Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2985 chữ

Hiện giờ đại bộ phận người Ngu gia đều ở mộ địa, khi Ngu Sở trở lại Ngu phủ thì phủ đệ đã im ắng, chỉ có cờ tang màu trắng bay phất phơ ở ven tường.

Lúc Ngu Sở đi vào viện riêng thì các đồ đệ khác đều đang ở trong sân chờ nàng.

“Sư tôn.” Bọn họ nhỏ giọng hỏi với vẻ hơi bất an.

Ngu Sở nhìn về phía các đồ đệ rồi gật đầu, “Đồ đạc dọn dẹp xong thì đi thôi.”

Nhìn thấy biểu cảm bình đạm tự nhiên không giống như đang che giấu nỗi đau xót thì lúc này các đồ đệ mới nhẹ nhàng thở ra.

Vốn dĩ bọn họ đã sắp xếp xong nhưng vẫn trở về phòng kiểm tra lại một lần. Cùng lúc đó, Lục Ngôn Khanh đi tới trước mặt nàng.

“Sư tôn, cái này cho người ạ.” Lục Ngôn Khanh nói.

Hắn nâng tay lên thì Ngu Sở mới phát hiện trong tay hắn đang nắm một chồng ngân phiếu.

“Con lấy nhiều tiền như vậy ở chỗ nào?” Ngu Sở có hơi không hiểu.

“Trên đường trở về con gặp được chất nữ Ngu Niệm Sở của người, nàng một hai phải đưa số ngân phiếu này cho con, nói là cần giao cho người, lúc trước đã nói xong rồi.”

Ngu Sở nhìn chăm chú vào chồng ngân phiếu này, nàng nhớ tới bộ dáng tiểu nha đầu kiên định nói với nàng ‘kiếm được tiền nhất định sẽ chia hoa hồng cho cô cô’ của mười hai năm trước thì không nhịn được cười lên.

Lý do năm đó nàng đưa cửa tiệm cho Ngu Niệm Sở là vì để cho nàng có đồ vật bàng thân, ai có thể nghĩ đến mười năm sau thật sự xuất hiện một vị Ngu lão bản đây?

Khi nhận lấy ngân phiếu trong tay Lục Ngôn Khanh, trong lòng Ngu Sở cực kỳ vui mừng.

Nhìn thấy các đồ đệ đi ra từ trong phòng rồi nhìn chăm chú vào nàng, Ngu Sở nói, “Đi thôi.”

“Sư tôn, không trực tiếp gặp mặt từ biệt bọn họ sao?” Tiêu Dực hỏi.

“Không cần.” Ngu Sở nhẹ nhàng nói, “Đi thôi.”

Núi cao sông dài, chia ly như vậy là được rồi.

Đoàn người Tinh Thần Cung ngồi trên phi thuyền tiếp tục đi sâu vào phương bắc.

Người cổ đại bình thường nếu cưỡi ngựa lên đường từ An Thành đến Thiên La sơn trang ít nhất cũng cần bảy ngày, còn pháp bảo lại nhanh hơn rất nhiều, trong cùng ngày là có thể tới.

Chờ đến khi pháp bảo rời khỏi địa giới An Thành thì các đồ đệ trong khoang thuyền mới nhẹ nhàng thở ra, bầu không khí cũng nhẹ hơn một ít.

Ngu Sở biết đồ đệ của mình là hài tử tốt, sợ nàng thương tâm khổ sở nên hiện tại đã rời xa An Thành mới làm cho bọn họ nhẹ nhàng thở ra.

Cứ việc đúng là Ngu Sở cần thời gian để xóa tan đi nỗi đau đớn từ việc Ngu Nhạc Cảnh qua đời nhưng cảm xúc của nàng đã sớm ổn định lại.

Rốt cuộc thì Ngu Nhạc Cảnh cũng qua đời ở cái tuổi bảy mươi tám mươi, so với phàm nhân ở thời đại này đã rất trường thọ rồi, lại ra đi khi còn ở trong nhà được mọi người quây quần, xem như là chết già.

