Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3052 chữ

Ngu Sở chưa bao giờ từng gặp chuyện như vậy.

Bỗng nhiên xuất hiện ký ức không đầu không đuôi, giống như cái đinh cố chấp đóng vào trong não của nàng vậy, loại cảm giác thống khổ choáng váng vượt quá tiếp thu ký ức khi bình thường làm nhiệm vụ.

Tay của Ngu Sở chống đầu, thần sắc hơi tối tăm.

“Ngồi một lúc đi.” Giọng nói của Quân Lạc Trần vang lên.

Hắn mang chiếc ghế bị chân khí của Ngu Sở làm đổ cầm lại đây đặt bên người Ngu Sở.

Quân Lạc Trần duỗi tay muốn đỡ nàng, Ngu Sở không dấu vết né tránh rồi tự mình đứng lên.

Nàng nhìn về phía Quân Lạc Trần, “Ngươi không sao chứ?”

Quân Lạc Trần khẽ lắc đầu.

“Là ta sai.” Ngu Sở còn chưa nói cái gì thì Quân Lạc Trần đã thấp giọng nói, “Mới nãy ta không nên lại gần nàng.”

“Là do ta phản ứng quá mạnh thôi.” Ngu Sở nói một cách ngắn gọn, “Cũng thế, nhà tranh này cũng đã cũ rồi, vừa lúc sửa sang lần nữa.”

Chân khí vừa mới bộc phát hoàn toàn là hành vi theo bản năng của Ngu Sở.

Trong khi đầu nàng đau đến mức muốn nứt ra, trước mắt mơ hồ, rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn không có cách nào khống chế thì dù là người không công kích nhưng tới gần nàng thì cơ bắp sẽ có phản ứng tự nhiên, căn bản không thông qua tư duy của đại não đã hành động.

Thậm chí Ngu Sở còn thấy may mắn khi bản thân nàng ở trong kết giới của mình, bên người là Quân Lạc Trần mà không phải đồ đệ khác, không bị nàng gây thương tổn.

Rốt cuộc nàng mới bắt đầu học được cách thành lập quan hệ với người khác, tin tưởng người khác cùng lắm mới qua mười mấy năm nhưng cảnh giác và phản kích cũng đã ăn sâu vào trong máu nàng.

Quân Lạc Trần có lực lượng còn thuần túy hơn ma khí bảo hộ cho nên mới có thể đứng ở chỗ này mà lông tóc không tổn hao gì.

Bởi vì đoạn ngắn ký ức không hiểu sao này mà Ngu Sở thấy hơi bực bội. Chẳng qua nàng cưỡng chế nỗi tức giận ở trong lòng còn mặt ngoài thì bình tĩnh thu dọn đồ vật trong động phủ một cách có trật tự.

Nàng lại tạo ra một phòng ở nữa, Quân Lạc Trần nhặt bàn ghế và đồ dùng hàng ngày khác bị chân khí ném văng đi trở lại chỗ cũ.

Đến khi làm xong tương đối thì Ngu Sở mới thu tay lại.

“Ngày mai ta lại đến xem ngươi, yêu cầu cái gì thì viết lên giấy là được.” Ngu Sở nhìn về phía Quân Lạc Trần và nói, “Sân bên ngoài chưa dọn dẹp, ta nghĩ nếu ngươi nhàm chán còn có thể tìm chút việc làm.”

Quân Lạc Trần nhẹ nhàng gật đầu, thấy Ngu Sở sắp rời đi thì hắn không nhịn được hỏi, “Ta có thể giúp nàng điều gì không?”

“Giúp ta?”

“Đúng vậy, ta muốn giúp nàng, bất kỳ việc gì đều được.” Thần sắc của Quân Lạc Trần nghiêm túc.

Ngu Sở nhìn về phía hắn, khóe miệng nàng cong lên.

“Vậy thì nhanh chút khôi phục ký ức rồi nói cho ta biết ngươi biết những gì.”

Ngu Sở rời khỏi động phủ.

