Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Tiểu Uyển sợ thành hộp

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Từ Truyền Công Điện đi ra, trong lòng Lạc Hồng hoảng sợ, trong đầu không ngừng hồi tưởng mình có sơ hở hay không.

"Qua loa, ta vốn tưởng rằng môn phái mỗi tháng có hơn mười vạn cấp thấp linh thạch lưu thông, cũng sẽ không quá để ý một hai vạn tổn thất, không nghĩ tới lại sẽ làm ra động tĩnh lớn như vậy."

Dọc theo đường đi, Lạc Hồng không ngừng ảo não chính mình vẫn không đủ cẩn thận, khi hắn trở lại Phương Hoa Viên, lại phát hiện Lưu Tĩnh đang canh giữ ở cửa vào trận pháp phòng hộ.

Nếu không là thấy vẻ mặt lo lắng của Lưu Tĩnh, mà không phải tức sùi bọt mép, Lạc Hồng tất quay đầu rời đi.

''Lưu sư thúc, tìm vãn bối có chuyện quan trọng sao?''

"Lạc sư điệt, coi như tìm được ngươi rồi! Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Uyển Uyển bọn họ đi nơi nào không?''

Lưu Tĩnh đi lên không chút hàn huyên, mặt mang mong đợi trực tiếp đặt câu hỏi.

Kết thúc con bê! Hoàng Long Đan của ta sợ là đã bị đám cô nương Uyển Uyển này đưa chuyển phát nhanh!

"Hình như là đi đến một nơi gọi là Vu Sơn''.

''Nhưng Vu Sơn này ta chưa từng nghe nói, chẳng lẽ không ở trong lãnh thổ Việt quốc, Lý sư điệt làm sao chạy xa như vậy?"

Lưu Tĩnh ở trong phòng lửa Uyển Uyển luyện đan phát hiện lưu âm có liên quan đến Lạc Hồng, lúc này mới đến Phương Hoa Viên thử vận khí, không nghĩ tới thật sự sẽ có kinh hỉ.

''Vu Sơn kia cũng không phải nhất định không ở Việt quốc." Lạc Hồng nhớ lại, thì thào tự nói.

''Luồng hồn hỏa Lý sư điệt lưu lại trong hồn bài kia đã thập phần yếu ớt, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được nàng.''

Tựa hồ nhận ra thái độ của mình có chút thất lễ, Lưu Tĩnh đặc biệt đơn giản giải thích ngọn nguồn sự tình.

''Đáng tiếc vãn bối biết cũng không nhiều, chỉ là lúc trước từ Lý sư tỷ cùng muội muội nàng nói chuyện biết được, các nàng là từ một tấm cổ đồ tìm được Vu Sơn, cho nên vãn bối suy đoán Vu Sơn này có phải là một địa danh thời cổ hay không."

Lạc Hồng tự nhiên không muốn Hoàng Long Đan của mình trôi theo dòng nước, đem tình huống mình biết đều nói cho Lưu Tĩnh.

"Thì ra là thế, sư chất thật đúng là giúp đại ân, ta đây liền đi cổ đồ bên trong tra tìm manh mối!"

Nhận được manh mối quan trọng, Lưu Tĩnh rất mừng rỡ, lập tức muốn ngự không mà đi.

"Lý sư tỷ đối với vãn bối có ân luyện dược, biết được nàng hôm nay gặp chuyện không may, vãn bối quả thực lòng nóng như lửa đốt, hy vọng có thể hơi dốc sức, kính xin sư thúc cho phép!"

Lạc Hồng nói những lời này hoàn toàn là lâm thời nảy lòng tham.

Thành, thì có thể cùng Lưu Tĩnh tạm thời rời khỏi Hoàng Phong Cốc, tránh khỏi sự nghiêm tra đối với phù lục kém chất lượng trong cốc.

Không được, cũng có thể hung hăng xoát một đợt hảo cảm của Lưu Tĩnh, trăm lợi mà không một hại.

''Khó được sư điệt trọng tình nghĩa như vậy, rất tốt, theo ta đi thôi."

Những lời này của Lạc Hồng không khác gì hốt thuốc đúng bệnh, Lưu Tĩnh lập tức nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, tu tiên giả chính khí lẫm liệt như hắn quả thực không nhiều lắm, Lạc Hồng mặc dù chỉ có luyện khí kỳ, cũng đã làm cho hắn sinh ra cảm giác tri kỷ.

Lấy tu vi Lưu Tĩnh Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ phi độn cực nhanh, chốc lát đã đưa Lạc Hồng tới Thiên Địa Các chuyên môn cất giữ tư liệu địa lý Tu Tiên giới.

Thấy Lưu Tĩnh muốn đi thẳng lên lầu hai chỉ mở cửa cho đệ tử Trúc Cơ Kỳ, Lạc Hồng vội vàng gọi hắn lại:

''Lưu sư thúc, chỗ Vu Sơn là do Lý sư muội tra được, chúng ta tìm trong cổ đồ lầu một đi."

''A, là ta trống đánh xuôi kèn thổi ngược! Nhờ có Lạc sư điệt nhắc nhở.''

Mặc dù là bị một vãn bối Luyện Khí kỳ vạch trần sai lầm của bản thân, Lưu Tĩnh cũng không xấu hổ ghi hận, ngược lại chân thành nói cám ơn, quả nhiên là một quân tử nho nhã.

