Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lừa đảo thiếu chuyên nghiệp

Phiên bản Dịch · 2008 chữ

Năm 2002, Hoành Điếm.

Lục Viễn bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, rồi cúi đầu liếc nhìn kịch bản bỏ ra năm tiếng đồng hồ để viết, đoạn nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất

Hắn dự định phải thay đổi!

Tiết trời Hoành Điếm vào tháng sáu luôn luôn oi bức, oi bức đến nổi làm người ta phải khó chịu.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô gái chân dài trang điểm lỗng lẫy, giải vờ giả vịt lôi kéo tay đạo diễn trông có vẻ ngốc nghếch, thân là người xuyên việt, hắn rốt cục quyết định làm một chuyện vô cùng lớn mật.

Hắn muốn gạt người đầu tư cho mình.

Lừa đảo?

Lừa đảo thì lừa đảo!

Thời đại chết tiệt này mà không lừa người thì chờ người lừa mình à?

Ngươi không gạt người, người khác sẽ lừa ngươi.

Ít nhất Lục Viễn đã từng bị lừa rất nhiều tiền rồi.

Tốt.

Năm giờ trước Lục Viễn vẫn là một người thành thật, năm tiếng sau.

Hắn dự định không làm người đàng hoàng nữa.

“ừm, quả nhiên sau khi mặc áo vest, kẻ nào cũng đều là dạng chó hình người, dù có là kẻ tay trắng trông cũng phong độ ngời ngời.”

Lục Viễn nhìn vào tấm gương bên đường, bày ra biểu lộ mà hắn tự cho làm đẹp trái, đồng thời thỏa mãn gật đầu một cái.

Tiền nào đồ nấy.

Hai trăm tệ một bộ âu phục hãng NewBuck, bề ngoài vẫn là chấp nhận được.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua “Bằng chứng nhận tốt nghiệp khoa đạo diễn Yến ảnh” một chút, sau đó hắn nở nụ cười.

Kịch bản chuẩn bị xong, trang phục cũng chuẩn bị xong, lời thoại lừa dối cũng đã chuẩn bị xong

Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu dê béo

... ... ...

Hoành Điếm người đến người đi ồn ào náo động vô cùng, khắp nơi đều là du khách cùng đoàn làm phim, diễn viên, đạo diễn hối hả lại qua.

Năm nay có một bộ phim được đầu tư ba mươi triệu tên “Đô Thành” đang gây sốt, được quay chụp ngay trong Hoành Điễm.

Bộ phim này là do vị đạo diễn thế hệ thứ ba Thẩm Liên Kiệt hợp tác với nữ diễn viên đang nổi tiếng Liễu Phương Phỉ quay chụp, tràng diện không thể nói là không lớn.

Thời điểm đi ngang qua đoàn làm phim “Đô thành”, Lục Viễn vô thức đốt lên điếu thuốc cuối cùng trong túi. Hắn liếc một chút đoàn phim, ao ước nhìn thoáng qua gã Thẩm Liên Kiệt đang ngồi đài cao không ngừng chửi tục đồng thời văng nước bọt tứ tung.

Có tiền, có nhan sắc lại có tài hoa luôn là loại người mà kiểu người nghèo khó như Lục Viễn ghen ghét.

"Phi, dạng chó hình người "

Hắn nhổ nước bọt một cách vô liêm sỉ, sau đó mắng một câu đan xen cùng những ước ao ghen tỵ, rồi tiếp tục hướng đến bãi đỗ xe dành cho du khách.

Lừa dối là một môn kỹ thuật sống.

Đặc biệt là khi phải lừa dối mấy trăm vạn đầu tư, đó càng là kỹ thuật bên trong kỹ thuật.

Rolls-Royce, Lamborghini, Porsche, Mercedes-Benz

Sàng chọn rất lâu về sau, Lục Viễn rốt cục dời ánh mắt mình đặt lên một chiếc Lamborghini màu hồng phấn.

Chủ xe là một cô gái đeo kính râm.

Loại thiếu nữ nhà giàu chưa từng ra xã hội luôn là dễ lừa gạt nhất.

Người ngốc nhiều tiền.

Thời điểm nàng lấy kính râm xuống, Lục Viễn còn thoáng thất thần một chút.

Thiếu nữ đang cười.

Nụ cười lộ ra hàm răng mèo nhìn ngây ngô trong sáng, chiếc váy hoa màu hồng phấn nàng mặc tan trong gió phiêu lãng, vẻ đẹp đó có chút gì đó khiến người không hiểu mà say.

