Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3775 chữ

So với chuyện của các đồ đệ thì gần đây nhất Ngu Sở vẫn luôn phiền lòng về Quân Lạc Trần vì không biết xử lý hắn như thế nào mới tốt.

Nàng không có khả năng rời đi trước khi làm hắn khôi phục ký ức, càng không thể làm hắn rơi vào tay ma tu. Nhưng mà…… Nhiều nhất là nàng cũng chỉ có thể ở phương bắc mấy ngày mà thôi, chờ đến lúc rời đi chẳng lẽ cần mang Quân Lạc Trần đi sao?

Thật là phiền toái.

Mấy ngày tiếp theo Ngu Sở vẫn giống như lúc trước, buổi sáng đi thăm Quân Lạc Trần, chạng vạng không có việc gì thì lén dùng bức màn bằng quầng sáng nhìn xem Quân Lạc Trần đang làm cái gì.

Quân Lạc Trần vẫn duy trì yên tĩnh và phối hợp như lúc ban đầu, hắn xem xong thoại bản Ngu Sở lưu lại cho hắn rồi sau đó viết chữ lên trên giấy.

Trước đó lúc Ngu Sở để lại cho hắn bút mực trang giấy thì có từng nói nếu nhớ tới cái gì thì viết lên giấy.

Kết quả, khi nàng nhìn thấy nội dung Quân Lạc Trần viết trên giấy chính là một ít phong tục tập quán và thường thức cùng với một số khẩu quyết quan trọng với tu ma.

Đối với điều này thì Ngu Sở cũng không quá giật mình, rốt cuộc thì Quân Lạc Trần là người của Ma giới, dù là ma thần cũng thế, nhất định sẽ biết khẩu quyết bí thuật của ma tu.

Hắn viết ngay ngắn những chuyện rất đúng mực khi nhớ tới, viết xong đặt ngay ngắn ở một bên như là đang hoàn thành bài tập vậy.

Sau đó Quân Lạc Trần lại rút ra một tờ giấy rồi chúi đầu lên giấy viết cái gì.

Hắn đặt cánh tay lên trên bàn, viết lén lút như sợ bỗng nhiên Ngu Sở xuất hiện vậy.

Thái độ của Quân Lạc Trần càng lén lút thì Ngu Sở càng tò mò.

Toàn bộ trận pháp đều do nàng sử dụng, Quân Lạc Trần ngăn cản như thế nào thì Ngu Sở muốn nhìn đến nhất định sẽ nhìn đến.

Nàng thay đổi quầng sáng nhắm ngay vào giữa giấy Tuyên Thành bị Quân Lạc Trần giấu trong cánh tay, cuối cùng đã nhìn thấy hắn đang viết cái gì.

Phong cách chữ viết bút lông của nam nhân cực kỳ xinh đẹp, nội dung hắn trộm viết cũng rất đơn giản.

Dòng đầu tiên trên giấy có viết: Ít nói, tâm tư nặng, lòng đề phòng mạnh.

Ngu Sở lại nhìn dòng chữ thứ hai Quân Lạc Trần viết.

--- Tuy rằng táo bạo, đa nghi nhưng rất thiện lương.

--- Thật xinh đẹp. Đôi mắt rất đẹp.

--- Đối với ta rất tốt.

Ngu Sở im lặng một chút.

Đây…… Không phải là đang nói đến nàng chứ?

Xem xuống dưới chút nữa, quả nhiên là Quân Lạc Trần đang phân tích nàng, muốn biết nàng là người ở nơi nào, sư từ môn phái nào.

Nhưng bởi vì Ngu Sở chưa nói bất cứ chuyện gì với hắn cho nên Quân Lạc Trần phân tích nửa ngày cũng không ra kết quả, thậm chí hắn còn muốn suy đoán khẩu vị yêu thích của nàng cũng không hề có tiến triển.

Quân Lạc Trần viết một lúc, mang tất cả những từ ngữ có quan hệ tới Ngu Sở đều viết ở trên giấy, ngay cả thói quen thích mặc y phục nhạt màu của nàng cũng ở trên đó.

