Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2482 chữ

Nghe được câu hỏi của Ngu Sở, Quân Lạc Trần cũng dại ra một chút.

“Ta cũng không biết.” Hắn thấp giọng nói, “Trước khi gặp được ngươi, ta không nhớ rõ cái gì cả, chỉ biết vẫn muốn ở tại tửu lầu, chỗ nào cũng không được đi.”

“Vậy vì sao ngươi lại dễ dàng đồng ý rời đi cùng ta?” Ngu Sở nhíu mày hỏi, “Ngươi biết ta là ai không?”

Quân Lạc Trần ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở --- Rồi sau đó lắc lắc đầu.

Hắn nói một cách nghiêm túc, “Ta chỉ cảm thấy có thể đi cùng ngươi.”

Trong nhất thời hai người rơi vào trạng thái giằng co.

Hiện giờ hỏi Quân Lạc Trần một câu đã hết ba câu là không biết, nhưng cố tình Ngu Sở còn rất nhiều nghi vấn cần hắn trả lời.

…… Cũng chỉ có thể chờ đến khi nào hắn khôi khục ký ức.

Hồi đó đại hào Quân Lạc Trần luôn nói chuyện che che giấu giấu rồi sau đó trở về Ma giới. Hiện tại tiểu hào này của hắn cũng không thể lại chạy đi?

Thậm chí Ngu Sở có hơi hoài nghi có lẽ Quân Lạc Trần thật sự nhận thức nàng.

Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn gặp mặt liền chạy, lần thứ hai chỉ tránh nhé mà không đánh trả đòn công kích của nàng, còn tặng nàng một thanh Ma kiếm, hơn nữa lúc này đây trong tiềm thức còn đi cùng nàng…… Những việc này xáo trộn ở bên nhau tuyệt đối không phải là trùng hợp đơn giản như vậy.

Thoạt nhìn nàng cần chờ đến khi hắn khôi phục ký ức mới dễ dàng tra xét đến cùng được.

Thực ra nàng còn không nghĩ xong tương lai nên an bài tiểu hào Quân Lạc Trần như thế nào.

Nàng không có khả năng tùy tiện mang tiểu hào Ma Thần về Tu Tiên giới, nhưng cũng không thể thả hắn rời đi --- Đoán rằng toàn bộ Tu Ma giới đều đang tìm Quân Lạc Trần nên đương nhiên là Ngu Sở không thể để hắn bị ma tu mang đi.

Tạm thời không đề cập tới chuyện tương lai mà chỉ nói trước mắt, Ngu Nhạc Cảnh còn chưa hạ táng, hơn nữa qua mấy ngày tới còn đi cùng Thẩm Hoài An trở về Thiên La sơn trang thăm người thân, ít nhất cũng muốn ở An Thành hơn mười ngày.

Trong năm sáu ngày này Ngu Sở có thể cầm tù Quân Lạc Trần…… Không đúng, có thể sắp xếp hắn ở trong tiểu viện này.

Dù năng lượng của hắn rất kỳ lạ nhưng trước mắt vẫn chưa khôi phục lại năng lực. Tốt xấu gì nàng cũng đến tiêu chuẩn của Đại Thừa, tạo ra trận pháp nhốt hắn trong tiểu viện vẫn là được.

Ngu Sở nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngươi tin tưởng ta không?”

Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào nàng, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Thân phận của ngươi rất đặc thù nên không thể tùy ý đi lại.” Ngu Sở nói, “Ngươi nguyện ý nghe ta nói tạm thời ở nơi này mấy ngày được không?”

Quân Lạc Trần nghĩ nghĩ rồi đáp, “Được.”

Ngu Sở liền bắt đầu bố trí trận pháp.

Quân Lạc Trần ở một bên nhìn rồi lại nói, “Đa tạ ngươi đã thu lưu ta.”

Trong nháy mắt, ngay đến Ngu Sở cũng chột dạ.

Đây tính là gì, là sách lược tru tâm độc hữu của Ma giới, lấy lương tâm bất an của đối phương làm mục tiêu công kích?