Cho đến khi thân ở trong rừng rậm rộng lớn thì biểu cảm của Ngu Sở mới dần dần trở nên mờ mịt.

Bí ẩn thế giới này càng ngày càng nhiều, loại cảm giác này thật sự khiến người bực bội.

Nàng và hệ thống hợp tác với nhau nhiều năm, tuy hệ thống là thứ có giáp mặt cũng không lưu tình chút nào nhưng cũng xem như đồng đội đáng tin cậy, vì hoàn thành mục tiêu cứu vớt các thế giới trong tiểu huyết mà tận hết sức lực trợ giúp cung cấp manh mối cho nàng và kiến nghị về nhiệm vụ.

Ở thế giới tu tiên này vẫn là lần đầu tiên trong khi hợp tác hệ thống che che giấu giấu như thế.

Ngu Sở luôn luôn thông minh và cảnh giác, nhưng chỉ duy nhất ở chuyện này là nàng theo bản năng không muốn suy nghĩ sâu xa hơn những khả năng đó.

Ví dụ như ảo ảnh vừa mới xuất hiện kia là ký ức của Ngu Sở Sở mà hệ thống xóa đi sao? Hay là nói……

Ngu Sở mím môi.

Trên đường trở về, đầu óc của nàng vẫn luôn rối loạn.

Nàng tiến vào kết giới sương mù rồi đi lên Chủ phong, các đệ tử khác vẫn luôn đợi nàng lập tức đến vây quanh.

“Sư tôn, người không có việc gì chứ ạ?”

Cho dù ở nhân gian tu vi của Ngu Sở đã đạt tới đỉnh điểm nhưng các đệ tử vẫn sẽ lo lắng cho nàng.

Ngu Sở lắc lắc đầu.

“Việc dẫn hắn trở về đúng là cực kỳ lớn mật nhưng ta đã cẩn thận suy ngẫm.” Ngu Sở giải thích, “Các con không cần lo lắng khẩn trương, cứ sinh hoạt như bình thường là được.”

Các đệ tử cũng không có biện pháp gì đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Chờ sau khi Ngu Sở trở lại sau núi thì sáu người cũng trở về viện, tất cả đều thở ngắn than dài, cảm xúc đi xuống.

“Đệ không thích tên kia.” Tiêu Dực thấp giọng nói.

“Tỷ cũng không thích.” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm, “Nếu rõ đầu rõ đuôi hắn đúng là địch nhân thì tốt quá.”

Lục Ngôn Khanh nghi hoặc, “Tiểu Cốc, lời này đến từ đâu vậy?”

“Sư tôn luôn luôn không lưu tình với địch nhân giống như Ân Quảng Ly lúc trước đó.” Cốc Thu Vũ thấp giọng giảng giải, “Nhưng mọi người xem thái độ khi sư tôn dẫn hắn tới đi, tuy rằng có cảnh giác nhưng cũng không có căm thù.”

“Cho nên?” Tiêu Dực nghi hoặc.

“Cho nên tỷ mới nói nếu là địch nhân còn dễ làm.” Cốc Thu Vũ đáp, “Nếu không phải là địch nhân thì nên làm cái gì bây giờ? Ngoại trừ chúng ta và Võ chưởng môn ra thì khi nào sư tôn từng có liên hệ với người ngoài?”

Nàng vừa nói vậy cũng vạch trần nguyên nhân tích tụ trong lòng của các sư huynh đệ, chính bọn họ cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ mới đột nhiên hiểu ra.

Quân Lạc Trần lớn lên thật sự là làm người khó có thể quên, tuy lúc trước người nổi danh có diện mạo đẹp là Ân Quảng Ly có vẻ như còn kém hắn một nửa.

Nếu hắn không phải địch nhân, không phải sư đệ, mà thái độ của Ngu Sở lại khoan dung hắn như thế…… Trong lòng các đồ đệ hơi hụt hẫng.