Ngu Sở sợ các đồ đệ lo lắng mình, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An rồi hỏi han, “Lễ vật cho phụ mẫu con đã mang theo chưa?”

Hiện giờ Thẩm Hoài An cũng là tiểu tử hai tư hai lăm tuổi, được về thăm nhà vẫn không nhịn được sự kích động bèn gật đầu.

“Đều mang hết rồi.” Hắn cười đáp, “Còn mang lễ vật cho tiểu đệ nữa ạ.”

Mấy năm trước phu thê trang chủ quá kế một nhi tử từ phu thê Ngu Thượng Phàm, gọi là Thẩm Thiên Dật, hiện giờ hài tử hẳn là đã bảy tám tuổi.

Mấy năm nay mỗi cách mấy tháng đến nửa năm, Thẩm Hoài An sẽ gửi thư cho nhà, phu thê trang chủ còn để Thẩm Thiên Dật viết thư cho hắn.

Lần trở về này, ngoại trừ mang theo rất nhiều đồ vật đặc sản ở phương nam ra còn cho cả tiểu đệ đồ ăn đồ chơi.

Nhìn thấy Ngu Sở và Thẩm Hoài An nói chuyện phiếm, lúc này mọi người mới thật sự nhẹ lòng, khi nói chuyện với nhau cũng bắt đầu có những câu nói đùa giỡn xen vào.

Sau một chặng đường, Hà Sơ lạc đang ghé vào lan can bỗng nhiên quay đầu lại.

“Có phải chúng ta sắp tới rồi hay không?” Nàng hỏi.

Mọi người đều nhìn xuống dưới thuyền, quả nhiên là nhìn thấy núi sâu vẫn luôn rậm rạp bắt đầu có dấu vết hoạt động của con người, có một ít cây cối bị chém thành cọc cây tạo thành một khu vực, trên núi cũng có rất nhiều người đang đi đường núi.

“Đúng vậy, không sai, phía trước là đến!” Thẩm Hoài An hơi hưng phấn.

Do tốc độ của pháp bảo mau, hắn vừa mới dứt lời thì Thiên La sơn trang khí phái đã ở dưới.

Khi tới Thiên La sơn trang, Ngu Sở đã hủy đi ẩn thân phù trên thuyền để người của sơn trang có thể thấy con thuyền trên bầu trời này.

Tới Thiên La sơn trang, nàng khống chế pháp bảo ngừng ở ngoài cổng lớn của sơn trang.

Đã từng tới nơi này là vì cứu Thẩm Hoài An cho nên trước đây nàng ngự kiếm phi hành trực tiếp dừng ở trong sơn trang của người ta.

Hiện giờ mang theo đồ đệ trở về thăm người thân thì cũng cần làm lễ nghĩa cho trọn vẹn.

Đoàn người Tinh Thần Cung hạ xuống đất, Ngu Sở thu pháp bảo, những người còn lại nhìn thấy cổng chính cao lớn khí phái của Thiên La sơn trang bèn tán thưởng không thôi, chỉ cảm thấy cổng này của Thiên La sơn trang không khác gì cổng thành cả.

“Cổng chính được dựng lên ở nơi hiểm yếu này thật đúng là dễ công dễ lui dễ thủ.” Lý Thanh Thành tán thưởng, “Sư huynh, nhà của sư huynh là nơi bảo địa đấy.”

“Đó là đương nhiên.” Thẩm Hoài An nói, “Nhà của huynh được xem như thế gia đệ nhất trong chốn võ lâm phương bắc, thanh danh quá thịnh, nếu nơi ở không làm cho tốt rất dễ dàng bị người theo dõi.”

Khi mấy người nói chuyện thì cổng lớn dày nặng của Thiên La sơn trang chậm rãi mở ra lộ ra bóng dáng của phu thê trang chủ và mấy thuộc hạ.

“Thiếu trang chủ đã trở lại!”

Không biết là ai rống lên, tức khắc người của Thiên La sơn trang tầm hai ba mươi tuổi, thậm chí còn có ba mươi bốn mươi tuổi đều chạy ra, bọn họ chạy còn nhanh hơn phu thê trang chủ!

