Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Lai Vẫn Là Hàng Xóm

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

Lần thứ hai đi vào trường học, nơi đây có chút quen thuộc cũng gây cho hắn cảm giác hơi xa lạ. Men theo những kiến trúc đặc trưng của trường, ký ức của Trần Hán Thăng mới chậm rãi trở về.

Men theo con đường này hắn gặp lại rất nhiều bạn học, Trần Hán Thăng rất muốn đi chào hỏi mọi người nhưng ngặt nỗi lại không thể nhớ tên họ.

Có điều hắn đã nhớ lại Tiêu Dung Ngư cùng với cái kia nam sinh thích ra vẻ là ai.

Có người nói từ lúc Cảng Thành Nhất Trung thành lập tới ngày nay, Tiêu Dung Ngư là nữ sinh xinh đẹp nhất. Tối hôm qua buổi liên hoan lớp 12 Trần Hán Thăng mượn rượu tỏ tình sau đó bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên.

Lý do từ chối của Tiêu Dung Ngư từ trước đến nay đều không có thay đổi qua, trước đây ở cấp hai nàng nói cấp hai không nên nói chuyện yêu đương. Lên cấp ba cũng nói cấp ba không nên nói chuyện yêu đương nam nữ. Mãi đến lúc tốt nghiệp cấp ba thì nàng lại đổi thành trước khi tốt nghiệp đại học sẽ không có ý nghĩ về mối quan hệ nam nữ.

Cảng Thành rất nhỏ, mọi người rất dễ để kết nối với nhau, vì thế mẹ của Trần Hán Thăng và mẹ của Tiêu Dung Ngư cũng có một chút quan hệ. Có điều ba mẹ Tiêu Dung Ngư người thì làm ở cục công an, người thì ở cục điện lực nên gia đình điều kiện khá hơn một chút so với gia đình Trần Hán Thăng.

Tất nhiên Trần Hán Thăng xưa nay cũng không thua kém, học tập thành tích xếp trên nửa lớp, lớn lên cũng cao to, tính cách cũng không khó chịu, thậm chí còn cùng lưu manh bên ngoài trường học đánh nhau một trận. Gia đình tuy không được tốt lắm nhưng từ nhỏ đến lớn không có vấn đề khó khăn gì về học phí.

Theo lý thuyết người như hắn không có giá trị sống lại, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình, không biết vì sao lại chọn hắn. Chẳng lẽ là do hắn uống rượu mà còn lái xe nên trời giáng trừng phạt?

Có một câu nói rất hay, tám tuổi đến mười tám tuổi, giai đoạn này có mười năm. Nhưng mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, cái này tận một đời.

Thật sự mà nói thì cho dù từ từ phát triển sự nghiệp, trở thành ngàn vạn phú ông là chuyện là chuyện đơn giản. Nhưng nếu hắn cố gắng một chút, đằng sau tài sản cá nhân lại tăng thêm vài số 0, thuận tiện thay đổi một chút diễn biến lịch sử cũng là chuyện có thể làm.

Nam sinh vừa muốn hạ hắn để tỏ vẻ ở trước mặt Tiêu Dung Ngư tên là Cao Gia Lương. Cha là điền sản thương nhân ở Cảng Thành. Có điều làm ăn từ trước đến giờ đều là hôm nay kiếm lời ngày mai thua lỗ.

Ở kiếp trước, tầm mười mấy năm sau khi tốt nghiệp, bạn bè lại tổ chức một buổi họp lớp. Cao Gia Lương mời rượu Trần Hán Thăng mép ly đều là thấp hơn hắn ba tấc.

.......

"Lão Từ, thư thông báo trúng tuyển của ta đâu này?"

Trần Hán Thăng đi vào phòng giáo viên, hướng về một giáo viên kêu lên.

Lão Từ tên là Từ Văn, hắn là giáo viên chủ nhiệm lớp của Trần Hán Thăng, cả hai bình thường quan hệ cũng không tệ, đôi khi còn có thể gọi anh xưng em. Trần Hán Thăng ngày trước lúc vừa mới đi làm thi thoảng về nhà còn ghé thăm hắn, có điều sau này liền quên đi mất.

Mãi sau lão Từ bị ung thư phổi mất đi, Trần Hán Thăng lúc đấy thì đang công tác ở nước ngoài, chỉ có thể cho người mang tới phúng điếu, chính hắn đều không có thời gian đi qua thăm viếng.