Không phải bọn họ hy vọng sư phụ qua một mình một người cả đời nhưng tưởng tượng đến nhỡ đâu người này và sư phụ ở bên nhau thì sẽ có khả năng phá đi quan hệ và cuộc sống hiện giờ của Tinh Thần Cung, vậy nên mọi người mới hơi khó chịu.

Trong lòng Lục Ngôn Khanh cũng hơi bất an giống vậy nhưng tất cả sư đệ sư muội đều khiến bầu không khí nặng nề nên hắn chỉ có thể đứng ra nói chuyện.

“Mọi người đừng suy nghĩ vớ vẩn, chuyện chưa đâu vào đâu cả cơ mà.” Lục Ngôn Khanh nói, “Sư phụ làm người chúng ta còn không rõ ràng lắm sao? Người sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Nếu là sau này có lương duyên tìm được đạo lữ thì cũng là chuyện tốt.”

“Nhưng Quân Lạc Trần kia là người trong Ma giới đấy.” Thẩm Hoài An nhíu mày phản bác, “Tiên ma khác nhau thì tính là lương duyên gì?”

Mọi người đều im lặng không nói.

Có khả năng Ngu Sở không nghĩ tới chẳng qua nàng tiện đường mang theo nam nhân Ma giới có diện mạo anh tuấn trở về giám thị vậy mà các đồ đệ đã làm chủ nghĩ tới nhiều sự việc đến vậy, hơn nữa còn lo lắng sốt ruột với những điều đó.

Tâm thái của bọn họ đúng là thật phức tạp, hy vọng sư phụ đều được tốt đẹp về mọi thứ nhưng lại không nhịn được có cám giác căm thù đối với nam nhân khác --- Huống chi thân phận của nam nhân này vẫn là hồn phách ma thần gì đó!

Trong khi các đồ đệ đang miên man suy nghĩ thì Ngu Sở tạm thời không có tâm tư đặt trên người bọn họ.

Sau khi nàng trở lại sau núi rồi bế quan ở động phủ nhỏ và sửa sang lại một lần tất cả sự việc từ khi bắt đầu đến thế giới này từ đầu tới cuối.

Mấy canh giờ sau, Ngu Sở mở to hai mắt, ánh mắt mang theo khói mờ.

“Có phải ngươi cho rằng ta sinh hoạt ở thế giới này thì thật sự không dám làm cái gì?” Ngu Sở nhẹ giọng cảnh cáo, “Ngươi biết ta làm người thế nào.”

Nàng đang nói chuyện với hệ thống.

Ngu Sở là người không có dục vọng cũng không coi trọng sinh mệnh của mình.

Người như nàng là thanh đao tốt sắc bén nhất nhưng chỉ cần qua điểm mấu chốt thì nàng cũng không e ngai ngọc nát đá tan.

Sát ý tàn bạo bao phủ toàn bộ động phủ, sắc mặt Ngu Sở trở nên âm trầm.

“Chúng ta hợp tác đã rất lâu.” Nàng nhẹ giọng nói, “Ngươi xác định muốn ầm ĩ đến loại tình trạng này sao?”

Cuối cùng trong đầu nàng vang lên tiếng máy móc khởi động đã lâu chưa xuất hiện.

Rốt cuộc hệ thống không giả chết nữa, nó lại xuất hiện trong óc nàng.

“Ký chủ Ngu Sở, xin ngươi tin tưởng rằng chúng ta không phải là địch nhân, cũng không nên là địch nhân.” Giọng nói của hệ thống vang lên, “Chẳng qua có một số việc tự chính ngươi đi giải quyết thì tốt hơn.”

“Vì sao ngươi muốn xóa bỏ ký ức của Ngu Sở Sở?” Ngu Sở nhíu mày.

Hệ thống im lặng một lúc.

“Tất cả điều này đều có lý do.” Hệ thống đáp, “Coi như đây là một nhiệm vụ yêu cầu không rõ ràng, để tự chính ngươi đi tháo bỏ bí ẩn này --- Ta tin tưởng ngươi cũng không cần ta trợ giúp.”