Thẩm Hoài An bước về phía trước vài bước, còn không nói được câu nào đã bị những người này xông tới ôm lấy, rất nhanh đã bị bao quanh.

“Thiếu trang chủ! Thiếu trang chủ, cuối cùng thì ngài cũng trở lại!” Có đệ tử lớn tiếng nói, “Ngài còn nhớ tiểu nhân là ai không?”

“Ta nhớ rõ, ta --- Các ngươi nhẹ một chút nào, ta không thở nổi……” Thẩm Hoài An bị bảy tám nam nhân đã thành niên ôm chặt lấy nên giãy giụa hô lên.

“Thiếu trang chủ, thế mà ngài không chết, chúng tiểu nhân vui vẻ quá đi mất!” Còn có người nghẹn ngào.

Lời này trực tiếp làm Thẩm Hoài An tức đến bật cười, “Các ngươi có thể mong ta tốt hơn một chút được không?”

Mười mấy năm trước những người này đều ở Thiên La sơn trang, không phải cùng lớn lên với Thẩm Hoài An thì cũng nhìn Thẩm Hoài An lớn lên.

Năm đó ngoại trừ hắn thì những đệ tử khác nhỏ tuổi nhất cũng lớn hơn hắn năm tuổi, vậy chẳng phải toàn sơn trang cùng nhìn thấy hắn trưởng thành?

Hiện giờ mười mấy năm không thấy, giờ đây mọi người nhìn thấy Thẩm Hoài An trưởng thành thì trong nhất thời đều cảm khái rất nhiều.

Phu thê Thẩm Hồng cũng rất vui sướng, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hoài An ở cùng những người khác khó thoát ra được nên để việc tâm sự với nhi tử ở một bên, hai người đi tới trước mặt Ngu Sở.

Đối mặt với ân nhân, càng là ân sư suốt mười hơn năm giờ đưa nhi tử trở về, trong lòng Thẩm Hồng ngũ vị tạp trần, cảm xúc cuồn cuộn, trong nhất thời khó có thể mở miệng được.

“Ngu tiên trưởng, đã lâu không thấy.” Một lát sau Thẩm Hồng mới nói, “Mấy năm nay đa tạ ngài, cũng phiền toái ngài nhọc lòng.”

“Không sao.” Ngu Sở cười đáp, “Hoài An thông minh nghe lời, cũng không làm ta nhọc lòng.”

Trang chủ phu nhân cũng hơi chắp tay thi lễ rồi sau đó thấp giọng nói, “Tiên trưởng nén bi thương.”

Về việc của Ngu phủ bọn họ đã biết.

“Vốn là muốn cho Thiên Dật trở về Ngu phủ nhìn xem Ngu lão gia nhưng trước đó hài tử này bị bệnh nặng mới khỏi cho nên vẫn chưa đi được……”

Thẩm phu nhân còn muốn cáo tội thì Ngu Sở đã hơi gật đầu.

“Chuyện nhà của các vị không cần nói với ta.” Nàng cất lên giọng nói ôn hòa, “Còn nữa, nếu huynh trưởng của ta trên bầu trời có biết cũng sẽ không hy vọng hài tử trèo đèo lội suối trở về xem huynh ấy đâu.”

Hai phu thê liên tục gật đầu.

Lúc này, mọi người ở sơn trang bên kia đã buông Thẩm Hoài An ra, Thẩm Hoài An đi tới trước mặt hai phu thê Thẩm Hồng.

Mười mấy năm qua đi, khi nhìn lại phụ mẫu liền phát hiện ra hai người đều già đi rất nhiều.

Thẩm Hoài An vốn còn đang cười nói với những người khác nhưng khi nhìn về phía hai vợ chồng, hắn hơi mở miệng thấp giọng gọi, “Cha, nương.”

Một tiếng gọi làm vành mắt của hai phu thê Thẩm Hồng đều đỏ.

Trang chủ phu nhân nghẹn ngào duỗi tay ra ôm lấy nhi tử. Thẩm Hồng cũng hàm chứa nước mắt, ông vui mừng duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hoài An.