Thế nên đối với Trần Hán Thăng mà nói, hắn và lão Từ thực chất là gặp mặt lại sau khi chết nên nội tâm có chút hưng phấn.

Lão Từ quay đầu lại, nhìn thấy là Trần Hán Thăng, cười híp mắt lấy ra tờ thư thông báo từ nguyên chồng đưa cho hắn, có chút hơi tiếc tiếc nói: "Vốn ta cho rằng ngươi có thể thi đậu đại học hàng đầu."

Trần Hán Thăng là kiểu học sinh trong trường học không quậy phá, thành tích học tập cũng ở mức khá, vóc người cao to một số thời điểm còn vì lớp phụ giúp một chút việc, vì thế cho dù giáo viên không quá yêu thích nhưng cũng sẽ không chán ghét hắn.

Trần Hán Thăng nắm trong tay thư báo trúng tuyển: "Hàng hai liền hàng hai, dù sao năng lực ta cũng chỉ có thế."

So với Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác thái độ liền cung kính hơn nhiều: "Từ lão sư chào ngài, ta tới lấy thư thông báo trúng tuyển."

Trong lúc chờ lão Từ tìm thư thông báo, hắn tia trên bàn làm việc liền thấy một gói Hồng Kim Lăng. Hồng Kim Lăng là thuốc lá có lượng tiêu thụ tốt nhất tại tỉnh Tô Đông, khách hàng chủ yếu là những người có thu nhập ổn định, cha hắn hút cũng chính là loại thuốc này.

"Lão Từ, ngươi về sau thuốc hút ít lại một chút, làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12 vốn là áp lực đã lớn ngươi lại hút thuốc cơ thể sẽ không chịu được."

Trần Hán Thăng cầm lấy gói thuốc nói.

Từ Văn có chút bất ngờ, học sinh đến gặp hắn lấy thư thông báo trúng tuyển xong đa phần đều nói "Cảm tạ", hoặc là một chút lời khách sáo như "Sau này ta sẽ về trường thăm ngài". Thế nhưng chỉ có Trần Hán Thăng nhắc nhở hắn hút thuốc ít đi, tựa như một người bạn cũ không gặp nhiều năm.

Lão Từ trong lòng hơi hơi cảm động, bây giờ lão sư là "Một viên phấn viết, hai tay áo thanh phong, ba thước bục giảng, bốn mùa gian lao"** tuy không hẳn là theo đuổi đến tầm cỡ "học trò ta trải đầy thiên hạ", thế nhưng khi thật sự có học sinh quan tâm chính mình, trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp.

(*: đoạn này dịch ra hơi khó, các bạn độc giả ai có ý tưởng bình luận bên dưới nha. Tiểu đệ đa tạ đa tạ!)

Trong mắt lão Từ, hiện tại Trần Hán Thăng liền có vẻ hơi đẹp trai một chút, tiếc chính là ngày trước không nhiều để mắt quan tâm tới hắn.

"Sau đó nhất định hút ít lại." Lão Từ thoải mái đáp ứng.

"Nói miệng không tin được."

Thuận tay liền đem gói Hồng Kim Lăng cất vào túi: "Ta trước tiên giữ hộ ngươi, bao thuốc lá này ngươi cũng đừng hút."

Lão Từ nhất thời không biết nói gì, có chút buồn cười, hắn chưa kịp nhận được tiểu tử này hiếu kính lại cái gì, bản thân trước mắt liền mất đi gói thuốc lá. Có điều quan hệ như vậy làm hắn rất thoải mái, thái độ như Vương Tử Bác cứ cung cung kính kính làm cho hắn đều có chút cảm giác gò bó.

Trong phòng giáo viên cũng không phải chỉ có mỗi một mình lão Từ và cũng không chỉ có hắn cùng Vương Tử Bác. Đám học sinh đạp xe lúc nãy cũng ở trong đây, nhìn thấy Trần Hán Thăng đem thuốc lá cất vào trong túi, Cao Gia Lương bất mãn nói:

"Người như ngươi thế mà cũng có thể lên được đại học, quả thực là hạ thấp tố chất sinh viên đại học chúng ta."

Ngay lập tức liền có một nữ sinh đứng ra phản bác lại: "Trần Hán Thăng trong lớp thành tích học tập cũng không kém, lần này thi vào hạng hai đại học hẳn là do không phát huy được trình độ vốn có. Hút thuốc khả năng cao là vì......"

