Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3636 chữ

Trên bình đài mà mọi người đang nâng có một bóng hình yểu điệu của nữ tử đang ngồi.

Nàng mặc một bộ váy dài màu trắng, trên đầu quấn một chiếc khăn màu đỏ, cả người phảng phất như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Thánh Nữ hơi cúi đầu, thân hình thánh khiết lại trang nghiêm, người Tây Vực ở ven đường mà nàng ta đi qua đều cúi người, còn những người đứng thẳng thì hơn phân nửa đều là người từ nơi khác đến.

Người của Tinh Thần Cung là một trong số đó.

Ngũ cảm của người tu tiên hơn hẳn người thường, dù cách cả một khoảng nhưng bọn họ vẫn có thể cẩn thận nhìn được bộ dáng của Thánh Nữ.

A…… Nói như thế nào đây?

Có cảm giác hơi chút thất vọng?

Cái từ thánh nữ này làm cho người ta cảm giác hẳn là một nữ tử xinh đẹp lạnh nhạt lại thuần khiết như băng sơn tuyết liên cao không thể với tới.

Nhưng ở vị Thánh Nữ này, cứ việc nàng khép hờ con mắt nhưng ngũ quan của nàng ta nhìn thoáng qua thực sự thấy bình thường.

Coi như trong nữ hài bình thường nàng ta được coi là xinh đẹp nhưng không hề đặc biệt một chút nào.

Nhất là kiểu môn phái như Tinh Thần Cung là toàn viên đều có giá trị nhan sắc trên đỉnh, quen nhìn mặt nhau thì không cảm thấy đối phương đẹp, đến khi thấy người ngoài thì mới phát hiện ra có sự bất đồng.

Bộ dạng của vị Thánh Nữ này không trên một trục hoành với mọi người của Tinh Thần Cung, càng không đẹp được như Cốc Thu Vũ.

…… Thậm chí ngay cả pho tượng còn đẹp hơn nàng ta?

Chẳng qua, ngoại trừ Ngu Sở và Cốc Thu Vũ ra thì bốn người Tinh Thần Cung đều là thẳng nam, trong lòng bọn họ chỉ hơi nghi hoặc mà thôi, cảm giác giống như là mình không bị Thánh Nữ làm kinh diễm.

Không ít tín đồ đều đi theo đội ngũ Thánh Nữ đi về hướng bên kia thành, hình như muốn hộ tống nàng ta đi một cổ thành khác, còn người Tinh Thần Cung thì không đi theo.

“Sư tôn……?” Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Ngu Sở rồi cất lời hỏi.

Ngu Sở cũng hơi giật mình.

Không nói đến cái khác, hồ yêu nào có cái nào khó coi? Dù cho hài tử hồ yêu là hỗn huyết, có kém đến đâu cũng không có khả năng lại có khuôn mặt bình thường như thế.

Hơn nữa trên người của Thánh Nữ này không có hơi thở nào khác. Theo lý mà nói thì chỉ cần người này không phải thuần nhân loại thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang theo chút hơi thở khác biệt.

Rõ ràng Thánh Nữ này thực sự là nhân loại.

Chẳng lẽ tư liệu nhầm lẫn?

Hoặc là bọn họ tới quá sớm, Thánh Nữ này không phải là người trong tư liệu, Thánh Nữ mang hỗn huyết hồ yêu còn chưa xuất hiện?

Ngu Sở cũng thấy hơi kỳ quái.

“Hai người đi qua đội ngũ đó nhìn xem.” Ngu Sở phân phó.

Các đồ đệ nhanh chóng chọn ra hai người, Lục Ngôn Khanh mang theo Tiêu Dực đi rồi.

Hiện giờ Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An phối hợp càng thêm ăn ý, gặp phải loại chuyện như này thì cơ bản là hai người họ sẽ tách ra, một người hành động còn một người ở lại canh chừng để tránh việc trong đội ngũ không có ai có thể làm chủ.

Như là nếu Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cùng đi, lại không có Ngu Sở thì chỉ còn dư lại Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực và Lý Thanh Thành là không có người dẫn dắt.

Tuy rằng Tiêu Dực lớn tuổi hơn một chút nhưng không phải là người am hiểu làm chủ và xem kỹ thế cục. Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành càng bị coi như hai hài tử cần được trông nom.

Ngu Sở phái hai người đi là hy vọng giữa hai người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Lục Ngôn Khanh đưa Tiêu Dực đi và lưu lại Thẩm Hoài An thì hắn cũng yên tâm.