“Hài tử ngoan, ngoan.” Ông cười nói, “Còn cao lớn như vậy, cao hơn cả cha nữa.”

Nhiều năm không thấy, thân làm phụ mẫu đương nhiên là muốn ngắm kỹ nhi tử nhưng lại không thể để khách nhân vẫn luôn đứng ở ngoài cổng lớn được.

Hai phu thê trang chủ trải qua sự bối rối ngắn ngủi liền nhanh chóng thu lại cảm xúc, nở nụ cười mời mọi người Tinh Thần Cung tiến vào sơn trang.

“Ngôn Khanh cha đã từng gặp, còn đây hẳn đều là các sư đệ sư muội của con.” Thẩm Hồng đi vào trong cười nói, “Một lúc nữa nhớ giới thiệu cho cha đấy.”

“Vâng.” Thẩm Hoài An nhìn ông rồi nhẹ giọng đáp.

“An Nhi à, lần này trở về con ở nhà bao lâu vậy?” Trang chủ phu nhân quan tâm hỏi han.

Thẩm Hoài An không trả lời, hắn nhìn về phía Ngu Sở.

“Chủ yếu là xem hài tử.” Ngu Sở nhẹ nhàng nói, “Nếu hài tử muốn ở lâu thì có thể cho hắn ở lâu mấy ngày, lớn như vậy tự mình trở về môn phái cũng không sợ đi lạc đâu.”

Nghe xong câu này hai phu thê đều nở nụ cười.

Về thăm người thân là chuyện tốt, đương nhiên là Ngu Sở hy vọng Thẩm Hoài An vui vẻ.

Chẳng qua tiểu hào Quân Lạc Trần còn ở An Thành, muộn nhất là năm ngày nàng cần trở về xem hắn.

Cho dù hắn là tiểu hào ma thần nhưng nhốt người ta nửa tháng như vậy thì thật sự cũng hơi vô nhân đạo.

Cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy, đoàn người đã đi vào trong chính điện.

Thẩm Hồng cười hỏi, “Hoài An, con nhìn xem đó là ai?”

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu thì nhìn thấy một thiếu niên bảy tám tuổi đang đứng ở trong phòng.

Đứa nhỏ này đúng thật là có bộ dáng bệnh nặng mới khỏi, vẻ tái nhợt vì bệnh trạng còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Chẳng qua hài tử nhìn thật xinh đẹp, được di truyền đôi mắt to và sống mũi cao của Ngu gia, tóc mái trên trán còn hơi lộn xộn, thoạt nhìn rất làm người thích.

Thẩm Thiên Dật nhìn thấy Thẩm Hoài An tức khắc ánh mắt sáng lên.

“Đại ca! Huynh là đại ca sao?” Hài tử hưng phấn, còn cẩn thận giữ lý trí hỏi.

Thẩm Hoài An cười cười, “Là huynh.”

Lập tức Thẩm Thiên Dật hưng phấn lên trực tiếp vọt ra từ trong phòng đâm đầu vào trong lồng ngực của Thẩm Hoài An.

May mắn là Thẩm Hoài An phản ứng nhanh, trước khi hài tử nhiệt tình va vào mình thì đã xốc nách thiếu niên lên rồi ôm lấy.

“Cũng không biết hài tử này như thế nào nữa, ngày thường cũng hay thư từ qua lại với An Nhi, đặc biệt sùng bái đại ca của nó.” Trang chủ phu nhân truyện trò với Ngu Sở, “Trước đó còn ầm ĩ muốn đi phương nam tìm đại ca nó đấy.”

Ngu Sở cười cười, nàng lại hỏi, “Trước đó hài tử sinh bệnh gì vậy?”

“Tiên trưởng, vào bên trong rồi từ từ nói.” Thẩm Hồng duỗi tay ra mời.

Thẩm Thiên Dật ôm Thẩm Hoài An không buông tay, hai người ngừng ở bên cửa, những người khác tiếp tục đi vào trong theo phu thê trang chủ và sư phụ.