Trong không khí như xen lẫn hương thơm hoa cỏ

Nàng xem ra đơn thuần nhưng lại cao quý, đồng thời còn xen lẫn một chút khí tức thiếu nữ thanh xuân

Thiên sứ ở nhân gian?

Thật mẹ hắn xinh đẹp!

Lục Viễn cái tên lỗ mãng nghèo kiết xác này không nghĩ ra cách nào diễn tả vẻ đẹp của nàng bằng lời nói, hắn chỉ có thể nghĩ ra năm cái chữ này.

Ngây người chán chê, Lục Viễn bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, sửa sang lại quần áo, không nói hai lời đi tới phía thiếu nữ.

Tháng sáu ánh nắng có chút khô nóng.

Nói thật Lục Viễn có chút khẩn trương.

Hắn dù sao cũng là một cái trạch nam kiêm xử nam, mà đây lại là lần đầu hắn nghiêm túc đi lừa người, cho nên trong lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi.

Bên trên cuốn kịch bản mỏng manh đã bắt đầu thấm ướt.

Thế nhưng hắn quyết tâm phải thay đổi, quyết tâm để mình không còn là một người thành thật

Cố lên!

Lục Viễn!

Làm xong vụ này, ngươi liền phát đạt!

Lục Viễn không ngừng âm thầm lấy dũng khí trong lòng, đồng thời trong đầu hắn toát ra mấy trăm đoạn tràng cảnh hắn từng xem từ kiếp trước

Phương án bắt chuyện, phương thức biểu cảm, Lục Viễn giây phút này có cảm giác tự tin như thể hắn thực là tình thánh

Hắn bước nhanh chân hơn…

Hắn cảm thấy hy vọng đang nằm ngay trước mặt.

"Dừng lại!"

"Ừm?"

"Đây là chứng nhận đạo diễn của tôi, còn đây là kịch bản của tôi."

"A?"

Một trận gió thổi lên chiếc váy dài của Vương Vĩ Tuyết, nàng kỳ quái nhìn tên thanh niên sắc mặt ửng hồng đang thở hồng hộc vừa chạy vội tới, vô thức cầm lên tấm chứng nhận đạo diễn cùng kịch bản của hắn.

"Cô hãy nhìn... kịch bản của tôi... một chút. "

Lục Viễn rất muốn tát bản thân một cái thật mạnh, sau đó quay đầu bỏ chạy!

Hắn khẩn trương!

Hắn cà lăm!

Mẹ nó, cái này cùng lời dạo đầu mình đã nghĩ kỹ hoàn toàn khác biệt a?

Nói xong thủ đoạn bắt chuyện, nói xong sáo lộ, nói xong nho nhã lễ độ đâu?

Đây coi là cái gì?

Nhưng là tên đã nằm trên dây cung không bắn đi không được.

Lục Viễn cũng không thể để màn lừa dối của chính mình có kết thúc bi kịch được.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể kiên trì lộ ra một nụ cười mà hắn tự cho là rất có sức quyến rũ.

"Ách "

Vương Vĩ Tuyết giờ phút này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ cảm thấy Lục Viễn không giống một tên lừa gạt.

Chí ít Vương Vĩ Tuyết cảm thấy trên thế giới này không có tên lừa gạt nào mà toàn thân sặc mùi ngu ngốc và khờ khạo.

"Thật xin lỗi, tôi không muốn làm diễn viên." Vương Vĩ Tuyết ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, đồng thời lộ ra một nụ cười lễ phép.

"Tôi không phải là muốn tuyển cô làm diễn viên." Lục Viễn lắc đầu.

"Vậy là anh… "

"Tôi có một kịch bản tốt, tôi là một đạo diễn kiêm diễn viên xuất sắc, đồng thời còn là giám đốc công ty điện ảnh Viễn Trình." Lục Viễn cảm thấy lưỡi mình đang dần líu lại.

Hắn cảm thấy nói những cái này có chút khó khăn, thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn kiên định đưa tay vào túi, dự định lấy ra kịch bản đầu tiên của mình.

"Phốc phốc!"

Vương Vĩ Tuyết đột nhiên cười.

Nàng cảm thấy người này rất thú vị.

Người này vô cùng thành thật, lại cố ý người xấu, cộng thêm cái khả năng diễn xuất vụng về này làm cho nàng cảm thấy thực thú vị

Chí ít thì không giống những kẻ từng theo đuôi nàng.

Người thanh niên này trông rất chân thành, ánh mắt hắn rất thanh tịnh, đồng thời nụ cười của hắn cũng làm cho người khác an lòng.

