Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm như vậy

Tiểu thuyết gốc · 1783 chữ

Phạn Tiên có điểm ngốc.

Nhưng rất nhanh chuyện càng không xong hơn tới, dung nhập với này thân thể sau tiếp nhận cảm giác! Phạn Tiên chỉ cảm thấy đau sót cảm giác truyền ra toàn thân ngay cả thần thức cũng muốn đình chỉ, chỉ có thể cứng đờ, nhưng con người xui sẻo lên, liền sẽ có càng buồn bực hơn chuyện sảy ra.

Đang lúc Phạn Tiên hoàn thần lại, định thúc đẩy năng lực chữa trị cùng xem lại thân thể lúc. Lần này Phạn Tiên không cứng đờ nữa mà là trừng mắt khó tin. Ngọa tào, gì tình hình năng lượng vô pháp chữa trị! Thân thể bị thiên đạo trói buộc, Phạn Tiên cắn răng nhịn đau, nghĩ nghĩ cái kia nhân loại và hệ thống không biết dùng hắn thân thể làm chuyện thất đức thương thiên hại lí gì sự tình, mà Thiên Đạo trói buộc cùng bày sích hắn như thế này cũng thật là đúng lí.

Nghĩ được thông suốt lí do, nhưng thật sự đau quá! Nói tới hắn một vị cường giả, bị thương cũng là trẻ tuổi lúc nặng nhất cũng chỉ hộc ra mấy ngụm máu trên thân sẽ không để lại thương. Này tốt Phạn Tiên cảm thấy chính hắn toàn thân như bị nghiền ép qua đi, đau tới ngay ảnh hưởng được hắn thần thức quả thật quá mức, Phan Tiên thử mấy lần không trị được thương thế thần thức còn có vẻ bị áp chế và đồng hóa với thân thể thiên a đau quá!

Phạn Tiên muốn rút thần thức ra khỏi thân thể, ách này phá thân thể không dùng cũng thế... Mấy chén trà nhỏ sau Phạn Tiên muốn mắng to, khí tới muốn hộc máu,dùng mấy trăm cách cư nhiên này thân thể như bị cả này giới năng lượng phong ấn áp chế. Hiện tại tình hình là Phạn Tiên thần thức ví như cá biển vậy, thân hắn là nước ra ngoài là không cần tưởng! Phạn Tiên vấn tìm cách... một lúc lâu sau hắn hơi nghi hoặc

''Thiên đạo ý thức cư nhiên không thấy?''

Giữa lúc Phạn Tiên định từ bỏ xem chút xung quanh cùng hắn thân thể thì tiếng động cùng thanh âm mấy người tu sĩ vang lên.

''Kia lão ma không biết trốn trong này miếu nát hay không?''

''Hừ, Phạn lão ma dù có chạy đàng trời cũng khó thoát! Cả đại lục này đều truy sát lão, trừ phi lão có năng lực chạy ra chúng ta đại lục.''

''Haha nói cũng là, lão có vẻ bị trọng thương còn khá nặng đâu.''

Lại có giọng nói cảm thán: ''Haizzz Lão ma đầu này cũng thật là, có đế danh lại thu nửa đệ tử thiên kiêu... không ngờ lại ác tâm như vậy!''

Có giọng khinh thường: ''Phi, loại người như lão thật nên bị vạn người phỉ nhổ...''

''Đúng vậy, đúng vậy...'' Có giọng tán đồng.

Có người hỏi: ''Có cần vào kiểm tra này miếu nát không?''

''Ngươi vào đi, chúng ta kiểm tra trăm dặm xung quanh.''

''Được rồi, gặp Phạn lão ma không cần ra tay, chỉ cần thả ra tán chi báo tin...''

Đám người rời đi, nhưng trong miếu Phạn Tiên liền không phải ngốc tử. Nhìn trên thân đau đớn, tuy không có mấy năm nay kí ức Phạn Tiên cũng rõ kia linh hồn cùng hệ thống dùng hắn thân có vẻ gây họa lớn... Phạn Tiên thầm nghĩ thoát được lần này phải thôn phệ kia phàm nhân kí ức mới được nhìn này tình hình thật không ổn.

