Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Lúc đánh đàn dương cầm sẽ có thể nghiêm túc

Phiên bản Dịch · 1608 chữ

Chương 2: Lúc đánh đàn dương cầm sẽ có thể nghiêm túc

“Ngộ Kiến Nhĩ” (Gặp em) là tên của một quán cà phê cao cấp nằm ở phía đông của Hoành Điếm.

Lục Viễn đã từng nhiều lần lái xe đi qua quán cà phê này, nhìn vào những vị khách ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp bên trong, hắn không biết đã nhổ nước bọt lén sau lưng họ bao nhiêu lần, sau đó YY tự tưởng tượng chính mình sau này sẽ có cơ hội cùng nữ thần bước vào trong quán cà phê này. Lúc đó hắn sẽ mặc áo đuôi tôm, như một vị hoàng tử đánh dương cầm, khiến cho nữ thần mê mẩn.

Hôm nay mộng tưởng của Lục Viễn đã được thực hiện.

Vương Vỹ Tuyết đúng là đại mỹ nữ cấp nữ thần.

Trong ngây thơ lại xen lẫn một tia điềm tĩnh, đồng thời bên trong lại xen lẫn một tia cơ trí.

Nhưng Lục Viễn không dám có ý đồ xấu với Vương Vỹ Tuyết.

Dù sao thì trong mắt Lục Viễn, Vương Vỹ Tuyết là một nhân vật nguy hiểm, cần luôn luôn cảnh giác 120%.

“Cho tôi một chén Xạ Hương Miêu.”

“Vâng, xin chờ một chút, còn vị tiên sinh này?”

“Lam Sơn đi.”

Lục Viễn chưa từng tới quán cà phê cùng loại. Khi hắn nhìn thấy bảng giá các loại cà phê về sau, Lục Viễn chấn kinh.

Cà phê Lam Sơn 300 tệ một chén.

Có chút kinh người.

Nhưng Lục Viễn tuyệt đối không thể để Vương Vỹ Tuyết xem mình như đồ nhà quê, cho nên hắn ung dung ngồi đối diện Vương Vỹ Tuyết, trên mặt biểu lộ nụ cười nhàn nhã như những diễn viên trong phim truyền hình.

“Anh không cần câu thúc.” Vương Vỹ Tuyết nhìn Lục Viễn và cười.

“Tôi không câu thúc gì cả.” Lục Viễn lắc đầu.

“Lần đầu tiên đi uống cà phê với một cô gái?” Vương Vỹ Tuyết hỏi tiếp.

“Không.” Lục Viễn phủ nhận.

“Cà phê xạ hương ở đây rất ngon, hàng thật giá thật, giá lại không đắt, chỉ có 100 tệ một ly, anh nên gọi cà phê xạ hương.”

“Tôi không quá thích uống cà phê.” Lục Viễn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử sâu thẳm của Vương Vỹ Tuyết và lắc đầu.

“Tôi sẽ trả tiền.”

“Ngay cả thế, tôi cũng không uống.” Lục Viễn rất kiên định.

Hắn nhận ra đây là một cuộc đối đầu. Hắn không thể rơi vào thế hạ phong.

Ngay cả khi lần đầu tiên đến một nơi xa lạ như thế này, hắn vẫn cảm thấy mình cần duy trì phong độ.

“Ồ, nếu anh không thích, tôi cũng không ép.” Vương Vỹ Tuyết gật đầu và lấy kịch bản ra.

Trong ánh sáng mờ, nàng lật trang thứ hai và đọc nó.

Lục Viễn nhìn Vương Vỹ Tuyết đang đọc kịch bản.

Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn đăm đăm vào cô gái đang đánh đàn dương cầm bên dưới.

Cô gái không nói một lời.

Những ngón tay cô rất linh hoạt.

Thứ âm nhạc mà cô tạo ra rất tuyệt vời, để Lục Viễn vô thức dõi theo.

“Tiếng đàn nghe hay chứ?”

“Không tệ.”

“Êm tai ở đâu?”

“Sặc.” Lục Viễn quay đầu nhìn lại Vương Vỹ Tuyết. Nàng đang hứng chí bừng bừng.

Hắn cảm thấy cô gái này thật phiền phức.

Phải, phiền phức.

Vô thức bị chi phối bởi nàng, mà mình cơ hồ đang rơi vào thế hạ phong.

Lục Viễn rất muốn dõng dạc phân tích bản nhạc này, sau đó nhận xét sự chuyên nghiệp và phong cách chơi đàn của cô gái, bao gồm cả ý nghĩa bài hát và tiếng đàn, sau đó làm đám đông kinh ngạc.

Nhưng…

Thật không may.

Lục Viễn chưa từng nghe bản nhạc này. Hắn nghe không hiểu.

Học đòi văn vẻ không thể nói lung tung. Chẳng may nói sai, đây là mất mặt đến tận nhà bà ngoại, sẽ rất xấu hổ.

“Anh không nói được?” Vương Vỹ Tuyết khiêu khích “Hay là, anh nghe không hiểu?”

“Tôi hiểu.”

“Vậy nói tôi nghe, anh hiểu được điều gì?” Vương Vỹ Tuyết cười đến sâu sắc.

Cô muốn để Lục Viễn tự mình dẹp bỏ vẻ quật cường kia, sau đó tiếp nhận sự thực phũ phàng.

Một người thành thật, sao phải cố tỏ ra không thành thật đây.

Vương Vỹ Tuyết muốn để Lục Viễn trở về với bản chất.

“Tôi nói tôi đã hiểu. Nhưng cô không phải bạn tri âm của tôi, cho nên dù tôi nói ra cô cũng không hiểu.” Lục Viễn thấy khó chịu.