"Đây là danh thiếp của tôi." Lục Viễn ngắm nhìn nụ cười của Vương Vỹ Tuyết, sau đó vẫn nghiêm trang móc từ trong ngực ra một tấm danh thiếp.

"Lục Viễn?" Vương Vĩ Tuyết nhìn thoáng qua danh thiếp, với tên công ty và số điện thoại ghi trên đó

"Ừm, đúng, tôi tên là Lục Viễn, tôi cảm thấy chúng ta có thể..."

"Chúng ta có thể hợp tác?" Vương Vĩ Tuyết tiếp tục nở nụ cười, cười đến rất sâu, sâu bên trong đó còn mang theo một chút trêu chọc.

"A?" Lục Viễn đang tỏ ra chững chạc đàng hoàng bỗng thoáng biểu lộ một chút ngẩn ngơ trì trệ, sau đó hắn lại khôi phục trạng thái ban đầu "Cô gái, tôi cảm thấy, kịch bản của tôi..."

"Kịch bản của anh vô cùng có tiềm lực, mà lại có thể lấy nhỏ thắng lớn, có thể thu được rất nhiều giải thưởng?" Vương Vĩ Tuyết tiếp tục cướp lời.

"..."

Lục Viễn há to miệng.

Hắn cảm giác lời mình định nói đã bị Vương Vĩ Tuyết nói ra.

Mà lần lừa dối này của mình giống như đã bị Vương Vĩ Tuyết chiếm thế chủ động.

Cảm giác cùng tưởng tượng của chính mình hoàn toàn không giống.

Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn á khẩu không nói được gì, cười càng vui vẻ, mà cũng càng xinh đẹp.

Nàng lật ra kịch bản, nhìn trang đầu tiên.

"Đại đạo diễn Lục Viễn, chữ viết của anh thật rất có hương vị. Nếu tôi là anh, tôi sẽ bỏ ra ba mươi tệ thuê đánh máy ra một phần kịch bản. Ngoài ra tôi sẽ chỉnh lại cà vạt một chút."

Vương Vĩ Tuyết ngước mắt nhìn Lục Viễn một chút.

Thanh âm nàng có chút trêu chọc.

"..."

Lục Viễn im lặng.

Hắn đột nhiên không biết nên nói gì.

Chữ mình quả thật có hơi xấu.

Bản thân dường như là nên…

Đánh máy?

Mẹ trứng!

Thêm kiến thức.

"Anh thực sự không chuyên nghiệp đấy… Hơn nữa, nếu muốn lừa dối người khác, anh cần một cái đạo cụ tốt hơn, chứ không phải cái kịch bản sai lỗi chính tả này."

"Đạo cụ? Kịch bản không phải đạo cụ!"

"Anh có phải là cảm thấy người đẹp này ngây thơ chưa trải mùi đời, ngu ngốc ngờ nghệch dễ bị lừa gạt?"

"Lừa gạt? Cô đang vũ nhục nhân cách của tôi! Tôi thích thứ nghệ thuật nguyên bản không sửa đổi. Có nhiều thứ, giá trị của nó không thể đánh giá bằng chữ, đồ tốt, chỉ dành cho người biết nó tốt, cô không hiểu được nó thì đừng nói nó không được. Trả lại kịch bản cho tôi. Tôi sẽ đi ngay!”

Lục Viễn cảm thấy bị chính người mình lừa dối vạch trần mình có chút mất mặt, thế nhưng hắn vẫn quật cường tỏ ra chững chạc, đàng hoàng.

Hắn cảm thấy lần lừa dối này của mình đã cầm chắc thất bại.

Hắn muốn lấy lại kịch bản của mình, tiếp tục lừa người khác.

Hắn dự định bỏ chạy!

Chết tiệt, lần sau không thể mắc phải những sai lầm này!

“Lên xe đi!” Vương Vĩ tuyết nhìn lướt qua kịch bản, nụ cười nàng chợt trở nên nghiêm túc, sau đó nàng giữ lấy kịch bản trong ngực, đồng thời mở cửa, nổ máy chiếc Lamborghini.

“A! Đi đâu?”

“Chẳng lẽ anh muốn bàn việc đầu tư ở nơi này sao? Lên xe đi, tôi mời anh đi uống cà phê.”

???

Lục Viễn lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

Uống cà phê?

Đầu tư?

Có ý gì?

Ta thành công rồi?

Trong lòng Lục Viễn rối bời, nhưng hắn vẫn giữ cái phong độ tự nhận của mình mà ngồi lên xe.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.