Căn bản không phải là nàng thu lưu hắn, rõ ràng là chuẩn bị cầm tù hắn ở đây. Cố tình giờ phút này Quân Lạc Trần đơn thuần đến thế, câu này nói ra mang cảm giác đáng thương khi bị người bán còn giúp người đếm tiền.

Sắc mặt của Ngu Sở không đổi, “Không sao.”

Xác định đã đem toàn bộ tiểu viện bố trí trận pháp cao cấp nhất xong xuôi, Ngu Sở lại nhìn Quân Lạc Trần.

“Vậy mấy ngày nữa ngươi cứ ở chỗ này, không cần ra cửa. Mỗi ngày ta sẽ đưa đồ ăn cho ngươi.”

Quân Lạc Trần ngồi ở trên ghế nhìn Ngu Sở đang nhìn về phía hắn, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Ngu Sở mới rời khỏi viện.

Nơi này được nàng bày bố trận pháp nên nàng cũng yên tâm rất nhiều. Nếu Quân Lạc Trần rời đi hoặc có dị động thì nàng đều nhận ra được ngay lập tức.

Thực ra có rất nhiều chỗ Ngu Sở cũng chưa suy xét chu toàn --- Nàng để người ta ở trong viện nhưng nhà ở để đó đã vài chục năm không dùng, chính là cái phòng trống.

Đừng nói ngọn nến sách vở và vật dụng thường dùng cho mấy hôm mà ngay cả đệm chăn gối đầu cũng không có, ngoại trừ gia cụ thì trong phòng trống không, cái gì cũng không.

Nàng cũng có quá nhiều chuyện phiền lòng nên cũng không phát hiện ra thì đã đi luôn như vậy.

Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, Ngu Sở vẫn không muốn trở về Ngu phủ.

Dựa theo tập tục tang lễn thì sau khi chết còn muốn đình quan mấy ngày, chờ đến ngày hoàng đạo mới hạ táng.

Thật sự là nàng không muốn nhìn Ngu phủ chăng vải trắng và quan tài của Ngu Nhạc Cảnh, cũng không muốn nghe thấy tiếng khóc của người Ngu gia. Ngu Sở chỉ muốn chờ sau khi ông được hạ táng lại đi mộ phần thấy mặt.

Nhưng cũng không có khả năng trong mấy ngày ở đây nàng liền dạy đồ đệ chạy lấy người cho nên mới giằng co ở bên ngoài không muốn trở về.

Chẳng qua bị tiểu hào Quân Lạc Trần đánh gãy lực chú ý của nàng nên cuối cùng trong lòng Ngu Sở mới dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu không quay về thì nàng muốn kiếm chút việc cho chính mình làm. Chỉ cần đầu óc vận chuyển, suy ngẫm thì nàng không cần nhớ tới chuyện của Ngu Nhạc Cảnh.

Ngu Sở nhớ tới ‘Tô công tử’ kia trên túi thơm có ấn ký họ Tô của Ngu Sở Sở, đó cũng là việc kỳ quái nên dứt khoát nhân cơ hội tra người này.

Nàng tùy ý bóp dịch dung quyết liền biến ảo thành bộ dáng của người thường đi thăm viếc bá tánh An Thành.

Bởi vì thời gian quá xa xôi, đã là chuyện của 40 năm trước, gần như tất cả bá tánh có ký ức lúc đó cũng đều đến năm mươi sáu mươi tuổi.

Lớn tuổi như vậy đi ra ngoài dạo quanh quá ít.

Ngu Sở đi một vòng, cuối cùng phát hiện ra trong khu hẻm nhỏ của dân cư có một giao lộ, có mấy lão thái thái nhìn có vẻ rất lớn tuổi đang nói chuyện với nhau.

Chẳng qua đáng tiếc là dù các bà có loáng thoáng nhớ rõ năm đó có Tô thiếu gia từng được các thiếu nữ An Thành để ý một khoảng thời gian những cũng quên tên gọi của hắn là gì.

Những cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, trong đó có một lão thái thái còn nhớ rõ phủ đệ mà Tô gia đã ở lúc đó.