Sau khi viết xong, hắn cầm giấy nghiêm túc xem, vẻ như muốn tìm ra manh mối gì từ bên trong, một lát sau, Quân Lạc Trần thở dài một tiếng nặng nề, có hơi buồn bực vo tròn tờ giấy ném vào một bên.

Thú vị thật, đây là lần đầu tiên Quân Lạc Trần biểu hiện ra sự dao động của mặt trái cảm xúc.

Hắn nằm bò trên bàn, cũng không biết có phải còn đang suy nghĩ tới Ngu Sở hay không mà vẫn luôn ngẩn người.

Ngu Sở vẫn im lặng.

Những từ ngữ hắn phân tích đó Ngu Sở đều cảm thấy rất có đạo lý.

Tuy Quân Lạc Trần không nhớ rõ chuyện gì nhưng hắn rất thông minh, cảm nhận được Ngu Sở đề phòng dưới biểu hiện bình thản ở chung cùng hắn.

Nhưng mấu chốt là…… ‘Đối hắn rất tốt’ kia rốt cuộc là như thế nào ra được kết luận vậy?

Nếu Ngu Sở đổi vào góc độ của hắn, biết được người mang lòng đề phòng và đa nghi mỗi ngày lại đây quan tâm nàng thì nhất định sẽ cảm thấy người này đang có mưu đồ với nàng.

Nếu nói Quân Lạc Trần thông minh thì hắn có thể nhận ra được tâm tư nặng của Ngu Sở.

Nhưng nếu nói hắn thông mình thì hắn cảm giác được nhiều như vậy sao còn chưa hoài nghi nàng một chút nào?

Ngu Sở đóng quầng sáng lại, cảm xúc khác thường trong lòng lại quay cuồng lên.

Quân Lạc Trần này bất luận là đại hào hay tiểu hào thì khi đối diện với nàng đều quái quái.

Rõ ràng ở hai trận doanh đối địch nhưng đại hào kia không chỉ không phản kích nàng mà còn đưa kiếm cho nàng.

Tiểu hào này lại không có bất kỳ ký ức nào những vẫn vô cùng tin tưởng nàng. Thật giống như…… Hắn hy vọng chính mình vẫn luôn có thể làm như vậy, cho nên chẳng sợ phát hiện ra chi tiết mẫn cảm như thế thì cuối cùng vẫn cứ thuyết phục chính mình tin tưởng nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Sở trở về An Thành thăm hỏi hắn theo thường lệ.

Quân Lạc Trần yên tĩnh phối hợp giống như trước, hoàn toàn không nhìn ra tới diễn biến đêm qua tự mình nắm tóc suy nghĩ một đêm Ngu Sở là ai một cách mưu trí.

Đã nhiều ngày qua ngoài mặt thì hai người còn có vẻ vui vẻ hòa thuận nhưng hôm nay Ngu Sở vừa xuất hiện thì Quân Lạc Trần cảm nhận được tâm tình của nàng hình như không mấy phấn chấn.

“Làm sao vậy?” Quân Lạc Trần hỏi.

Ngu Sở ngồi xuống đối diện với hắn.

“Chúng ta phải tâm sự thật lòng.” Ngu Sở trầm giọng, “Hôm nay hai chúng ta nói chuyện sẽ quyết định rất nhiều sự tình về hướng đi tương lai. Ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc đối đãi, không được gạt ta.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như thế của Ngu Sở, Quân Lạc Trần cũng ngồi ngay ngắn, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Hiện tại ngươi nhớ tới chuyện về ngươi nhiều ít ra sao?” Ngu Sở hỏi, “Đối với bản thân ngươi có hiểu biết gì không?”

“Ta không biết rốt cuộc ta là ai nhưng ta nhớ tới rất nhiều tri thức và kinh nghiệm.” Quân Lạc Trần nhìn chăm chú vào Ngu Sở và nói, “Ta rất hiểu biết Ma tộc, ta đoán ta vốn là người tu ma, mà trước kia ngươi nhận thức ta có đúng hay không? Ngươi nói ta gọi là Quân Lạc Trần.”

Ngu Sở vẫn chưa trả lời lập tức.

