình cảm giữa hắn cùng đồ đệ đều không tệ. Mặc dù hắn không truyền đạo nhưng đệ tử muốn gì hắn đều sẽ đáp ứng.

Như sinh nhật thứ mười ba, Chân Tiểu Nhu muốn lấy ngôi sao trên trời xuống, hắn liền để Diệp Vu lấy một ngôi sao xuống cho nàng.

Đó là lần đầu tiên nàng biết ngoài mình còn có người khác.

Nhưng rất nhanh Chân Tiểu Nhu liền quên đi.

Đây là đặc tính của Tiên Nhân cảnh, không thể nhớ, không thể thấy, không thể gọi tên.

Sở dĩ Chân Tiểu Nhu thấy được Trương Tử Đạo nguyên do bây giờ cảnh giới hắn bằng không.

Hắn đều dùng thánh lực của mình làm năng lượng để duy trì cho cái đại trận này.

Nếu không ngàn năm trước, Diệp Vu không thể nào chỉ là một tên Tiên Nhân cảnh.

Thấy Chân Tiểu Nhu rưng rưng nước mắt cuốn hành trang rời đi, Diệp Vu lúc này tại chỗ xuất hiện.

Hắn người mang áo tơi, quần cọc, đầu đội nón lá, trên tay còn cầm một cây rìu, nhìn giống như một tên tiều phu.

"Sư tôn, để muội ấy đi như thế?"

"Còn thế nào nữa, ngươi không phải bên ngoài bồi dưỡng mấy cái thế lực sao, tận lực giúp sư muội ngươi đi.."

"A, cái này ngài cũng biết hắc hắc."

Diệp Vu cũng không ngạc nhiên, hắn biết sư tôn mình thần thông quảng đại, một hơi liền mang hắn đạt tới Tiên Nhân.

Đáng tiếc là không thể ra ngoài.

Mỗi ngày chỉ có thể ra ngoài năm phút, hắn liền chỉ điểm một số tên, sau này bọn họ tùy tiện một tên đều là nổi danh một phương, khai sơn lập phái.

Nhưng rất tiếc không có chân chính truyền thừa, chỉ có năm phút chỉ dạy, tên kia liền một đi không trở lại, liền không có ai lên tới Bán Tiên.

Nguyên nhân là do bọn chúng quên đi sự tồn tại của Diệp Vu.

Nhưng Diệp Vu liền có thể ảnh hưởng phần nào những người đó, chẳng hạn như thấy sư muội liền sẽ trở nên thân cận.

Diệp Vu không nói gì nữa liền đi đốn củi.

Tiên Nhân cảnh chia làm ba cảnh giới nhỏ: Huyền Tiên, Kim Tiên, Đại La.

Mà hắn chỉ mới Kim Tiên, mấy trăm năm trước liền có một tia cảm ứng, phản phác quy chân, muốn đóng giả làm phàm nhân, không tới trăm năm có lẽ hắn sẽ thành Đại La, ra ngoài liền sẽ lâu hơn bây giờ.

~~

Chân Tiểu Nhu lúc này mang theo nước mắt xuống núi.

"Đợi khi ta báo thù ta sẽ..."

Hả?

Vì cái gì ta lại khóc?

Ta lại sẽ như thế nào?

Chân Tiểu Nhu cảm thấy như có gì đó quan trọng khiến nàng quên đi, cái này có thể rất trọng yếu trong đời nàng, nhưng lại không nhớ gì cả.

"Không đúng, ta phải đi báo thù mới đúng."

Chân Tiểu Nhu không hiểu vì sao nàng lại khóc, nàng gạt đi nước mắt.

"Hệ thống tiền bối, chúng ta nên làm gì đầu tiên?"

Cái này Chân Tiểu Nhu không có quên đi.

Đây là Trương Tử Đạo tính toán, không tới Bán Thánh, nàng liền sẽ không nhớ mọi chuyện hôm nay.

Chỉ có đến cảnh giới kia mới có thể nhớ lại nơi này.

Hệ thống lúc này vẫn là bộ dang tinh linh với toàn thân hỏa diễm kia, tay đưa lên cằm suy tư.

"Tìm cái thôn nào đó đồ đi."

Chân Tiểu Nhu hít sâu vào một hơi khí lạnh, cái này là cái gì thao tác

Làm sao tiên nhân mở miệng đều là đồ thành diệt môn.

"Cái này có hay không quá tàn nhẫn."

Hệ Thống cười nói:

"Tàn nhẫn? Thôn này là một ổ sơn tặc, ngươi nói xem có nên đồ."

Chân Tiểu Nhu ngẫm nghĩ liền theo lời Hệ Thống tiền bối, nàng ba năm qua tuy không có đạo pháp, nhưng võ học vẫn là có thể.

Trên giang hồ xưng nhất lưu cao thủ cũng không sai.

"Haha tiểu cô nương, ngươi cũng thật quá thật thà đi, bản Hệ Thống chỉ là đùa ngươi, xem ngươi có tin tưởng ta không thôi, đi, ta dẫn ngươi đi lấy cơ duyên đầu tiên, sau đó lại đồ thôn."

~~

Trương Tử Đạo nằm trên ghế dài có chút buồn rầu.

Mấy năm qua có tiểu đệ tử ríu ríu rít rít bên tai, bây giờ lại thấy trống vắng.

Hắn cảm thấy ba năm qua không cần cái gì Thập Đạo Tọa cũng được, chỉ cần sống an nhàn liền đủ.

Nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ, thế giới này là lồng giam, mà muốn thoát lồng giam chỉ có thể có một ghế trong Thập Đạo.

Chí ít hắn cho là như thế, vì Đế Tôn đều không thoát khỏi lồng giam này.

"Ta vậy mà có chút mềm lòng."

Trương Tử Đạo chỉ cười một tiếng, hắn mấy vạn năm tu đạo thiếu khuyết nhất chính là tình cảm, cả đời cô độc.

Tới Thánh Đạo, thần tính liền muốn diệt trừ đi nhân tính, nhưng hắn như thế cũng là không hay, liền giữ lại một tia nhân tính.

Nhân tính vốn dĩ ngủ sâu trong người hắn, không ngờ ba năm qua Chân Tiểu Nhu lại thức tỉnh nó một lần nữa.

Thậm chí còn muốn mạt sát đi thần tính.

Cái này khiến hắn càng thêm thú vị, có lẽ nguyên nhân lần đó hắn thua thánh chiến ngay từ đầu là do đại đạo bị thiếu đi phần tình cảm này.

Lần này hắn đổi ý muốn thử bổ sung phần tình cảm này trọn vẹn, liền có thể phá cục hay không.

"Đã đến lúc có đạo lữ rồi."

Bạn đang đọc Ta Phía Sau Điều Khiển Tiên Giới sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.