“Vậy ít nhất thì ngươi cần trả lời ta một vấn đề, chuyện về Quân Lạc Trần là như thế nào, tại sao thế giới này sẽ xuất hiện một nhân vật cường đại không thuộc về tiểu thuyết này?” Ngu Sở nhíu mày, “Hắn thuộc về thế giới này không, vì cái gì hắn lại nhận thức ta, chẳng lẽ……”

Ngu Sở tạm dừng một chút rồi thấp giọng nói ra phán đoán của mình bằng câu hỏi, “Hắn không thuộc về thế giới này? Hay là…… Hắn cũng là người chấp hành?”

“Ký chủ Ngu Sở, ta rất muốn nói cho ngươi về tất cả tình báo ngươi yêu cầu.” Hệ thống nói, “Nhưng việc đã đến nước này thì không hề là chuyện ta có thể nhúng tay vào.”

“Ngươi đang nói những lời khốn kiếp nào vậy?” Ngu Sở cười lạnh, “Còn có người các ngươi không điều khiển được?”

“Chúng ta cân bằng quan hệ các vị diện nhưng có một số người trên người có quá nhiều nhân quả ngưng kết, còn có Thiên Đạo khí vận theo như lời của các ngươi.” Hệ thống phân trần, “Gặp phải cái đinh như vậy thì chúng ta cũng không có cách nào.”

Cuối cùng khí lạnh quanh thân của Ngu Sở tan đi một chút, ánh mắt nàng khẽ động, cũng không nói chuyện nữa.

Nhìn thấy cảm xúc của nàng ổn định hơn thì hệ thống lại nói tiếp, “Tuy rằng ta không có biện pháp trợ giúp ngươi nhiều hơn nhưng đúng là ta có thể cung cấp một trợ giúp.”

Bên tai Ngu Sở vang lên một tiếng --- Đinh.

Nàng nhìn về phía không gian, chỉ thấy Trảm Ma kiếm mà trước đây đại hào Quân Lạc Trần đưa cho nàng hình như có biến hóa.

Trên thân kiếm đen nhánh xuất hiện một đường hoa văn huyết tuyến chạy theo hoa văn của kiếm.

Huyến văn của hắc kiếm có một loại mỹ cảm quỷ dị.

“Đạo cụ đã đổi mới.” Tiếng máy móc nhắc nhở vang lên.

“Trảm Ma kiếm đã thăng cấp.” Hệ thống mở miệng nói, “Đây là cho ngươi sự bảo đảm cuối cùng. Trên thế giới này không ai có thể giết hắn nhưng thanh kiếm này có thể.”

“Vì sao?” Ngu Sở nhíu mày, “Đường đường là ma thần thì sao lại bị một thanh kiếm giết chết?”

“Thanh kiếm này là pháp bảo hồn khế của hắn, hắn đưa thanh kiếm có thể giết chết chính mình cho ngươi.” Hệ thống nói, “Ta chỉ tăng lên xác suất từ 50% tới 100%.”

Sau khi nói chuyện với hệ thống, Ngu Sở lấy ra thanh Trảm Ma kiếm này.

Nàng đặt nói trước mặt mình rồi lâm vào trầm tư.

Từ hành động lúc ấy Quân Lạc Trần xem cũng không xem nàng liền ném thanh kiếm xuống đất thì thật khó có thể tưởng tượng đây lại là đồ vật quan trọng như vậy.

Mới gặp mặt hai lần mà thôi, vậy mà Quân Lạc Trần đã đưa thanh kiếm uy lực đến thế cho nàng, mà sau khi mất trí nhớ, đối mặt với tất cả uy hiếp mà nàng bày ra đều làm như không thấy, gần như đã tới tình cảnh lấy ơn báo oán.

Ngu Sở nghĩ đến hệ thống nói, nó nói nó không có biện pháp điều khiển Quân Lạc Trần, giống y như lúc ấy Lý Thanh Thành không nhìn tới vận mệnh của nàng vậy.