Trước khi xuất phát, trên người mỗi người đều mang theo pháp bảo dẫn âm dùng để liên lạc.

Cái này để làm điện thoại liên lạc tùy lúc thật sự dùng quá tốt, vốn dĩ nó cũng là pháp bảo cực kỳ trân quý, chẳng qua…… Sau lần Đế Thành đó thì một phần là Võ Hoành Vĩ muốn cảm tạ Ngu Sở đã hỗ trợ, một phần là Ngu Sở đã biết tâm ma của ông là gì khiến ông hơi xấu hổ, vì thế hỏi Ngu Sở có muốn trợ giúp gì không.

Ở trong lòng ông, môn phái nhỏ của Ngu Sở hẳn là không có thứ tốt gì.

Ngu Sở cũng không khách khí với ông nên trực tiếp muốn sáu pháp bảo dẫn âm.

Trong nhất thời Võ Hoành Vĩ không có nhiều pháp bảo cùng loại hình, hết cách nên đành lấy đồ trong tay các trưởng lão đưa cho Ngu Sở trước.

Như thế rất tốt, mỗi đồ đệ Tinh Thần Cung đều cầm một cái, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho tiểu đồ đệ chưa xuất hiện, quá thoải mái.

Sau khi hai người rời đi thì trước tiên Ngu Sở đưa các đồ đệ trở về khách điếm.

Thánh Nữ nhân loại này đang quấy rầy bước đi của nàng, kế hoạch và ý tưởng lúc trước có vẻ như phải thay đổi theo.

Nàng cần cẩn thận ngẫm lại.

Sau khi trở lại phòng trong khách điếm, Ngu Sở ngồi ở bên cạnh bàn, trước hết nàng mở ra không gian ---Tốt, hệ thống cũng không rên một tiếng nào, cũng không chịu đổi mới kho hàng.

“Ngươi cứ như vậy có ý nghĩa sao?” Ngu Sở không nhịn được bèn mở miệng ở trong thế giới tinh thần, “Ngươi muốn ta cứu vớt thế giới này, ta cũng muốn cứu vớt thế giới này. Nếu mục đích của chúng ta là giống nhau thì sao ngươi không thể trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện cho ta, còn không để ta tự mình tiết lộ?”

Hệ thống giả chết trước sau như một.

Đây tính cái gì, sợ nàng quá vô địch nên hạn chế chút kịch bản cho riêng nàng?

Ngu Sở biết hệ thống sẽ không hé răng tiếp bèn đóng không gian lại rồi tiếp tục ngẫm nghĩ.

Thánh Nữ hỗn huyết trở thành người xấu trong tư liệu về nguyên tác nhất định tồn tại, còn Thánh Nữ nhân loại kia xuất hiện chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất là có khả năng dòng thời gian xảy ra vấn đề. Phải biết rằng mỗi lần hệ thống cho nàng tư liệu thì trừ bỏ khái quát cốt truyện chủ tuyến ra thì người không liên quan đều dùng những từ ‘vai nam phụ’, ‘vai nữ phụ’ như vậy để thay thế, càng không thể cho nàng thời gian.

Khả năng sau Thánh Nữ nhân loại này mới đến Thánh Nữ hỗn huyết, là nàng đã tới sớm.

Nhưng điểm này lại không có khả năng --- Bởi vì Thái Thăng chân nhân đã tiên đoán hẳn là có quan hệ với nguyên tác, ám chỉ chính là Thánh nữ hỗn huyết có thực lực làm thương tổn người tu tiên.

Ông ấy cũng không có khả năng bảo nàng tới Tây Vực trong khi nữ hài hỗn huyết đáng thương này còn chưa sinh ra chứ.

Mà khả năng thứ hai……

Rất có thể cùng tồn tại hai Thánh Nữ, một nhân loại và một hồ yêu.

Đến nỗi sự phán đoán của nàng có phải là sự thật hay không hoặc cho dù là sự thật thì vì sao phải có hai Thánh Nữ xuất hiện còn cần đi tra xét.

Ngu Sở nghĩ tới pho tượng lẳng lặng đứng ở trung ương thành thị.

Thánh Hỏa vĩnh viễn không bao giờ tắt thật vớ vẩn.

Người bình thường ở Tây Vực tin tưởng Thần Sơn gì đó nhưng người tu tiên không tin, rốt cuộc cho dù là thần tiên thì cũng ở Tiên giới. Nếu Tây Vực có Thần sơn thì người tu tiên ở nơi khác tuyệt đối sẽ không ngồi yên không nhìn đến.

Mà Thánh Hỏa này khiến người phải nghiền ngẫm.