Hắn nhận ra ý đồ của Vương Vỹ Tuyết.

Nhưng hắn sẽ không để nàng đạt được mục đích.

Hắn là một người có lòng tự trọng.

Đã tỏ ra trang bức, vậy thì dù cắn răng chảy nước mắt cũng không thể thất bại.

“Tôi không hiểu sao? Bài hát này tên là “Thiếu nữ sông Nile”. Bốn năm trước, nó được xếp hạng ba trong số mười bài hát nổi tiếng hàng đầu của CCTV. Hai năm trước, nó đã được thu vào trang thứ ba của bộ sách giáo khoa “Into the Piano” của trường điện ảnh Yến Kinh (Yến ảnh). Đồng thời, nó luôn xếp hạng đầu trong các bảng xếp hạng trực tuyến.”

“Thế thì sao?” Lục Viễn không thoải mái lắm.

“Tác giả của bài hát này tên là Vương Vỹ Tuyết. Mà tình cờ thay, tôi chính là Vương Vỹ Tuyết.” Vương Vỹ Tuyết nhìn vào đôi mắt Lục Viễn, sau đó nàng nở nụ cười.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào gò má nàng.

Khuôn mặt nàng hiện ra rất xinh đẹp.

Khuôn mặt đó lộ ra cảm giác kiêu ngạo mà mỹ miều, lại xen lẫn vào một tia đắc ý.

“…” Lục Viễn trầm mặc.

Hắn hối hận.

Cái cảm giác múa rìu qua mặt thợ này làm hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Hắn vốn định trang bức, giống mấy tay dân chơi hắn từng xem.

Nhưng…

Cô gái trước mặt dường như vừa có một đợt trang bức siêu to khổng lồ?

Cảm giác này thực sự khó chịu.

“Vì thế, tôi hiểu bài hát này hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Còn anh, nói tôi nghe anh hiểu gì về nó?” Thấy Lục Viễn trầm mặc, Vương Vỹ Tuyết cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nàng cảm thấy mình đã đè ép Lục Viễn xuống tận mặt đất và bắt hắn dỡ bỏ toàn bộ lớp ngụy trang.

Người trung thực thì nên trung thực.

Người trung thực không nên học hư.

“Ồ.”

Loại cảm giác này thật không thoải mái.

Hắn giống như một con mèo hoang bị dồn đến góc tường, chỉ còn biết run rẩy.

Nếu như là tình huống bình thường, hắn sẽ cúi đầu, có lẽ hơi suy sụp một chút, và thừa nhận hắn không hiểu gì cả.

Những người thành thật, nếu thừa nhận thẳng thắn, người khác cũng sẽ không quá ép buộc.

Nhưng Lục Viễn không muốn thế.

Chí ít, cảm giác bị đánh về nguyên hình rất khó chịu.

Hắn muốn chống đối lại.

Do đó, tiếng “Ồ” phát ra rất bình tĩnh. Ngay cả khi trong lòng loạn như tơ vò, nụ cười của hắn vẫn không chút gợn sóng.

“Ồ không phải là câu trả lời phù hợp lúc này, bởi nó không thể hiện được nội tâm của anh. Nếu thực sự hiểu, anh có thể sẽ ngay lập tức chứng minh bản thân, anh sẽ có thể đàm luận kiến thức chuyên môn. Thế nhưng anh không hiểu. Tôi cũng sẽ không cười nhạo, bởi anh là một đạo diễn chuyên nghiệp. Tôi đã xem qua kịch bản, tôi thừa nhận mình có chút quan tâm. Có lẽ trong tương lai anh sẽ là một biên kịch xuất sắc.”

Lục Viễn cũng không tự thừa nhận giống như trong tưởng tượng, vậy nên Vương Vỹ Tuyết lại gây sức ép thêm một lần nữa.

Nàng muốn dồn hắn vào chân tường, để hắn không còn đường lui, buộc hắn phải hiện nguyên hình.

Lục Viễn nhắm mắt lại.

Nội tâm hắn đã rối loạn. Hắn sợ điều đó sẽ bộc lộ qua đôi mắt chính mình.

Hắn không có cách ngăn cản Vương Vỹ Tuyết tỏ ra đắc chí.

Cuộc đối đầu này Lục Viễn cảm thấy mình đã bị đánh bại.

Tuy nhiên, nó thực sự khó chịu.

“Xin chào, đây là cà phê của hai anh chị.”

Ngay lúc này, người phục vụ vừa vặn mang đến hai tách cà phê.

Lục Viễn nhấp môi, suýt phun ra.

Mùi xạ hương miêu khiến hắn nhớ lại thời gian học đánh dương cầm trước khi xuyên qua.

Khi đó, mình cũng nhâm nhi tách cà phê, và tấu lên khúc nhạc đó.

Khúc nhạc đó không hề khó.

Nhưng nó thật đẹp.

Lúc này, Lục Viễn đột nhiên đứng dậy.

“Tôi muốn đi…”

“Nhà vệ sinh?” Vương Vỹ Tuyết nhìn Lục Viễn, cướp lời một lần nữa.

Khi lo lắng, hấu hết mọi người đều muốn đi vệ sinh để làm dịu cảm xúc.

Tuy nhiên, sau đó thì sao?

Chẳng có gì thay đổi cả.

“Phải, để rửa tay.”

“Rửa tay có thể thay đổi điều gì sao?” Vương Vỹ Tuyết tiếp tục hỏi.

“Có.”

“Thay đổi điều gì?”

“Nó sẽ khiến tôi nghiêm túc hơn khi đánh đàn dương cầm.”

“???”

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Dịch) của Vu Mã Hành

Truyện Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ghdfds
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.