Nàng quan sát biểu cảm hành vi và ánh mắt của Quân Lạc Trần, hơn nữa nàng bám vào cảm giác thuật chú truyền lại trên ngực hắn, nó đang nói rõ Quân Lạc Trần không lừa nàng.

Hắn đúng là không nhớ tới chính mình là ai, theo như tất cả những lời hắn nói đều là thành khẩn.

Làm một luân hồi giả, kinh nghiệm của Ngu Sở đã chú định làm những người khác không có biện pháp ngụy trang trước mặt nàng, tỷ lệ Quân Lạc Trần có thể lừa gạt nàng về cơ bản là không tồn tại.

Sau khi Ngu Sở xác định hắn không nói sai thì lại hỏi vấn đề thứ hai.

“Ngươi lý giải thế lực tam giới như thế nào, có quan hệ với người tu tiên và ma tu hay không?”

Quân Lạc Trần nghĩ nghĩ rồi nói, “Thiên địa tương sinh âm dương nhị khí, người có dương thịnh đến cực điểm sẽ thành tiên, người có âm thịnh đến cực điểm sẽ thành ma, từ đây có khác biệt về tiên ma, nhưng vốn không nên có phân chia cao thấp.”

“Tu tiên và tu ma căn bản nên là cùng một nguồn gốc, lực thuộc thiên địa, cũng không phân chia sai lầm. Nhưng tướng từ tâm sinh nên chung quy vẫn cần muốn xem người có được lực lượng sẽ khống chế nó như thế nào.” Quân Lạc Trần lại nói, “Còn hai giới tiên ma cũng là như vậy, vạn vật cân bằng, hoàn toàn là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.”

Ngoài dự đoán là suy nghĩ của hắn lại tương đồng với Ngu Sở.

Mà càng quan trọng là ý nghĩ của Quân Lạc Trần cũng không phải bị trói buộc bởi thân phận của chính mình, không có một mặt nói tốt về ma tu, cũng không làm thấp đi một phương. Trong khi hắn nói rõ có đứng ở trên lập trường rất công chính.

Rõ ràng thân cư địa vị cao trong Ma giới thế nhưng Quân Lạc Trần có thể thông thấu như thế, không vì ích lợi và lập trường mà dao động.

Trách không được ‘ma thần’ nghiền áp xách ma quân theo lại có thể nói ra hy vọng tam giới hòa bình.

Suy nghĩ của Quân Lạc Trần rất đúng với tư duy của Ngu Sở, đối với người nam nhân này thì đây là lần đầu tiên làm cho Ngu Sở lau mắt mà nhìn.

Trong lòng Ngu Sở hơi xác định, đã có suy nghĩ đại khái.

Nàng lại hỏi, “Nếu người tu tiên và người tu ma muốn phát động chiến tranh thì ngươi sẽ đứng ở bên tu ma kia sao?”

Nghe thấy vấn đề này, Quân Lạc Trần không khỏi nhìn về phía nàng.

“Nếu ta nói đứng ở bên phía ma tu kia thì hôm nay ngươi sẽ giết ta luôn chứ?” Hắn nói giỡn.

Ngu Sở phát hiện thoạt nhìn Quân Lạc Trần này thực thành thật ngoan ngoãn nhưng lại còn rất thích trêu ghẹo chế nhạo.

Hắn biết mới ban đầu Ngu Sở còn căm thù hắn và có sát ý hiện lên trong nháy mắt thế nhưng còn gan lớn lấy điều này ra nói giỡn, như Ngu Sở có bao nhiêu hung dữ lắm vậy.

Ngu Sở nhướn mày, “Nếu ngươi có yêu cầu này thì thật sự cũng không phải không thể giúp ngươi thỏa mãn.”

“Ta nói giỡn thôi.” Lập tức Quân Lạc Trần liền hoảng sợ, hắn thấp giọng nói, “Ta cũng không nghĩ đứng ở một bên nào, bọn họ không quan hệ gì với ta, ta cũng không có hứng thú.”

“Vậy ngươi cảm thấy hứng thú với cái gì?” Ngu Sở hỏi.

Đây cũng là chuyện mà đã nhiều ngày nay nàng vẫn luôn không nghĩ thông suốt được.