Tinh Thần Cung phân công rõ ràng xác đáng, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực bám theo đội ngũ tiễn đưa đi thành thị khác để xem xem đội ngũ Thánh Nữ muốn làm cái gì.

Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đi trên đường làm bộ rất tán thưởng thánh nữ khiến người xứ khác phải kinh ngạc, sau đó đi bộ đến nơi có người địa phương đang trò chuyện hỏi bọn họ chuyện Thánh Nữ này là như thế nào.

Lý Thanh Thành càng trực tiếp, hắn làm bộ rất nhiệt tình, với ai đều phải bắt tay mừng nhưng trên thực tế khi sờ đến tay đối phương trong nháy mắt thì bắt đầu suy tính đường đi nước bước và nhìn thấy đoạn ngắn sự việc từng phát sinh của đối phương.

Chờ đến khi ba sư huynh đệ muội làm một chuyến tìm hiểu trong thành, đến thời điểm gặp nhau thì đều có thêm nhiều thu hoạch.

Bọn họ trở về khách điếm gặp Ngu Sở và chuẩn bị báo cáo thu hoạch của mình.

Thẩm Hoài An kể, “Thánh Nữ rất được kinh yêu, địa vị rất cao, tồn tại tượng trưng giống như đồ đằng vậy.”

*Đồ Đằng: trong tiếng Anh có ‘Totem’ là nghĩa tương tự với Đồ Đằng - 圖騰 (âm Bắc Kinh là túténg) và trong tiếng Việt là Vật Tổ. Vật Tổ ở đây là một danh ngữ đặt theo cú pháp tiếng Việt, trong đó vật là danh từ trung tâm và tổ là thành phần bổ nghĩa; còn trong tiếng Hán thì Vật Tổ 物祖 có nghĩa là tổ của muôn loài, trong đó vật là định ngữ và tổ mới là trung tâm (bị định ngữ).). ‘Từ điển tiếng Việt’ của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”. Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là vật mà mà người xưa xem như là gốc gác tổ tiên của thị tộc mình. Vật Tổ hay totem không nhất định là hình ảnh mang tính chất biểu tượng của dân tộc, ví dụ như người Việt chúng ta có truyền thuyết con Rồng cháu Tiên nhưng không thể nói Vật Tổ là Rồng Tiên được. Đồ Đằng không phải là một dạng của hình xăm hay một dạng đồ án. Còn thực tế đúng là việc xăm hình vật tổ cũng thường thấy nên bị nhầm lẫn là xình xăm. Totem của người Việt nguyên thủy là cá sấu. (sưu tầm)

Cốc Thu Vũ bổ sung, “Nhưng dân chúng yêu cầu Thánh Nữ rất cao, Thánh Nữ từ nhỏ đến lớn, cả đời không thể kết hôn, không thể có gút mắt với nam tử, ăn cơm uống nước đều cần chú ý, thậm chí không thể tùy tiện ra cửa.”

Thẩm Hoài An gãi gãi đầu, “Thánh Nữ còn sẽ ‘chúc phúc’ người khác, trán người được tay nàng chạm qua đều dồi dào tinh lực, người ở đây gọi là tinh lọc.”

“Lâu lắm không xuất hiện Thánh Nữ cho nên Thánh Nữ này rất được coi trọng.” Thẩm Hoài An nói thêm.

Nội dung bọn họ tra được này --- Nhìn thì có vẻ không nhiều mấy nhưng kỳ thật là bọn họ phải thu thập rải rác được từ rất nhiều người.

Bình thường thì người địa phương sẽ không kể nội tình từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho người xứ khác, có thể hỏi đến những thứ này là đã không tồi.

Hai người cùng nhìn về phía Lý Thanh Thành, Lý Thanh Thành hắng giọng rồi kể.

“Thánh Nữ này tên là Iguli, năm nay mười bảy tuổi. Dựa theo văn hóa của người Tây Vực thì tình huống xuất thế của Thánh Nữ lúc ấy có hiện tượng lạ, mà thời điểm mười bảy năm trước nữ hài này xuất hiện đó là như thế.”

Lý Thanh Thành nói, “Nghe nói lúc nàng sinh ra động vật tứ tán, đàn chim bay lên, trên bầu trời có rặng mây đỏ chiếu xuống. Vào ban đêm, Thánh Hỏa bị tắt từ lâu đã bùng cháy lên, cho nên từ nhỏ nàng đã được coi là Thánh Nữ mà cung phụng đến lớn.”