Phạn Tiên dù thần thức bị nhốt trong thân, nhưng hắn có thể cảm nhận được, bên ngoài có người bước chân nhẹ nhàng đi vào miếu nát! Xem này cẩn thận cùng thăm dò, Phạn Tiên biết người vào tu vi hẳn không cao lắm. Nhưng Phạn Tiên cũng không hề buông lỏng, bởi giờ hắn thân bây giờ chính là một phàm nhân toàn thân trọng thương sinh cơ gần như đang dần sói mòn. Dù cho Phạn Tiên là mấy trăm năm lão quái vật nhưng cũng không thể phá ngay thiên đạo giam cầm xiềm sích. Hắn không biết kia nhân loại cùng cái kia hệ hống làm gì mà ngay cả thiên đạo dù biến đi đâu không thấy nhưng xung quanh áp chế cùng bày sích và cả ác ý muốn hủy diệt hắn năng lượng không giờ phút nào tán. Phạn Tiên thần niệm mạnh mẽ mới có thể chống đỡ này lớn sát ý, không trách kia nhân loại linh hồn gần như muốn tan biến! Kia cái gọi là hệ thống đồ vật cũng không dám ra ngoài...

Vào lúc này,người kiểm tra đã đi vào phá miếu. Phạn Tiên bị thương toàn thân trốn sau tượng phật! Này miếu rách nát lại nhỏ bé căn bản không có nơi trốn người!

Vào lúc tiếng bước chân người muốn tới phía sau tượng kiểm tra lúc, Phạn Tiên cũng không phải chờ chết loại người. Định ra tay sử lí người tới, một thanh âm vang lên trog đêm tối lại phá lệ rõ ràng lạnh băng, cũng giúp người kia thoát chết! Dù Là một phàm nhân bị trọng thương, Phạn Tiên muốn giết một người cũng là có thể. Chỉ là chưa biết hiện hắn tình hình không muốn gây phiền phức.

''Ta kiểm tra nơi này ngươi có thể rời đi''

Cường giả uy áp làm kia người muốn tiến vào kiểm tra sống lưng phát lạnh. Uy áp chỉ quét qua thân thể phô trương thanh thế dọa thanh niên đầu óc bị sợ hãi chi phối hơi không tốt, quay thân thấy phía sau lưng ngoài cửa nát miếu có một thân ảnh đứng. Người thanh niên quay đầu thấy kia thân ảnh, trừng lớn mắt cả kinh ngã ngồi xuống tượng phật dưới chân.

''Điệp... điệp ma'' Chưa nghĩ nhiều gã trực tiếp bóp nát bên hồng đào tẩu phù. Thân ảnh gã kia nhanh chóng biến mất, Phạn Tiên không ra tay ngồi sau tượng đã đang muốn đi lên.

Kia thanh âm phũ phàng vang lên: ''Tạo nghiệt'' Người nọ xunh quanh vây quanh bạch hồ điệp, dưới ánh trăng màu đỏ trông được đây là một nam nhân tuyệt mỹ đeo nửa tre mắt mặt nạ.

Phạn Tiên đi ra, chỉ thấy người kia bóng dáng dời đi. Không biết già rồi mắt mờ hay sao! Phạn Tiên cảm thấy thân ảnh kia hình như có chút dừng lại, lại bước đi. Hắn là ai? Cứu kia linh hồn người!... Ha đoạt xá lão tử thân, còn gây không ít phiền phức!

Phạn Tiên là không quen biết người này, nhưng thân thể này lại dâng lên mấy loại cảm xúc không tốt lắm! Nhìn thật sâu kia bóng dáng, người này cùng trong thân thể đoạt xá kia linh hồn hẳn có khúc chiết không nhỏ.