Bình thường mà nói thì loại tiên đoán hồn phách cấp bậc lão đại trong truyền thuyết hiện thế là nên làm chút công to nghiệp lớn gì gì, ít nhất cũng muốn đánh sâu vào Tiên giới đi.

Nhưng gia hỏa Quân Lạc Trần này có vẻ ngay cả một chút dã tâm đều không có, lại có cách nhìn mở như vậy, hoàn toàn có lỗi danh hào ma thân mà lời đồn giao cho hắn.

Cũng không thể làm hồn phách của hắn xuất hiện ở nhân gian chỉ để hắn tới ngắm cảnh chứ?

Dường như chính Quân Lạc Trần cũng hơi mê mang, hắn suy nghĩ một lúc mới nói nhỏ, “…… Ta không biết, hình như ta không có hứng thú với cái gì cả. Nhưng chỉ có một việc, khả năng…… Coi như là việc để ý đi.”

“Là cái gì?”

Quân Lạc Trần nhìn về phía nàng.

“Ta muốn biết ngươi là ai.” Hắn nói rất thành khẩn, “Đến bây giờ ngươi cũng chưa nói cho ta biết tên của ngươi.”

Ánh mắt nhìn hắn lúc ấy của Ngu Sở lại hơi thay đổi.

Ma thần trọng sinh không nghĩ tới sự nghiệp mà chỉ biết tán tỉnh, sẽ không phải Quân Lạc Trần cũng là đồ trong đầu chỉ có yêu với đương chứ?

Quân Lạc Trần không biết đã xảy ra cái gì mà chỉ cảm thấy ánh mắt Ngu Sở nhìn hắn đã thay đổi rất nhiều lần trong thời gian một chén trà nhỏ.

Giống như trong nháy mắt đó ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào hắn đã dịu dàng hơn, vậy mà không nghĩ tới trong thời gian nói một hai câu đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ, dường như tất cả lại về tới thời điểm cũ.

Ngu Sở nghĩ xem cuối cùng nàng quyết định xử lý Quân Lạc Trần như thế nào.

“Ngươi có nguyện ý rời An Thành cùng ta không?” Ngu Sở hỏi, “Đương nhiên đây không phải là chuyện gì tốt vì ta sẽ trộm mang ngươi trở về Tu Tiên giới rồi giấu ngươi ở một chỗ. Nếu ngươi không muốn……”

Bởi lời nói của Ngu Sở mà Quân Lạc Trần ngẩn ngơ, qua vài giây hắn mới tỉnh táo lại rồi đánh gãy lời nói của Ngu Sở.

“Ta nguyện ý!” Hắn vội vàng nói. Quân Lạc Trần nhìn thấy Ngu Sở sửng sốt là biết lời mình nói hình như có vẻ sốt ruột, hắn nói chậm lại và lặp lại một lần, “…… Ta thật sự nguyện ý.”

“Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy?” Ngu Sở nhíu mày.

“Ta cũng không biết.” Quân Lạc Trần thấp giọng đáp, “Ta không nhớ rõ ngươi là ai nhưng ta muốn đi cùng ngươi. Ta không muốn rời khỏi ngươi, tựa như trước đó ta không muốn rời khỏi tửu lầu kia vậy, ta cũng không rõ vì cái gì.”

Ngu Sở ngẫm nghĩ rồi nói, “Vậy cứ tính như vậy đã, chời khi nào ta rời đi thì sẽ trở về đưa ngươi đi.”

Quân Lạc Trần liên tục gật đầu.

Sau khi rời khỏi tiểu viện thì Ngu Sở có đứng ở bên đường, nàng như suy tư cái gì.

Hôm nay Quân Lạc Trần nói nhắc nhở nàng một chuyện. Ở thời điểm trước khi nàng xuất hiện thì hắn không muốn rời tửu lầu kia dù chỉ một bước có lẽ là có nguyên nhân?

Trước khi rời đi An Thành, Ngu Sở lại nhìn tửu lầu ở nơi xa, hy vọng từ trong đó tìm ra được ít manh mối.

Dựa theo trước đó Quân Lạc Trần nhớ rõ ba mươi bốn mươi năm trước có quán bán bữa sáng tới xem thì năm đó nhất định hắn đã tới An Thành.