“Mà Iguli này hình như thật sự có ‘pháp thuật’ thần kỳ, thậm chí nàng đã từng chữa khỏi người có mang bệnh nặng, mà người được nàng chúc phúc đơn giản, cũng chính là sư huynh đã nói dùng ngón tay chạm vào trán cũng sẽ làm người được ‘tinh lọc’ cảm giác thân thể của mình trở nên tốt rất nhiều.” Lý Thanh Thành nói, “Cho nên nàng thực sực được kính yêu, ngay cả phụ thân của nàng cũng như thế……”

Hắn đang nói thì cảm giác được thần sắc Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ nhìn hắn không đúng.

“làm sao vậy?” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu rồi cười ngượng, “Sư huynh sư tỷ, ánh mắt của hai người hơi đáng sợ.”

“Sao sư đệ có thể biết được kỹ càng tỉ mỉ như vậy?” Thẩm Hoài An không thể tin được hỏi.

“Đây còn không phải đệ thuận tay xem mệnh cho người ta sao.” Lý Thanh Thành cười ngượng ngùng.

Cho đến hiện tại, dường như Thẩm Hoài An mới dần dần phát hiện ra chỗ lợi hại của Lý Thanh Thành.

Cùng người nắm tay là có thể dò ra được tổ tông tám đời của người ta, đây cũng quá đáng sợ --- Chỉ cần Lý Thanh Thành muốn là hắn có thể biết được bí mật của bất kỳ kẻ nào.

Cốc Thu Vũ duỗi tay ra gõ lên đầu của Thẩm Hoài An, “Sư huynh đừng có ngắt lời nữa! Sư đệ tiếp tục nói đi.”

Nàng nhìn về phía Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành nhẹ nhàng gật đầu rồi tiếp tục nói, “Bởi vì nữ nhi là Thánh Nữ nên phụ thân Harik của nàng mới đầu từ bình dân giờ có địa vị rất cao, nơi ở hiện tại là căn nhà tốt nhất trong thành, nghe nói trong nhà còn có hạ nhân.”

“Thanh Thành, con biết ông ta ở đâu không?” Ngu Sở hỏi.

Lý Thanh Thành gật đầu rồi hắn vươn tay ra chỉ hướng ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy ở ngoài khách điếm, cách đám người đang kích động trên đường lớn, còn phía sau là nơi an tĩnh mà người thường sinh sống, ở phía sau nữa thì dường như có thể nhìn thấy một căn nhà có mái vòm cao cao.

Cùng lúc đó, trong nhà Thánh Nữ, đám người hầu đang quét tước nhà ở mang phong cách phong tình của dị vực.

Trong đó có một hầu gái thừa dịp người khác không chú ý bèn lén lút đi vào phòng ngủ, di chuyển một bình hòa lớn cao bằng một người có xuất xứ từ Trung Nguyên và lộ ra cánh cửa bí mật.

Nàng ta mở ra cửa bí mật rồi từng bước đi xuống.

Ở trong phòng ngủ sáng ngời lại có một cái động khác, trong đó cất giấu một tầng hầm ngầm âm u.

Tường vây tầng hầm ngậm rậm rạp ấn ký phù chú mà người hầu gái không hiểu nổi, nàng ta đi xuống thang lầu thì chỉ thấy tận cùng bên trong tầng hầm ngầm có một lồng sắt.

Lồng sắt này đại khái chỉ cao đến đầu gối, nhốt con chó lại còn sợ con chó đó bị nghẹn khuất, thế nhưng bên trong lại có một nữ hài đang nằm nghiêng.

Mái tóc dài đen nhánh rơi rụng trên mặt đất dơ bẩn, cả người chỉ có một cái thảm lông che thân thể, bả vai trắng tinh lộ ra.

Trên da thịt tuyết trắng vẫn luôn có ấn ký phù chú màu đen hiện lên, trong đó có một phù chú ở trên yết hầu, nhìn từ xa giống như xiềng xích vậy.

Hầu gái cúi đầu, nàng ta mở ra phù chú trên lồng sắt, nhà giam mở ra, nữ tử kia chậm rãi quay đầu.

Nàng có được một khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy khiến người phải hít thở sâu, dưới đôi mắt có nốt ruồi càng thêm yêu kiều gây xúc động lòng người.

Nhưng cái khác biệt với thân thể lả lướt trắng nõn gợi cảm của nàng cùng với khuôn mặt xinh đẹp, đó là ánh mắt của nàng.

Đôi mắt của nàng sạch sẽ đơn thuần không rành thế sự giống như hài đồng.