Nàng xuyên qua quá nhiều thế giới, tiến hành quá quá nhiều nhân sinh của những người khác nhau, những cái đó vốn không nên xuất hiện trên người nàng là nhân quả và nhân sinh cuốn lấy nhau cho nên Lý Thanh Thành mới không thăm dò chi tiết về nàng được.

Chẳng lẽ Quân Lạc Trần cũng giống loại tình huống như thế? Có lẽ hắn cũng là người chấp hành.

Nhưng lực lượng cường đại trong thân thể hắn kia còn tinh thuần hơn ma khí, không giống người bình thường làm nhiệm vụ luân hồi.

Huống chi từ khi Ngu Sở bắt đầu có kí ức đã là người chấp hành nhiệm vụ.

Trừ khi…… Trừ khi trong trí nhớ nửa đời trước mà nàng mất đi bọn họ có quen biết.

Nhưng bất luận như thế nào thì Ngu Sở suy nghĩ không còn phức tạp bực bội như trước.

Hệ thống không nhúng tay, tất cả phương hướng đều dừng trên người Quân Lạc Trần. Chỉ khi nào hắn nhớ tới chuyện gì thì mới có thể thúc đẩy phát triển tất cả.

Sau khi đối thoại với hệ thống, Ngu Sở cũng buông cảnh giác về Quân Lạc Trần xuống một chút.

Nàng tin tưởng Quân Lạc Trần sẽ không lừa gạt nàng, chẳng qua tốc độ hắn nhớ lại thật sự là quá chậm.

Lại qua suốt một tháng, hình như cuối cùng Quân Lạc Trần có khôi phục lại một chút.

“Ta nhớ tới một chút việc nhưng rất mơ hồ.” Quân Lạc Trần thấp giọng nói, “Khả năng chúng ta lại trở về An Thành một lần.”

Nói thật, Ngu Sở không quá muốn trở lại An Thành, rốt cuộc thì Ngu gia có ở đó.

Giống như chỉ cần nàng vẫn luôn rời xa phương bắc, không bao giờ đặt chân tới nơi đó thì có một số việc giống như miệng vết thương chữa khỏi nhưng lưu sẹo, ít nhất sẽ không làm nàng nhớ tới.

Ngu Sở bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Vậy thì trở về một chuyến đi.”

Nhưng cố tình có Quân Lạc Trần tồn tại, khi ở Thiên La sơn trang thì nàng cần mỗi ngày trở về, hiện tại lại phải đi về --- Quân Lạc Trần như một thanh đao mài cốt, một hai phải mài cho đến khi nàng không có bất kỳ cảm tưởng nào mới thôi.

“Vậy……” Quân Lạc Trần do dự một chút mới thấp giọng nói, “Nàng có thể đừng mang những đồ đệ đó của nàng không? Quá……”

Hắn nghĩ nghĩ, như là trước đó đã nghĩ ra được một lý do vậy, “Quá khiến người chú ý đến.”

Đương nhiên.” Ngu Sở nói không hề do dự, “Loại chuyện này đương nhiên là hai người chúng ta trở về.”

Nghe được Ngu Sở trả lời, ánh mắt của Quân Lạc Trần sáng lên, lập tức lộ ra tươi cười.

Chờ đến khi Ngu Sở trở về Tinh Thần Cung nói cho các đồ đệ chuyện này thì nháy mắt u ám trên đầu bọn họ ngưng kết lại, dường như còn mang theo tiếng sấm ầm ầm.

Trước khi rời đi, Ngu Sở quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện sáu đệ tử đều ai oán và vô cùng đáng thương nhìn nàng, giống như nàng muốn vứt bỏ tất cả bọn họ vậy.

Ngu Sở: ?

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Dạo này mình đang rục rịch chuyển nhà ra ở riêng và kinh doanh nên khá bận, chương có ra chậm thì các bạn thông cảm nha {◕ ◡ ◕}

Tiếp theo đó là mình ốm nằm bẹp 1 chỗ, dạo này ốm nhiều quá. Giờ mình vẫn đang lết cái thân tàn tạ vừa sửa sang nhà cửa vừa edit nè (╥﹏╥)

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.