Phạn Tiên nghe lúc nãy những người kia nói chuyện, dù chưa có kí ức nhưng cũng biết hình như thân thể này hẳn bị cả đại lục tuy sát rồi! Bây giờ cũng không thể chịu chết tại đây. Còn có việc lúc nãy sảy ra, thật sự có điểm không ổn, Phạn Tiên nghiêng thân xem thấy sau lưng tượng.

''Hử, lão lừa trọc!... A ta sư huynh cũng là một tên lừa trọc, lần này cứu mạng chút đắc tội nhỏ a.''

Phạn Tiên cũng không để ý vì sao miếu lại có một hòa thượng tượng, dù sao tu chân tu tiên này có các loại li kì cổ quái sự. Một cái tượng hòa thượng không ở trong chùa mà ở trong miếu nát đối với hắn cũng là bình thường. Định trèo lên tượng sắn tay áo, sau đó thấy trên tay nết nhăn nheo Hắn hơi cau mày nhìn có chút thất thần...

Tại cùng lúc, vạn dặm bên ngoài một tòa lầu cao mây vụ lượn lờ. Tiếng đàn nhạc thanh vang lên làm người mờ mịt! Thượng các, các bàn sắp sếp theo dãy. Giữa đài ca múa linh đình, xung quanh ngồi đám người lại không ai có tâm tình xem ca múa sắc mặt khắc nhau.

''MỊ Cơ sư muội, vì sao có vẻ tâm tình không tốt a! Chẳng lẽ lo cho Phạn Lão ma ha ha''

Mị Cơ một thân bạch y không nhuốm bụi trần, dù cho mang khăn che cũng không che dấu được nàng sinh đẹp khuôn mặt cùng xa cách cảm giác. Ánh mắt lạnh lùng như hàn xương nhìn qua nam tử vừa nói: ''Liên quan tới ngươi?''

Tư thiên Hạo nụ cười cương lại rồi. Không khí nhất thời có điểm cương cùng sấu hổ, Tư Thiên Hạo Ánh mắt hung ác, không biết trong đầu nghĩ cái gì tâm tình hắn tốt lên đổi tư thế ngồi khuôn mặt âm hiểm nói:

''Ha Ha ha thật không liên quan tới ta! Ai nha, Điệp ma sư huynh sao không thấy nhỉ... Không phải đi cứu kia''

'vèo' mũi tiên bắn tới trước mặt lạnh băng hương rượu bay qua chóp mũi, cọ qua Tư thiên Hạo mặt, hắn tránh thoát mũi tên rượu bị đánh tan Tư Thiên Hạo trên mặt trái tạo ra một viết thương chảy xuống huyết hắn dung mạo là rất đẹp chỉ là hắn đôi mắt âm hiểm làm cho người thấy liền sinh chán ghét mà không để ý.

'bang' Hắn giận dữ đập bàn, tức giận "Quân Du ngươi ý gì?''

Quân Du khinh thường cười: ''Như ngươi thấy, ta muốn nói cho ngươi biết thứ gì có thể nói việc gì không thể làm a, sư đệ!''

Tiếng gọi 'Sư đệ' Quân Du còn ngả ngớn kéo dài. Tư Thiên Hạo hận ngứa răng, lại đánh không lại biệt khuất câu:

''Phi, Ta cũng không cùng ngươi là đồng môn đừng tự dát vàng lên mặt''

Quân Tử Du cười ngả ngỡn không phản bác, chủ vị Bắc Hàng cười nói sang chuyện khác:

''Sư phụ lão nhân gia dù sao cũng là chúng ta sư phụ. Các sư đệ có gì suy tính có thể nói thẳng?''

Đám người sắc mặt khác nhau, nhưng lại phân chia rõ ràng hai phe đối nghịch. Một bên lấy chủ vị Bắc Hàng làm đầu, bên khác một thân hắc y chưa nói một lời nam nhân tồn tại cảm thực thấp người. nhưng nhìn tới hắn mọi người ánh mắt đều mang lên kiêng kị

''

Bạn đang đọc Ta Thật Oan A! sáng tác bởi minnkk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minnkk
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.