Đang tìm kiếm, lại có một nam đệ tử trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn cùng một lão tẩu tóc bạc phơ đi vào Thiên Địa Các.

Hai người hắn cùng Lạc Hồng giống nhau đều là tu tiên giả luyện khí kỳ, chỉ bất quá nam đệ tử trẻ tuổi kia có tu vi luyện khí tầng mười, mà lão tẩu kia càng lợi hại, đã bước vào luyện khí tầng mười hai nhiều năm, hắn mặc dù đã già đến Trúc Cơ vô vọng, nhưng ở trong người tu tiên luyện khí kỳ đủ để xưng hùng.

Hai người này đều là sau khi nhận được truyền âm phù của Lưu Tĩnh vội vàng chạy tới, sau một phen giới thiệu đơn giản, Lạc Hồng biết được thân phận của bọn họ.

Đệ tử trẻ tuổi tên là Dư Ứng, rõ ràng hết sức để ý tới Uyển Uyển sư tỷ, từ bề ngoài xem ra hắn là người vội vàng nhất trong bốn người.

Lão tẩu tóc bạc là tộc nhân trực hệ Lý gia, tên là Lý Minh Kinh, hắn là thúc tổ của Uyển Uyển.

Địa danh có thể bị Lý Tiểu Thanh tra được, đương nhiên sẽ không giấu sâu bao nhiêu, rất nhanh Dư Ứng đã tìm được tấm bản đồ cổ có ghi "Vu Sơn" kia.

''Nguyên lai Vu Sơn chính là Tương Sơn, các ngươi lên linh chu của ta, ta toàn lực phi độn, ba ngày là tới."

Lưu Tĩnh tế ra pháp khí hình thuyền khác với lần trước tiếp Lạc Hồng nhập môn, thân thuyền thon dài, boong tàu không lớn, rõ ràng không phải là một kiện pháp khí vì cảm giác thoải mái của ngự sứ giả.

Lạc Hồng không chút do dự nhảy lên, không hề băn khoăn về sự hung hiểm của chuyến đi này.

Đừng hỏi, hỏi chính là có chuyện!

Dư Ứng và Lý Minh Kinh theo sát lên thuyền, giờ phút này trong lòng Dư Ứng có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sư đệ sắc mặt như thường này so với hắn còn gấp gáp hơn, chẳng lẽ...

"Lạc sư đệ, sư huynh ta cùng Tiểu Uyển quen biết nhiều năm, ngày thường lui tới rất nhiều, cũng chưa từng nghe nàng nhắc tới ngươi như thế nào. Ngươi vì sao đối với an nguy của nàng để ý như thế?''

Ta có lo lắng cho an nguy của Uyển Uyển sao? Ta đó là vội vã chạy trốn a!

''Lạc sư điệt lần này cũng là vì hai chữ 'tình nghĩa', cùng Dư sư điệt ngươi tuy có bất đồng, nhưng tâm ý cũng không dưới ngươi."

Lưu Tĩnh cho rằng tình đồng môn của Lạc Hồng không kém gì tình nam nữ của Dư Ứng, Lạc Hồng không nên bị Dư Ứng chất vấn, cho nên trượng nghĩa chấp lời.

Nghe vậy, Dư Ứng lộ ra vẻ mặt ba phần giật mình bảy phần yên tâm, cũng mỉm cười mê hoặc với Lạc Hồng.

Lạc Hồng không hiểu nổi tâm lý biến hóa của Dư Ứng, hắn không rõ Dư Ứng vừa rồi còn có chút địch ý với hắn, vì sao đảo mắt lại làm ra tư thái thân cận.

Linh Chu bay lên trời cao, dưới sự điều khiển của Lưu Tĩnh bay thẳng tới Tương Sơn.

Lúc này, Lý Minh Kinh vẫn không nói gì lấy ra bốn khối ngọc bài, nói với ba người còn lại:

''Tương Sơn to lớn, ngang dọc chừng ngàn dặm, muốn tìm được Uyển nha đầu nhất định phải dựa vào hồn bài để cảm ứng khí tức của nàng. Lão hủ liền thừa dịp đi ba ngày này đem hồn hỏa trong hồn bài chia làm bốn phần, tế luyện thành pháp khí tìm người tạm thời, kính xin hai vị tiểu hữu cảnh giác hơn."

''Vãn bối nhất định toàn lực ứng phó!" Dư Ứng cướp lời tỏ thái độ.

Lạc Hồng mặc dù cũng đáp ứng, nhưng không tích cực như Dư Ứng, hắn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng nghĩ đến chuyện của mình.

Lần này ta bề ngoài tự nguyện, kì thực bị ép gia nhập đội ngũ cứu viện Uyển Uyển, rất có thể sẽ gặp phải lần đầu tiên đọ sức sinh tử với tu tiên giả.

Lưu Tĩnh tuy rằng nhân phẩm đáng tin cậy, vả lại có đòn sát thủ chân bảo, nhưng tỷ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn vẫn có, cho nên ta vẫn không thể lơ là, đem an nguy của bản thân toàn bộ buộc vào tay người khác.

Ấn túi trữ vật bên hông, Lạc Hồng phân biệt nhìn Lý Minh Kinh đang hết sức chăm chú phân hóa hồn hỏa, cùng Dư Ứng đứng ở một bên vẻ mặt nghiêm nghị.

"Có chút phiền toái, ta phải hảo hảo mưu đồ một phen."

Lạc Hồng nghĩ như vậy nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch) của Lạc Thanh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 688

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.