Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 505 chữ

Lữ Hồ Điệp còn đang nói đùa ở bên cạnh: "Thạch tiền bối, ngươi thật sự không suy xét đến việc mua thuốc giải sao? Tiểu cô nương vẫn chưa đi đâu."

"Ngươi câm miệng đi!" Thạch Phương hung ác rống lên một câu rồi lành lạnh nhìn sang phía Lục Kiến Vi: "Năm ngàn lượng, chúng ta mua."

"Phương nương…"

"Nguyên ca, tiệc mừng thọ sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa." Thạch Phương khôi phục bình tĩnh: "Cô nương, năm ngàn lượng cũng được nhưng bây giờ trên người chúng ta không có nhiều ngân phiếu như vậy, không bằng các ngươi vào thành với chúng ta, chờ sau khi tiệc mừng thọ kết thúc rồi đi theo chúng ta đến tiền trang lấy tiền, như thế nào?"

"Như thế cũng được." Lục Kiến Vi gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên chuyển hướng sang Yến Phi Tàng, làm một khẩu hình miệng.

Yến Phi Tàng hiểu ý, vận chuyển công pháp tới cực hạn, không quá một giây đã đến sau bếp của khách điếm, bắt lấy tên tiểu nhị đã lén lút quay trở lại, lúc này đang đứng trước bình dưa chua, Yến Phi Tàng nhanh chóng phong bế huyệt đạo của hắn, dùng sức lôi hắn ra ngoài ném vào trong viện.

Trong tay tiểu nhị hãy còn đang nắm chặt một bình sứ đóng kín, trên bình sứ dính đầy nước dưa chua, mùi hương khiến tinh thần người ta chấn động.

"Là bình dược!" Trịnh Nguyên kinh hô một tiếng, có ý định tiến lên lấy đi nhưng lại bị Yến Phi Tàng ngăn lại.

Gương mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, nhìn bình dược rồi lại nhìn sang đan dược trong tay Lục Kiến Vi: "Cái này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?!"

Lục Kiến Vi thu đan dược lại, trên thực tế là bỏ vào ba lô của hệ thống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiết Quan Hà.

Tiết Quan Hà dùng khăn moi bình sứ từ trong tay tiểu nhị ra, sau khi mở ra, quả nhiên bên trong có một viên đan dược, đúng là Bạch Ngọc Linh Chi Đan.

Thạch Phương cũng ngây ngốc: "Tại sao lại có tận hai viên?"

"Ta hiểu rồi." Trước khi giải thích, Lữ Hồ Điệp còn không quên khen Lục Kiến Vi một câu: "Như vừa nãy ta đã nói, Lục chưởng quầy sao có thể để một viên đan dược vào mắt, vốn dĩ bản thân nàng đã có một viên rồi, cần gì phải thèm cái thứ các ngươi gọi là bảo bối."

"Không sai." Tào Háo Tử cũng khéo léo phụ họa một câu.

Lữ Hồ Điệp cười nhạo nhìn về phía Trịnh Nguyên: "Lục chưởng quầy giả vờ bắt được tên trộm, rồi lại giả vờ buông tha cho hắn, mục đích chính là để khiến hắn mắc bẫy. Nàng lấy ra Bạch Ngọc Linh Chi Đan cũng chỉ vì làm mồi nhử."

Bạn đang đọc Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm của Thôi Kinh Thước
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dd_dahlia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.