Nếu muốn tìm manh mối từ tửu lầu kia thì tốt nhất nên biết trạng thái tửu lầu này ở ba mươi bốn mươi năm trước.

Loại chuyện xưa cũ này thì tiểu nhị và chủ quản sẽ không biết, chỉ có bão bản biết.

Ngu Sở tìm được lão bản ý hỏi về chuyện năm đó.

Kết quả, sự việc trở nên thú vị lên.

Địa chỉ ban đầu của Viễn Vọng Các thực ra cũng là một tửu lầu tên là Vọng Tinh Lâu, nhưng nhã nhặn hơi rất nhiều so với Viễn Vọng Các ngày nay chỉ là tửu lầu ăn cơm uống rượu.

Năm đó nơi con cháu thế gia ở An Thành và văn nhân mặc khách yêu nhất ngâm thơ làm phú đó là Vọng Tinh Lâu này, ngẫu nhiên có tiểu lão bản cũng thích nhất là tới nơi này.

Nghe đàn cổ đánh tiểu khúc, uống ly trà, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên cách vách truyền đến giọng đọc thơ trầm bổng khiến tâm tình người sung sướng hơn rất nhiều so với tửu lầu bình thường chỉ có tiếng ồn ào la hét.

Mà Vọng Tinh Lâu tiếng tăm cực thịnh nhất thời bỗng nhiên có một ngày đóng cửa. Sau đó tửu lâu này bán giá thấp cho lão bản Viễn Vọng Lâu.

Khi lão bản còn trẻ tuổi khí phách còn hăng hái, muốn mượn danh tiếng của Vọng Tinh Lâu để làm lớn một phen, không nghĩ tới người Vọng Tinh Lâu đi rồi, Vọng Tinh Lâu cũng khô héo theo.

Bất luận ông ta có nỗ lực thế nào thì cuối cùng tửu lâu ông ta tiếp nhận vẫn trở thành nơi ăn cơm uống rượu giống như nơi khác.

Mà nơi thú vị nhất bắt đầu xuất hiện.

Dựa theo hồi ức của ông ta ngay lúc đó thì chủ nhân của Vọng Tinh Lâu vốn là vị Tô Dung Hiên Tô công tử kia.

Một mặt khác đó là Ngu Sở Sở hoàn toàn không có ấn tượng gì với Vọng Tinh Lâu này. Trong trí nhớ của nàng đều có Viễn Vọng Các không có tiếng tăm gì nhưng cố tình lại không nhớ rõ tửu lầu tiếng tăm cực thịnh nhất thời của An Thành.

Làm đại tiểu thư của Ngu gia, dù cho Ngu Sở Sở không tới nơi này dạo chơi qua thì cũng nên quen mắt tửu lầu vừa tiếng tăm vừa ở ngay trên mặt phố chứ, vì sao một chút ký ức cũng không có?

Ngu Sở Sở không nhớ rõ nơi này, đối với cái này thì ký ức của nàng sạch sẽ vô cùng. Hoặc là……

Lại hoặc là thời điểm hệ thống giao ký ức Ngu Sở Sở cho Ngu Sở đã làm xử lý tỉ mỉ, hoàn toàn chọn xóa đi tất cả những việc có quan hệ tới Vọng Tinh Lâu.

Nghĩ đến một khía cạnh như vậy thì rất nhiều chuyện trước đây nàng không chú ý quá lập tức có vẻ được liên kết lại với nhau.

Nếu thật sự ký ức của Ngu Sở Sở từng bị chia cắt, giả thiết là nàng biết Vọng Tinh Lâu thì làm danh môn tiểu thư có tới nơi này du ngoạn là điều hết sức bình thường.

Ngu Sở nhớ rõ, Ngu Sở Sở yêu thích nam nhân anh tuấn. Như vậy ngoài việc Tô công tử tuấn mỹ có tiếng tăm này làm lão bản tửu lầu ra thì Ngu Sở Sở có nhận thức hắn hay không?

Nói như vậy thì Ngu Sở Sở âm thầm thích Tô Dung Hiên, lén muốn thêu túi thơm tặng hắn là chuyện rất bình thường.