“Ăn ngay nói thật là từ nhỏ thân thể của hài tử Thiên Dật này đã không tốt. Bệnh nặng thì không có nhưng hai ba ngày là lại sinh bệnh vặt.”

Thẩm Hồng thở dài, “Lúc hài tử ba bốn tuổi, Ngu lão gia và hiền chất Thượng Phàm đều ngượng ngùng nói muốn chờ sinh thêm nam anh khỏe mạnh khác rồi tặng cho chúng tiểu nhân. Nhưng trái tim đều là thịt, hài tử cũng không phải hàng hóa, cứ không thể bởi vì chút việc này liền vứt bỏ hài tử đúng không ạ? Chúng tiểu nhân đều luyến tiếc cho đến bây giờ.”

“Hẳn không phải là chuyện lớn gì, chỉ là căn cơ của thân thể yếu.” Ngu Sở an ủi, “Chờ buổi tối rảnh rỗi ta nhìn hài tử xem sao.”

“Đa tạ tiên trưởng, có những lời này của ngài là tiểu nhân an tâm rồi.” Thẩm Hồng cười nói, “Ngài và chư vị tiểu tiên trưởng nghỉ ngơi trong chốc lát trước đi ạ, sau bếp đã bắt đầu nấu ăn rồi.”

Sau khi sắp xếp cho các đồ đệ xong, Ngu Sở và phu thê trang chủ ngồi với nhau uống trà tâm sự.

Bọn họ tìm hiểu mấy năm nay Thẩm Hoài An trải qua như thế nào, biết Thẩm Hoài An không tệ thì trong lòng mới chậm rãi buông.

“Hiện giờ tiểu nhân đã hơn năm mươi tuổi nhưng không gặp được thiên tài như Hoài An vậy.” Thẩm Hồng cảm khái, “Tài hoa thiên phú của nhi tử tiểu nhân thật sự là cử thế vô song, đáng tiếc thằng bé quá lợi hại nên thế gian không giữ được nó.”

Ngu Sở nhìn ông, “Thiên Dật có luyện võ không?”

“Đó là đương nhiên, luyện võ cũng có thể cường kiện thân thể. Nhưng đáng tiếc là hài tử có bệnh suyễn, thể chất yếu, có thể luyện võ đã không tồi, muốn kế thừa kiếm pháp Thiên La sợ là việc khó.” Thẩm Hồng thở dài, “Hiện giờ tiểu nhân cũng suy nghĩ thoáng hơn, bản lĩnh của hài tử mà quá lớn thì thật sự không giữ được. Tiểu nhân thà rằng già trẻ bình thường chút, có thể mang theo trên người cả đời cũng là chuyện tốt.”

“Tuy hài tử này thiên phú thường thường nhưng vẫn luôn sùng bái luyện võ.” Trang chủ phu nhân cười nói, “Hài tử biết ca ca của mình lợi hại, những năm gần đây vẫn luôn muốn gặp Hoài An, cuối cùng hiện giờ đã được như nguyện. Nhưng đầu óc Thiên Dực rát tốt, đọc thơ rất nhanh.”

“Đúng đúng, tuy rằng bản lĩnh võ thuật không cao như đầu óc và tài ăn nói của hài tử đều là nhất đẳng, tiểu nhân cảm thấy nhất định là ở phương diện này Ngu gia có thiên phú truyền cho hài tử.” Thẩm Hồng cũng vội vàng nói, “Đầu óc thông minh cũng là chuyện tốt, tiểu nhân đã hạ quyết tâm bồi dưỡng nhiều thuộc hạ tâm phúc cho hài tử, tương lai dựa vào đầu óc kết thừa sơn trang cũng coi như là biện pháp tốt.”

Ba người hàn huyên rất nhiều, một lát sau, đệ tử sơn trang đến nhắc nhở nói đồ ăn đã làm xong.

“Ngu tiên trưởng, xin mời.” Thẩm Hồng đứng lên, ông cười nói, “Nhất định hôm nay phải khoản đãi chư vị tiên trưởng cho tốt mới được.”

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.