“Tiểu Hồ, mau tới đây, hài tử đáng thương.” Người hầu dùng ngôn ngữ Tây Vực nói nhỏ, “Bọn họ rời đi nơi này rồi, ngài mai mới trở về.”

Nữ tử trẻ tuổi tên là Tiểu Hồ bò lại đây, sau đó biến ảo thành một con hồ ly.

Nó rung rung bộ lông rồi ngẩng đầu nhìn về phía người hầu gái.

Người hâu gái duỗi tay sờ sờ nó rồi nhỏ giọng, “Ngươi có thể đi ra ngoài cả ngày nhưng trước khi trời tối nhất định phải trở về, bằng không ấn chú trên người của ngươi sẽ làm ngươi đau, nhớ kỹ chưa?”

Tiểu hồ ly kêu một tiếng. Vốn dĩ tiếng kêu của hồ ly giống như là con non khiến trong lòng người nghe không khỏi mềm nhũn.

Nó chạy ra tầng hầm.

Hầu gái chậm rãi đi lên thang lầu thì vừa vặn đụng tới một hạ nhân khác.

“Ngươi lại thả nàng đi ra ngoài?” Hạ nhân kia nói nhỏ, “Nếu để lão gia biết được……”

“Mọi người đều không nói thì ai sẽ biết?” Hầu gái phản bác, “Nhiều năm như vậy nếu không giúp nàng thì lương tâm của chúng ta không có trở ngại sao?”

Hạ nhân kia thở dài rồi quay đi làm việc.

Bên này, hồ ly ngựa quen đường cũ men theo góc tường đi tới hẻm nhỏ quen thuộc của nó, vừa định lấy ra phần thịt hôm trước nó giấu đi để tiếp tục ăn thì lại phát hiện hình như nơi đó đã từng bị người động vào và để lại hơi thở nhàn nhạt như mùi quýt thanh mát.

Nữ hài kia đã tới, hơn nữa còn đổi thịt mới với thịt lúc trước nó chôn, ngửi ngửi thì giống như sáng này mới vừa làm xong.

Nó luôn đói bụng nên không suy nghĩ nhiều liền vùi đầu gặm lấy gặm để.

Từ lần trước nữ hài này dọa nó nhảy dựng nên lúc ăn tiểu hồ ly cảnh giác hơn nhiều, ăn mấy miếng sẽ giương mắt lên nhìn xem.

Quả nhiên bị nó bắt được đến, lúc nó sắp ăn xong thì nhìn thấy nữ hài kia lại xuất hiện ở cuối hẻm nhỏ, lập tức nó lùi về phía sau tránh ở mép góc tường.

“Chào ngươi.” Cốc Thu Vũ đi tới, lúc còn cách một khoảng thì nàng ngừng lại rồi ngồi xổm xuống nhìn nói, “Chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”

Hồ ly không nghe hiểu, nó chép miệng.

“Ngươi muốn chơi cùng ta không?” Cốc Thu Vũ hỏi tiếp.

Câu này hồ ly nghe hiểu nhưng hầu gái từng nói không được giao lưu với người khác, lỗ tai của nó phẩy phẩy ra sau một chút.

“Ta có thể ôm ngươi đi khách điếm, sư đệ của ta biết làm thịt nướng đấy!” Cốc Thu Vũ thử thăm dò,”"Ngươi muốn ăn thịt nướng không?”

Nàng nói thịt nướng một lần là lỗ tai của hồ ly liền nghiêng đi một chút, hình như đang nghĩ nghĩ điều gì.

“Ngươi có thể ăn xong là trở về luôn được mà!” Cốc Thu Vũ cam đoan.

Ngoại trừ hạ nhân ra thì Cốc Thu Vũ là người đầu tiên nói chuyện với nó, cái gì tiểu hồ ly cũng chưa được trải qua nên chỉ cảm thấy nàng nói có lý liền tin tưởng nàng.

Nó đi về phía trước vài bước, Cốc Thu Vũ lấy ra khăn quàng cổ đã chuẩn bị từ sớm rồi thử bao quanh nó nhưng hồ ly vẫn không động đậy.

Chờ đến khi bao bọc và đã che khuất mặt của hồ ly xong thì Cốc Thu Vũ mới thử ôm hồ ly lên, hồ ly chỉ giật giật lỗ tai nhưng vẫn không cự tuyệt mà chỉ cuộn tròn trong lồng ngực của nàng.

Cốc Thu Vũ ôm hồ ly rồi đứng lên chạy về.

Trong lòng nàng điên cuông thét chói tai --- Cứu mạng với! Hồ ly đáng yêu quá!

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.