Ngu Sở dựa theo phương hướng đã nói của bà đi xem xét, nơi Tô gia ở và Ngu gia vừa vặn là hai phương hướng khác nhau.

Nơi ở của Ngu gia đặc thù, bởi vì gia đại nghiệp đai nên toàn bộ ngõ nhỏ dài như vậy tất cả đều là địa bàn của Ngu gia, chính mình độc chiếm một diện tích to lớn ở An Thành.

Mà nơi Tô gia ở tuy không khí phái như vậy nhưng cũng coi như là phủ đệ chính thống.

Ngu Sở đi vào chỗ cổng chính thì thấy phủ đệ của Tô gia theo như lời của lão thái thái đã sửa tên thành dòng họ khác.

Nghĩ đến cũng đúng, nơi người giàu có ở là tấc đất tấc vàng, bốn mươi năm trước Tô gia đã dọn đi rồi thì tự nhiên cũng sẽ có người khác tiến vào ở.

Ngu Sở ở bên ngoài ngẫm nghĩ thì vừa đúng lúc có người mở cửa ra, lại một lão thái thái mặc y phục đắt tiền.

Nàng nhìn thấy Ngu Sở loay hoay ở trước cổng nhà mình tức khắc cảnh giác hỏi, “Ngươi là ai?”

Ngu Sở bừng tỉnh, hiện giờ nàng đang dịch dung, là bộ dạng nữ tử bình thường nên nàng cười khách khí, “Lão phu nhân, xin hỏi Tô gia ở chỗ này phải không?”

“Tô gia?” Lão phu nhân giật mình, “An Thành không có gia tộc nào họ Tô.”

“Đa tạ, xem ra tiểu nữ đã tìm lầm chỗ rồi.” Ngu Sở thấp giọng thở dài, “Lúc sinh thời nãi nãi của tiểu nữ có nói chúng ta có một bà con phương xa họ Tô ở An Thành buôn bán rượu. Tiểu nữ tìm thế nào cũng không tìm được……”

Lão thái thái nghĩ nghĩ rồi nhíu mày đáp, “Đợi chút, ngươi vừa nói như vậy làm ta nghĩ tới…… Hộ gia đình trước đây của nhà của chúng ta hình như là họ Tô, năm đó phụ thân của ta đúng là có từng mua rượu ở Tô gia……”

Bà lại nhìn về phía Ngu Sở rồi bất đắc dĩ nói, “Hài tử ngốc, nãi nãi của ngươi nhận thức bà con phương xa đều đã đi bao nhiêu năm rồi, ngươi tìm như vậy đương nhiên là không tìm thấy.”

“Vậy…… Xin hỏi ngài biết bọn họ dọn đi nơi nào không ạ?”

Lão thái thái lắc đầu.

“Những chuyện đó trôi qua quá lâu, ai có thể nhớ rõ đây?” Bà nói xong bỗng nhiên thốt lên, “Hài tử ngươi đợi một chút, trên khế đất nhà ta hẳn là có họ tên thân thích phương xa của ngươi, để ta làm người tra xem, ngươi đã biết tên cũng không cần chạy loạn như ruồi nhặng không đầu nữa.”

Lão nhân gia thấy nàng là một nữ tử yếu đuối, cũng có lòng tốt, vốn muốn ra cửa đi dạo quanh lại trực tiếp trở về phòng.

Sau một chén trà nhỏ bà lại đi ra.

“Ta vừa mới tra được.” Lão thái thái nói, “Chủ nhà trước đây tên là Tô Dung Hiên.”

Tô Dung Hiên, Tô Dung Hiên.

Lúc gần đi Ngu Sở vẫn luôn nhắc đi nhắc lại cái tên này, muốn từ quá khứ của Ngu Sở Sở nhớ tới manh mối, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Ngu Sở đi lại ở An Thành mất cả ban ngày, khi đến chạng vạng, nàng dùng pháp bảo liên lạc với Lục Ngôn Khanh, nói cho hắn nàng sẽ ở bên ngoài khách điếm ở mấy ngày, chờ sau khi Ngu Nhạc Cảnh hạ táng lại trở về.