Nói được một nửa nàng liền dừng lại, vốn là nàng định nói "tỏ tình thất bại", thế nhưng là nữ chính Tiêu Dung Ngư còn ở ngay bên cạnh này.

Việc này không nói thì không sao, nói đến thì càng làm Cao Gia Lương khó chịu: "Hắn trước đây không phải thứ tốt, vẫn cùng bọn lưu manh bên ngoài đánh nhau."

Vốn là Cao Gia Lương còn định tiếp tục nói xấu, Trần Hán Thăng liền chủ động đi tới: "Các người đều ở đây."

Cao Gia Lương quay đầu đi không muốn phản ứng lại Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng bèn hỏi thăm những người khác, nhìn thấy thư thông báo trên tay Tiêu Dung Ngư liền cười ha ha hỏi: "Tiêu mỹ nữ học trường nào vậy?"

"Đại học Đông Hải."

Tiêu Dung Ngư đáp, sau đó lại hỏi hắn: "Còn ngươi?"

"Trùng hợp thật, ta là Kinh Tế Tài Chính Viện đối diện ngươi, sau này chúng ta là hàng xóm, dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."

Trần Hán Thăng cũng không nghĩ tới trường học Tiêu Dung Ngư đối diện trường mình, nhớ tới năm đó cũng hơi tiếc. Sau khi lên đại học Trần Hán Thăng liền buông thả bản thân. Trong trường mỹ nữ nhiều như mây hắn liền trực tiếp quên luôn siêu cấp mỹ nữ như Tiêu Dung Ngư.

Nghe được lời này, Cao Gia Lương bèn quay sang nói với thái độ khinh thường: "Đại học Đông Hải nằm trong top 985 cùng 211, trường ngươi chỉ là cái hạng hai, làm hàng xóm thật sự là tự đề cao bản thân."

Tên này cũng học đại học ở Kiến Nghiệp, trường hắn cũng hạng nhất là Hàng Không Hàng Thiên học viện. Có điều ở một khu khác cách trường Tiêu Dung Ngư tận mấy giờ đi đường, trên mặt hắn bất mãn cùng ghen tị căn bản là không cách nào giấu được.

Trần Hán Thăng "Ha hả" nở nụ cười, nghĩ thầm trong bụng Cao Gia Lương tiểu tử này lại bướng, lão tử liền đem Tiêu Dung Ngư kéo lên giường. Lúc ấy chụp ảnh hôn nhau cho hắn xem, để hắn tức mà không làm gì được. Vừa nghĩ thế, đúng dịp nhìn thấy trên tay Tiêu Dung Ngư một cái đồng hồ bèn hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tiêu Dung Ngư nghe được câu hỏi theo bản năng giơ cổ tay lên xem:"5 giờ 25."

"Nghỉ hè vừa mới mua à, cái đồng hồ này rất đẹp."

Vừa nói Trần Hán Thăng liền cầm mu bàn tay trắng nõn của Tiêu Dung Ngư, làm bộ làm tịch xem thời gian nhưng lại len lén sờ sờ, Cao Gia Lương trông thấy tức anh ách: "Đồ chó Trần Hán Thăng tối hôm qua tỏ tình thất bại, hiện tại không nói liền động thủ? !!"

Tiêu Dung Ngư cũng thu tay về, nổi giận trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng.

Chiếm được tiện nghi liền quay đầu rời đi cùng với Vương Tử Bác không một chút lưu luyến, để lại cả đám người nhìn nhau trong im lặng.

Vừa đúng 5 giờ rưỡi, loa trường lại bắt đầu phát âm, đại khái nghĩ tới đây là lúc học sinh về trường lấy thư báo trúng tuyển, phòng phát thanh bèn cố ý cho hát bài Hoa Sen Xanh của Hứa Nguy.

Không có cái gì có thể ngăn cản

Ngươi đối với tự do ngóng trông

Thiên mã hành không cuộc đời

Ngươi tâm không lo lắng

........

Nở rộ vĩnh viễn không bao giờ héo tàn

Hoa sen xanh

........

Trong trường còn có học sinh lớp 11 đi học bù, nhìn mọi người chia thành từng nhóm rộn ràng đi đi lại lại, nhìn những khuôn mặt còn non nớt, nghe bài hát du dương, cảm nhận bầu không khí vui vẻ, Trần Hán Thăng cảm thấy bản thân vô cùng sảng khoái.

"Vẫn là cấp ba thoải mái, đáng tiếc, lão tử hiện tại đã tốt nghiệp."

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Bản Dịch) của Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hieupro2cay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.