Nơi quỷ dị duy nhất là ở chỗ hệ thống.

Khi Ngu Sở Sở còn là phàm nhân có làm cái gì, từng thích ai thì căn bản là việc nhỏ không quan trọng gì, vậy vì sao hệ thống lại muốn xóa đi toàn bộ những việc này?

Càng khiến người đáng để hoài nghi đó chính là nếu hệ thống có thể xóa đi nhiều chuyện như vậy một cách lặng yên không tiếng động thì nàng lấy được quá khứ của Ngu Sở Sở có thể bảo đảm là chân thật hoàn toàn hay đã bị hệ thống sửa chữa thành phiên bản nửa thật nửa giả đây?

Ký ức trong đầu nàng thực sự là quá khứ chân thật của bản thân Ngu Sở Sở sao?

Rời khỏi tửu lầu, ở mặt tinh thần Ngu Sở trầm giọng hỏi, “Vì sao ngươi muốn mất công làm loại chuyện này?”

Trước sau như một, hệ thống vẫn duy trì giả chết.

Ngu Sở hơi bực bội.

Từ khi bắt đầu gặp được Quân Lạc Trần thì nhiều điểm đáng ngờ ở thế giới này dần dần trồi lên.

Chuyện về Ngu Sở Sở và Tô công tử không cần nhiều lời, hiện giờ còn có Quân Lạc Trần cùng trộn lẫn trong đó.

Vì sao sau khi tiểu hào tỉnh dậy vẫn luôn ở địa chỉ cũ của Vọng Tinh Lâu, vì sao Nhạc hoàng đế có vẻ có chút gút mắt với hắn, lại vì sao vừa khéo như vậy còn có thể dính dáng với Ngu Sở Sở và Tô Dung Hiên?

Hiện giờ đều là một đống bế tắc, khả năng duy nhất biết được chân tướng đó là chờ đợi Quân Lạc Trần tải toàn bộ ký ức của đại hào về mới có thể biết rốt cuộc đã phát sinh cái gì.

Tưởng tượng như vậy, Ngu Sở đều muốn đưa hắn đi sớm một chút.

Nàng đã nghĩ tới nàng không có khả năng đưa Quân Lạc Trần vào Huyền Cổ sơn. Trước đây Lý Thanh Thành dùng Tầm Long Thước tìm được một động phủ đã vứt đi, nó ở bên ngoài cách kết giới sương mù hai mươi dặm.

Đối với người tu tiên mà nói thì hai mươi dặm này cũng chỉ vừa nhấc chân mà thôi, Ngu Sở có thể đưa hắn tạm thời sắp xếp ở động phủ, tiếp theo là dùng chút thuật pháp giam cầm và giấu kín hắn để ứng phó một đoạn thời gian.

Nghĩ như vậy, Ngu Sở quay về Thiên La sơn trang.

Tiến vào viện, Ngu Sở nhìn thấy Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đang ngồi ở đình viện uống trà, nhìn thấy nàng trở lại thì Thẩm Hoài An đứng lên.

“Sư tôn, người đã trở lại rồi.”

Ngu Sở hơi gật đầu.

Nhìn thấy hắn đi tới thì nàng hỏi, “Hoài An, làm sao vậy?”

“Sư tôn.” Thẩm Hoài An nói nhỏ,” Chúng ta trở về thăm người thân cũng đã năm sáu ngày, con cảm thấy vậy là đã đủ rồi.”

Tạm dừng một chút, Thẩm Hoài An nói tiếp, “Sư tôn, chúng ta trở về đi.”

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Mèn ơi, đôi này trong sáng hơn cả trăng rằm luôn á. Bật mí xíu cho các bạn nha. Chỉ có một cảnh ‘H’ duy nhất trong bộ này là cảnh Tiểu Trần bất ngờ nhìn thấy Ngu Sở đang tắm, cơ mà có được nhìn thấy gì đâu, chỉ thấy được phần lưng và phần xương quai xanh trở lên thui, tiếc đứt ruột, tội cho Tiểu Trần quá ლ(¯ロ¯ლ)

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.