Nếu là trước đây chỉ với tính cách hay nhọc lòng của Lục Ngôn Khanh thì đã sớn hỏi rành mạch nàng đang ở nơi nào, nhưng hôm nay hắn biết tâm tình của Ngu Sở không tốt nên cũng không quấy rầy nhiều.

“Bên Ngu phủ đã có con rồi, sư tôn người nghỉ ngơi cho tốt.” Giọng nói ôn hòa của Lục Ngôn Khanh vang lên.

Sau khi thu hồi lại pháp bảo, Ngu Sở đả tọa một canh giờ trong phòng, dùng phương thức này khôi phục lại cảm xúc của mình.

Chờ đến khi nàng mở mắt thì bầu trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn.

Ngu Sở nhớ tới mình đã đáp ứng đưa cơm cho Quân Lạc Trần và cũng muốn đi kiểm tra tình huống của hắn một chút nên lại đi mua ít đồ ăn và xách theo hộp đồ ăn đi ‘thăm tù’.

Chờ đến khi tới trước sân, nhìn thấy toàn bộ sân đều chìm trong màn đêm đen đặc ngay cả một tia sáng cũng không có thì Ngu Sở mới bỗng phát hiện ra sai lầm của mình.

Nàng giam lỏng người ta rồi mà dụng cụ sinh hoạt cơ bản nhất cũng chưa chuẩn bị!

Nàng nhanh chóng tiến vào trong viện.

Hiện giờ thị lực của Ngu Sở sẽ không bị đêm đen ngăn cản nên Ngu Sở nhìn thấy rõ ràng Quân Lạc Trần còn đang ngồi trên chiếc ghế mà trước khi nàng rời đi hắn vẫn ngồi, vẫn không nhúc nhích, tựa như đã ngồi như vậy cả một buổi trưa.

Lại đối diện với ánh mắt sạch sẽ thuần khiết của hắn hiện giờ khi vẫn chưa khôi phục ký ức, Ngu Sở đều hơi ngượng ngùng giữ vững khuôn mặt bình đạm thông thường của mình.

“Xin lỗi, ta quên mất……”

Ngu Sở lấy ra một cái trản đồng đèn từ trong không gian ra rồi để lên bàn, ngón tay của nàng bắn ra, một đoàn linh khí bay vào bên trong đồng đèn, màn đêm xung quanh rút dần, toàn bộ phòng sáng ngời giống như được rất nhiền trản đè cùng nhau chiếu sáng.

*Trản đồng đèn: Đèn làm từ chiếc chén bằng đồng.

Vì để giảm đi sai lầm của mình, thế là Ngu Sở chủ động lấy ra hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, lại lấy một ít trái cây dự phòng trong không gian ra rồi đẩy hết cho Quân Lạc Trần.

“Ăn nhiều một chút.” Nàng nói.

Ngu Sở nghĩ may mắn là nàng nhớ rõ buổi tối hôm nay trở về kiểm tra, bằng không tối nay việc ngủ của hắn đều là vấn đề.

Ngay cả đệm chăn cũng chưa cho người ta, không biết còn tưởng rằng nàng đang ngược đãi ức hiếp tù binh đây.

“Thưc ra không cần ngươi tiêu pha như vậy.” Quân Lạc Trần nói, “Buổi chiều vừa rồi ta có nhớ tới hình như ta không cần mỗi ngày ăn gì.”

“Không sao, ăn đi.” Sự chột dạ làm Ngu Sở ôn hòa rất nhiều, nàng nói, “Hiện giờ ngươi muốn khôi phục ký ức nên cần thể lực, ăn nhiều một chút cũng có trợ giúp.”

Quân Lạc Trần ngước mắt lên lại dùng đôi mắt xinh đẹp thâm thúy kia của hắn nhìn nàng.

“Người tu tiên đều giống ngươi như vậy sao?” hắn hỏi.

Ngu Sở ngây ngốc rồi hỏi lại, “Ta là dạng người gì?”

“Thiện lương.” Quân Lạc Trần đáp, “Còn rất xinh đẹp.”

Ngu Sở:……

Bỗng nhiên lương tâm của nàng đau một chút.

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.